Ánh Lửa Trong Gió Sương

Chương 5



Chàng là hoàng tử được nuông chiều từ nhỏ, nào từng đụng đến mấy chuyện vặt vãnh này.

Lúc đầu ngay cả nhóm lửa cũng không biết, bị khói hun đến mặt mũi đen thui.

Đúng là phong thủy luân chuyển.

Trước kia chàng mắng ta ngu dốt, nay đến lượt ta mắng chàng tay chân vụng về.

Mắng thì mắng, nhưng vẫn nhét củ khoai nướng nóng hôi hổi vào tay chàng.

Từ ban đầu còn kháng cự, đến trầm mặc, nay chàng đã dần quen với cuộc sống này.

Chàng sẽ lặng lẽ ngồi bên, nhìn ta đếm bạc.

Khi ta bị tiểu thương lừa mất mấy đồng cắc, chàng chỉ lạnh mặt nói vài câu, người ta đã vội vàng trả lại.

Chúng ta giống như hai gốc cây bị bão dông quật đổ,

nhưng rễ vẫn quấn chặt dưới lòng đất.

Gió mưa thế nào cũng không thể tách rời.

 

12

Tại một trấn nhỏ gọi là Thanh Thủy, chúng ta tạm thời an thân.

Nơi này cách kinh thành rất xa.

Ta dùng chút bạc cuối cùng, thuê được một góc nhỏ ngoài chợ làm quầy hàng.

Còn nhờ người làm một tấm biển gỗ, phía trên là ba chữ ta tự tay viết từng nét:

“Tang Ký Thực Tứ.”

Chuyên bán những món ăn sở trường của ta.

Đường cao và mì sợi.

Đường cao là tay nghề do bà dạy, ngọt mà không ngấy, mềm dẻo ngon miệng.

Còn mì sợi, lại là thứ ta bị cha mẹ bắt học để chuẩn bị chăm sóc đệ đệ khi xưa.

Ta đưa cho Thẩm Khước một mảnh vải trắng đã giặt đến phai màu.

“Buộc vào đi.”

Chàng không nhúc nhích, ánh mắt lạnh như thể muốn sát nhân.

“Ngài là tiểu nhị, ta là chưởng quầy.”

Ta nhìn thẳng chàng, từng chữ từng lời rõ ràng.

“Có khách đến, ngài chịu trách nhiệm rót trà mời nước, tiếp đón khách nhân.”

“Ngươi dám sai khiến ta?”

Thanh âm chàng đè nén rất thấp, mang theo uy nghi bẩm sinh của một vị hoàng tử.

Ta gật đầu, chỉ vào nồi nước sôi bốc khói nghi ngút trên bếp và phần thịt bằm thơm lừng.

“Có làm mới có ăn.”

Chàng nhìn ta chằm chằm, ngực phập phồng.

Sau cùng, vẫn là cúi đầu nhặt lấy mảnh vải, tùy tiện buộc ngang thắt lưng.

Ngày khai trương, ta ninh một nồi lớn thịt bằm, mùi hương lan tỏa nửa dãy phố.

Khách nhân đầu tiên là một người buôn gánh gồng, vừa đi vừa rao, gọi một bát mì.

Thẩm Khước bưng bát đến, “rầm” một tiếng đặt xuống bàn.

Canh bắn tung tóe, dính đầy người khách.

Người buôn giận dữ, định lật bàn ngay tại chỗ.

Thẩm Khước lạnh lùng nhìn hắn, ánh mắt như đang nhìn một xác chết.

Chớ có gây chuyện a!

Ta vội vàng bước lên xin lỗi rối rít, lại nấu thêm một bát mới, lúc này mới dẹp yên sóng gió.

Đến tối, ta chỉ chia cho Thẩm Khước nửa cái màn thầu.

Chàng cầm lấy nửa cái bánh lạnh tanh, chẳng nói lời nào, cứ thế ăn hết.

Thuở đầu, việc buôn bán chẳng mấy khấm khá.

Tuy cổ họng ta đã lành, nhưng không giỏi mồm miệng rao hàng.

Thẩm Khước chỉ ngồi phía sau ta trên chiếc ghế gỗ thấp.

Ban đầu chỉ là lạnh nhạt quan sát, sau có lẽ không chịu nổi sự vụng về của ta, bèn bắt đầu hiến kế.

“Biển hiệu phải viết to, dùng giấy đỏ, mới nổi bật.”

“Hương vị có thể chia nhiều loại, thêm chút hoa quế hoặc đậu đỏ, giá cũng nhỉnh hơn.”

“Mỗi ngày bán giới hạn, hết là nghỉ, gọi là ‘kỳ vật khả cư’.”

Cuối cùng, chàng nói khẽ:

“Ngươi đem mì phối cùng đường cao, cũng coi như có sáng ý. Sẽ có người mua về cho hài tử ăn.”

“Ngài cũng đâu có ngốc.”

Ta cứ coi như chàng đang khen ta.

Nghe theo lời chàng, ta làm theo, quả nhiên việc buôn bán tốt lên thấy rõ.

Ta lo nhào bột, chiên bánh, nấu mì phía trước.

Chàng ở phía sau phụ ta ghi chép sổ sách.

Chữ chàng viết đẹp, tính toán lại nhanh nhạy, chuẩn xác hơn trăm lần so với ta đánh bàn tính như gà mổ thóc.

Nắng chiều rơi xuống, chúng ta cùng nhau dọn hàng, đếm từng đồng tiền.

Cái cảm giác vui mừng vững vàng đó, là thứ ta chưa từng có trong đời.

Quán ăn “Tang Ký Thực Tứ” của ta ở Thanh Thủy trấn, dần dần cũng có chút tiếng tăm.

Một tiểu nhị dung mạo tuấn tú nhưng mặt mày lạnh lùng.

Cùng một nữ chưởng quầy nói năng chậm rãi nhưng tay nghề tuyệt hảo.

Chẳng mấy chốc đã trở thành một cảnh tượng đặc sắc nơi tiểu trấn.

Việc làm ăn ngày một khá lên, tiền bạc tích lũy cũng ngày một nhiều hơn.

Nhưng phiền toái thì chưa bao giờ chịu để người ta sống yên ổn.

Một đám lưu manh vô lại, chẳng rõ nghe phong thanh từ đâu, biết chưởng quầy của “Tang Ký Thực Tứ” là một cô nương đơn độc từ nơi khác đến, bèn nổi lòng tà.

Chúng lảo đảo tiến vào, một tên đạp chân lên ghế, miệng toàn lời dơ bẩn.

“Tiểu nương tử, cửa hàng trong trấn này đều phải nộp tiền qua cửa.”

“Thấy nàng một thân một mình không dễ dàng gì, không bằng theo đại gia ta, đảm bảo nàng cả đời hưởng vinh hoa phú quý.”

Một bàn tay nhờn nhụa mỡ định sờ lên mặt ta.

Ta đang định tránh đi, thì Thẩm Khước – kẻ nãy giờ tựa quầy lau bàn – liền động thủ.

Chàng vung khăn lau trong tay, thẳng mặt đối phương ném tới.

Chỉ nghe “rắc” một tiếng – tiếng xương gãy rợn người.

Tên vô lại kia gào như lợn bị chọc tiết, cánh tay đã bị Thẩm Khước bẻ gãy!

Thẩm Khước mặt không đổi sắc, nhấc chân đá thẳng vào ngực tên kia, một cước đá hắn bay ra xa, đập ngã hai chiếc bàn.

Thật đáng tiếc, lại phải tốn bạc mua bàn mới rồi.

Đám lưu manh còn lại sững người trong chớp mắt, rồi lập tức chửi rủa, ào ào lao tới.

Động tác của Thẩm Khước sạch sẽ gọn gàng, không dư thừa lấy một chút.

Nào còn thấy chút nào bộ dạng bệnh nhược khi ở phủ Cố? Rõ ràng là biết võ công!

Chàng thật biết giấu mình, không mảy may để lộ.

Nghĩ lại những ngày xưa giả vờ yếu đuối như thế, chắc hẳn cũng không dễ dàng.

Chẳng mấy chốc, mấy tên lưu manh đã lăn lóc dưới đất, rên rỉ không dứt.

Thẩm Khước giẫm chân lên mặt một tên, ánh mắt lạnh lẽo như băng:

“Cút.”

Không bao lâu, nha sai quan phủ kéo đến, ồn ào muốn bắt người.

Ta lập tức xông ra, chắn trước người Thẩm Khước.

Ta vội vã mở hòm tiền, túm một nắm đồng tiền nhét vào tay vị bộ đầu, rồi dùng giọng nói còn chưa thật trôi chảy, ấp úng giải thích:

“Là... là bọn họ động thủ trước... chúng ta là... là tự vệ chính đáng...”

“Hơn nữa... bọn họ cưỡng ép thu tiền dân... là phạm pháp... phải vào ngục... ngồi tù...”

Vị bộ đầu lật lật số tiền trong tay, lại liếc mắt nhìn đám lưu manh nằm rên rỉ dưới đất.

Cuối cùng chỉ bực bội khoát tay, chửi mấy tiếng rồi bỏ đi.

Trước quầy rối loạn một mảnh.

Thẩm Khước đứng sau lưng ta, lặng lẽ nhìn bóng dáng gầy guộc này rất lâu, chẳng nói một lời.

Tối hôm đó, chàng lần đầu tiên chủ động cầm lấy cây chổi.

Từng chút từng chút, quét sạch mớ hỗn độn trên đất.

 

13

Từ hôm đó trở đi, không còn tên vô lại nào dám đến cửa đòi thu phí sạp nữa.

Ta phát hiện, Thẩm Khước bắt đầu bận rộn.

Chàng đôi khi biến mất suốt cả buổi chiều, lúc trở về thì mang một thân phong trần mỏi mệt.

Đôi khi, vào ban đêm, có vài người lạ từ nơi khác đến, lén lút gặp chàng tại chỗ ở của chúng ta, thì thầm bàn chuyện.

Ta chưa từng hỏi chàng muốn làm gì.

Chỉ âm thầm đem số bạc kiếm được mỗi ngày chia làm hai phần, một phần lo chi tiêu thường nhật, phần còn lại, đều cất vào một chiếc hộp gỗ, giao tận tay chàng.

Dù chẳng đáng là bao, nhưng đó là đồng tiền mồ hôi nước mắt của chúng ta.

Từ lúc rời kinh đến nay, Thẩm Khước chưa từng nhắc lại chuyện cũ chốn kinh kỳ.

Thế nhưng mỗi lần nhìn chàng trầm mặc dõi theo cuộc sống cơ cực của bách tính dọc đường nam hạ, ta biết trong lòng chàng tất đã dậy sóng không yên.

Ta không hiểu được trong mắt chàng là giang sơn thiên hạ hay núi sông xã tắc, ta chỉ biết, chuyện chàng muốn làm, nhất định là chuyện rất lớn.

Mà ta, chỉ cần đã từng cứu lấy mạng chàng, là đủ rồi.

Ngày ấy, rốt cuộc cũng đến.

Trong màn đêm, Thẩm Khước cởi bỏ áo vải thô, thay vào một thân hắc giáp.

Chàng đứng trước mặt những lưu dân và cố cựu ánh mắt sáng rực, toàn thân tràn đầy quyết đoán.

Chàng nói:

“Tang Chi, chờ ta trở về.”

Chàng, bắt đầu lấy thân phận Tam vương gia, bí mật mưu đại sự.

Sau khi hoàng đế trốn chạy, những gia nhân còn lại trong Tam vương phủ phụng mệnh mở cửa phủ, phân phát lương thực cho bách tính, thu xếp nơi ăn chốn ở cho họ. Dân chúng khi ấy mới hiểu ra —

Thì ra kẻ bị vu là phản quốc, lại chính là người vì thiên hạ thương dân mà dám xả thân gánh vác đại nghĩa.

“Cầu xin Tam vương gia thu phục sơn hà, chấn hưng Đại Khê!”

Khoảnh khắc đó, chàng đã không còn là người ghi sổ, giúp ta bán hàng nơi trấn nhỏ.

Mà là Tam vương gia Thẩm Khước – người mang trong mình chí lớn cứu muôn dân.

Chàng sinh ra, vốn nên sáng rực giữa thiên hạ.

Khi binh lâm thành hạ, tân đế trốn chạy, đã sớm mất lòng người.

Còn Thẩm Khước, tuy trước ngày bị lưu đày đột nhiên biến mất, nhưng lại để lại toàn bộ lương thảo trong vương phủ cho dân nghèo.

Nay chàng khoác giáp trở lại, vì dân mà chiến, tự nhiên lòng người đều hướng về.

Bao đêm dài, chàng thân mang máu tươi và mệt mỏi trở về.

Ta luôn đợi sẵn một bát mì nóng hổi.

Chàng vẫn như trước, gắp hết phần thịt trong bát cho ta.

Ánh mắt nhìn ta, chưa từng thay đổi, chan chứa dịu dàng và tín nhiệm không lời.

“Tang Chi.”

Chàng nắm lấy tay ta, giọng khàn khàn.

“Nếu không có nàng, ta đã sớm là một vong hồn nơi thành cũ.”

Ta lắc đầu, đưa tay vuốt vết sẹo mới nơi gò má chàng, khẽ giọng nói:

“Ta chẳng màng thiên hạ gì cả, chỉ biết, mạng của chàng… là của ta.”

“Chàng đã bị ta nuôi rồi, thì phải sống cho tốt, vì ta mà sống.”

Chàng khựng lại, rồi cúi đầu, khẽ đặt một nụ hôn nóng rực lên mu bàn tay ta.

Chẳng rõ bắt đầu từ khi nào, ta dần dạn dĩ hơn.

Những tình cảm chôn sâu trong lòng cũng dần dần nổi lên mặt nước.

Ngày qua ngày, trong khoảng thời gian cùng chung sống, như thể đã không còn những gông xiềng về thân phận.

Tình cảm giữa ta và Thẩm Khước, cứ thế âm thầm lan tỏa.

Chúng ta chưa từng nói ra, nhưng sự tri âm không lời kia, đã sớm thành một thứ ăn ý không thể thay thế.

Chàng biết ta có chàng trong lòng.

Ta cũng biết, trong lòng chàng chỉ có ta.

Xưa nay chưa từng có cái gọi là “nàng ấy”.

Đó chẳng qua là cớ Thẩm Khước viện ra.

Dù ta có chậm chạp đến đâu, cũng hiểu rõ — “nàng ấy” chính là ta.

Ánh nến lay động.

Ta nhìn vào đôi mắt hoa đào của chàng, khẽ khàng hỏi:

“Khi xưa vì sao không nói rõ, chuyện giải độc và chữa họng cho ta?”

Thẩm Khước sững lại, ngẩng đầu, đưa tay vuốt ve mái tóc ta.

“Khi ấy, hoàng huynh luôn dòm ngó, nếu ta không làm vậy, e là sẽ không tha cho nàng.”

“Hoàng huynh vốn ghét nhất là ta thân cận với ai khác.”

“Còn về ‘nàng ấy’, chỉ là cái cớ để đánh lạc hướng ánh mắt của huynh ấy. Từ đầu đến cuối, ta chưa từng có ai khác. Người ta thật lòng yêu thích, từ đầu đã chỉ có mình nàng mà thôi Tang Chi, ta giấu nàng đã lâu, giờ có thể tha thứ cho ta chăng?”

“Lúc thánh chỉ ban xuống, nàng lại muốn rời đi, ta sợ nếu khi ấy mở miệng, sẽ liên lụy đến nàng…”

“Sau này… lại càng hổ thẹn, không dám nói ra…”

Thì ra là như vậy.

Thẩm Khước nâng cằm ta lên, cúi đầu, khẽ hôn nơi khóe môi ta.

“Tang Chi, ta tâm duyệt nàng.”

“Có thể chờ ta, được không?”

Ta gật đầu.

Ta chẳng bận tâm chàng là ai.

Ta chỉ biết, chàng là người mà ta đã giành lại từ tay Diêm Vương.

Cả đời này, chàng… chỉ có thể là của ta.

Chương trước Chương tiếp
Loading...