BIỆT CHI KINH THƯỚC

Chương 4



10.

Ta dần trở nên thân thiết với Tiêu Thanh Thư, mới biết chuyện Hồng Liễu giật lấy cây trâm ngọc ngày trước hoàn toàn là ý của nàng ta, không phải do Tiêu Thanh Thư sai bảo.

Hồng Liễu từng leo lên giường của Thẩm Biệt Chi nhưng bị đuổi đi. Lần đầu tiên gặp ta, nàng ta đã nảy sinh đố kỵ.

"Ta vốn không có tình cảm với hắn, sao lại phải ghen tuông?" Tiêu Thanh Thư điềm đạm nói, rồi kể ta nghe câu chuyện của mình.

Hóa ra, nàng cũng chỉ là một quân cờ của cha mẹ.

Nhà họ Tiêu từ đời này sang đời khác đều làm thương nhân, tích lũy được gia sản kếch xù. Đến đời cha nàng, họ muốn chuyển hướng, bồi dưỡng con cháu bước vào chốn quan trường để thay đổi gia thế.

Thế nhưng, ông ta cưới năm phòng thiếp, thông phòng vô số, sinh được mười ba người con trai nhưng không ai có khả năng học hành. Mãi đến khi gặp Thẩm Biệt Chi, một người tài trí hơn người, ông mới nảy ra ý định dùng mối quan hệ thông gia để bồi dưỡng con rể làm quan.

"Cha ta giúp Thẩm phụ kết nối với giới hoàng thương, Thẩm phụ liền để con trai cưới ta. Hai bên đều có lợi, chỉ là chẳng ai để tâm đến ý nguyện của chúng ta." Tiêu Thanh Thư thở dài, ánh mắt thêm u sầu. "Nhưng quay đầu nhìn lại, người ta yêu không phải kẻ tốt đẹp gì, ngược lại, Thẩm Biệt Chi mới là người đáng để gửi gắm cả đời."

Nói rồi, nàng đột nhiên kéo tay ta, đưa tờ hôn thư ra trước mặt.

"Ta thiếu ngươi một lễ gặp mặt, lấy thứ này trả lại đi."

Ta không hiểu ý nàng, nhưng nàng chỉ cười nhạt, bảo rằng sau này ta sẽ hiểu.

 

Đến tháng Ba, Tiêu Thanh Thư ra đi. Nàng uống thuốc độc, rời khỏi thế gian với một nụ cười trên môi.

Nàng để lại một bức thư, ca đọc giúp ta. Từng câu chữ trong đó đều là lời cảm tạ. Nàng nói những ngày cuối cùng mình sống rất nhẹ nhõm, cảm ơn gia đình ta.

Ta nghĩ mãi, cuối cùng quyết định gửi một bức thư đến nhà họ Tiêu ở Vĩnh Châu. Lần này, hồi âm đến rất nhanh.

Ca nghiến răng, nói với ta rằng Tiêu gia gửi đến một lá thư đoạn thân.

Không ngờ cốt nhục thân thích lại có thể tàn nhẫn đến mức ấy.

Mẹ nghiến chặt răng, không ngừng chửi rủa nhà họ Tiêu.

Nhưng điều đó có ích gì? Với những kẻ như cha mẹ Tiêu Thanh Thư, lòng dạ sắt đá, dù có nhìn con gái chết ngay trước mặt, cũng chẳng nhỏ nổi một giọt nước mắt.

Tiêu Thanh Thư không còn gia đình, không còn người yêu, cũng chẳng còn gì để lưu luyến. Đối với nàng, cái chết có lẽ là một sự giải thoát.

 

11.

Sau khi cha qua đời, mẹ mất đi chỗ dựa tinh thần, sức khỏe ngày càng suy yếu, ta cũng bận rộn hơn.

Công việc đồng áng làm mãi không hết, đậu phải xay không ngừng, ta lại trở thành Tống Kinh Thước với làn da đen nhẻm, mọi thứ dường như trở về điểm xuất phát.

Thẩm Biệt Chi vẫn bị giam trong ngục.

Hắn từng nhờ ta đưa thư cho một người bạn đồng học. Người đó vừa đọc thư, sắc mặt liền biến đổi, sau đó thẳng tay đuổi ta đi. Chuyện này, ta không dám kể với hắn.

Ta cũng không dám nói về cái chết của Tiêu Thanh Thư.

Khả năng của ta có hạn, những gì ta có thể làm chỉ là mang cơm đến thêm vài lần, đưa ít tiền cho cai ngục, mong hắn có được chút dễ chịu trong những ngày tháng ngục tù.

 

Ca cưới vợ, đại tẩu là con gái nhà một người làm nghề mổ lợn trong trấn, siêng năng tháo vát, sức khỏe tốt.

Ngày thành thân, ca gọi ta ra một góc, khuyên ta từ bỏ Thẩm Biệt Chi.

Những lo lắng của ca, ta đều hiểu. Trên triều đình dường như đã quên mất vụ án này. Nếu cả đời Thẩm Biệt Chi phải sống trong lao ngục, ta nên làm thế nào?

"Ca có thể nuôi muội, đại tẩu cũng không phản đối. Nhưng dù sao cũng không bằng tìm được người đầu ấp tay gối. Ca có một người bạn đồng học, người ấy rất tốt..."

"Ca." Ta cắt ngang lời. "Hôm nay là ngày vui của ca, những chuyện này hãy để sau rồi nói."

Ca thở dài, rồi quay lại sân tiếp đãi khách khứa.

 

Đầu tháng Năm, lệnh trên ban xuống, Thẩm Biệt Chi bị áp giải lên kinh thành.

Hôm ấy, ta đứng trong đám đông, nhìn hắn trên xe tù, tay chân bị xiềng xích, nhưng lưng vẫn thẳng tắp giữa những lời bàn tán xôn xao của người xem.

Hắn nói Thẩm gia vô tội, ta tin hắn.

Khi ánh mắt ta và hắn giao nhau, hắn khẽ mỉm cười, tựa như muốn trấn an ta.

"Tỷ ơi." Một đứa trẻ khoảng năm sáu tuổi tiến đến, đưa cho ta một bông mẫu đơn. "Ca ca lớn bảo mang tặng tỷ đấy."

Ta nhận lấy bông hoa, ngẩng đầu lên thì xe tù đã đi xa.

Người xem cũng dần tản đi, anh hàng xóm hối hả chạy đến, nói rằng mẹ ta bị ngã gãy chân.

 

12.

Sau khi mẹ bị bệnh, bà cũng không thể ngồi yên. Nhân lúc ta ra ngoài, bà lén lên núi.

Đêm qua trời vừa mưa, bà sơ ý trượt chân, từ trên dốc lăn xuống.

Tuổi cao sức yếu, cơ thể không chịu nổi sự giày vò. Sau nửa năm nằm liệt giường, mẹ cũng đi tìm cha.

Lúc ấy, đại tẩu đã mang thai, không thể xuống ruộng giúp ta được nữa. Sau nhiều suy nghĩ, ta quyết định cho thuê lại vài mẫu ruộng, dùng tiền thuê mở một cửa hàng nhỏ, bắt đầu bán đậu phụ.

Mẹ đã bán đậu phụ cả đời, ta nhìn quen tay cũng học được ít nhiều. Cửa hàng đậu phụ của ta làm ăn không tệ.

Mỗi tối ta xay đậu, ban ngày bán hàng, bận rộn không ngơi nghỉ, nhưng nhờ vậy cũng kiếm được một khoản kha khá.

Không phải làm ruộng, làn da ta lại trắng hơn đôi chút. Có khách trêu đùa gọi ta là "Tây Thi đậu phụ," ta chỉ cười cho qua.

Cũng có người tốt bụng mai mối cho ta. Dù từng làm "điển thê," nhưng trong mười dặm quanh đây, ta vẫn là cô nương siêng năng tháo vát nhất, vẫn có người để mắt đến.

Những lúc ấy, ta thường nghĩ đến Thẩm Biệt Chi. Hắn có thoát tội hay không? Giờ hắn sống thế nào?

Đáng tiếc, kinh thành cách Mộc Dương cả ngàn dặm, ta không quen biết người quyền thế, không thể dò la tin tức, chỉ biết lo cho cuộc sống của mình trước.

 

Có lẽ may mắn đã đến. Một thương nhân đi ngang qua chú ý đến tài nghệ làm đậu phụ của ta, đề nghị hợp tác: hắn bỏ vốn, ta góp kỹ nghệ, chia đôi lợi nhuận.

Sau khi suy nghĩ kỹ, ta đồng ý.

Rất nhanh, cửa hàng của chúng ta khai trương, và ta trở thành người giàu nhất trong làng.

Có tiền trong tay, ta mới dò hỏi được tin tức: Thẩm gia đã được minh oan.

Hóa ra việc Quý phi nương nương ngất xỉu là do có người trong cung động tay động chân, rượu của Thẩm gia không hề có vấn đề gì.

Những tài sản, cửa hàng bị tịch thu đều được trả lại, Thẩm phủ lại trở nên tấp nập như trước.

Người lo liệu mọi việc trong Thẩm phủ hiện tại là một vị tộc lão của Thẩm gia. Thẩm Biệt Chi vẫn chưa quay về.

Có lẽ hắn đã thấy đủ sự phồn hoa của kinh thành, không muốn trở lại nơi nhỏ bé và tàn tạ này nữa.

Chương trước Chương tiếp
Loading...