Cái Giá Của Một Căn Nhà Rẻ

Chương cuối



7.

Quả nhiên, mười ngày sau, Lý Ngọc Trân lại mò đến khu nhà chặn tôi trước cửa.

Vừa thấy tôi, bà ta đã gào khóc thảm thiết:

“Cô bé à, coi như cô tích đức đi, nói cho tôi biết, con dâu tôi giờ đang ở đâu với!”

“Tôi điều tra hết rồi, căn nhà này nó bán rẻ thế, chắc chắn là cô với nó bàn nhau rồi, cô nhất định biết nó ở đâu mà!”

“Chúng tôi đúng là có hiểu lầm, nhưng con trai tôi yêu nó như thế, chắc chắn có thể cầu xin được tha thứ!”

Nghe bà ta gào khóc, tôi chỉ biết đưa tay che mặt, thở dài bất lực.

Sao tôi lại xui xẻo đến mức bị nhà này quấn lấy không dứt thế này...

Tôi cắn răng, từng chữ từng câu nhả ra:

“Tôi không biết. Tôi cũng không quen cô ấy.”

Nhưng bà ta chẳng buông tha, kiên quyết không tin:

“Không thể nào! Cô dám nói không quen, thế sao nó lại bán nhà rẻ cho cô hàng chục vạn tệ chứ!”

“Cô nói thật đi mà, nó đi rồi còn mang theo tiền dưỡng già mà chúng tôi tích cóp bao nhiêu năm! Bây giờ tìm không thấy nó, chúng tôi sống kiểu gì đây!”

Vừa nói, bà ta đột ngột quỳ xuống trước mặt tôi:

“Hồi trước là nhà tôi sai, tôi quỳ xin lỗi cô, cô làm ơn nói cho tôi biết đi!”

“Nó mang đi hết tiền của chúng tôi rồi, không tìm thấy nó là nó muốn ép chết chúng tôi đấy!”

Tôi thật sự không nhịn nổi, lật mắt đầy ngán ngẩm — nhìn qua thì có vẻ bà ta định giết tôi trước đấy chứ?

Tôi lạnh giọng đáp:

“Bà bị bệnh hả? Không tìm được người thì đi báo công an, tìm tôi làm gì? Tôi không hề quen cô ta.”

“Tôi chỉ là thấy nhà rẻ nên mua. Biết đâu người ta bị nhà bà hành đến mức chịu không nổi, thà lỗ tiền còn hơn phải nhìn thấy cái nhà điên này!”

Nghe tôi nói vậy, bà ta chẳng thèm đóng vai “nạn nhân” nữa, lập tức gào lên:

“Cô nói bậy! Nhà tôi đối xử với nó tốt như thế! Là nó không biết điều!”

“Tìm không ra nó, thì cô mua nhà của tôi, cô làm con dâu tôi đi! Làm con dâu thì phải hầu hạ tôi chứ!”

Càng nói mắt bà ta càng sáng, chắc trong đầu thật sự cho rằng đây là một “ý tưởng tuyệt vời”.

Tôi nhìn bà ta bằng ánh mắt lạnh băng, nhân lúc bà ta còn đang quỳ, lập tức vòng qua mà đi, tránh càng xa càng tốt.

“Có bệnh thì mau chữa đi! Cả nhà bà bị rối loạn tinh thần, hưng cảm, hoang tưởng! Có thể đừng ra đường làm hại người khác không? Không biết cái nắp cống nào bị mở mà mấy người chui ra được thế!”

Tôi nén cơn buồn nôn, quay đầu bỏ đi, trong lòng bắt đầu nghiêm túc nghĩ đến việc... hay là bán quách cái nhà này đi cho xong.

Bà ta không đuổi kịp tôi, chỉ đứng phía sau vừa khóc vừa gọi:

“Con dâu ơi, con đừng đi mà! Mẹ nhất định sẽ đối xử với con như con gái ruột!”

Tôi bước nhanh hơn, trong lòng chỉ nghĩ: đám người này dai như đỉa, nếu không bán nhà đi, chắc cả đời cũng không yên ổn nổi.

Vừa ra khỏi cổng khu nhà, tôi bỗng sững người — đứng ngay trước mặt tôi là người mà tôi không ngờ sẽ gặp lại: chủ nhà cũ, Vương Tình, đã quay về!

Vừa nhìn thấy cô ta, toàn bộ uất ức, bực bội tôi dồn nén suốt bao ngày bùng lên. Tôi chỉ muốn chất vấn to tiếng với cô ta rằng tôi đã làm gì sai mà cô lại kéo tôi vào cái hố lầy này?

Chẳng ngờ tôi còn chưa kịp mở miệng, thì cô ấy đã đỏ hoe mắt, cúi đầu không ngừng nói:

“Xin lỗi… xin lỗi… xin lỗi…”

“Tôi không ngờ mọi chuyện lại thành ra thế này. Tôi thật sự không biết đã khiến chị rơi vào rắc rối lớn như vậy, xin lỗi chị!”

Nhìn gương mặt đầy áy náy, giọng nói đầy chân thành của cô ấy, tôi đành nuốt lại mấy câu chửi đã soạn sẵn trong đầu.

“Tôi nói thật, tôi phục nhà cô rồi đấy! Việc riêng của gia đình mà kéo cả người ngoài vào chịu trận, tôi sắp rối loạn thần kinh vì mẹ chồng cũ của cô rồi đây!”

Vương Tình nghe xong thì sụt sùi, nghẹn ngào đáp:

“Thật sự xin lỗi chị. Tôi không nghĩ mọi chuyện sẽ như thế. Hôm qua tôi mới nhìn thấy đoạn video trên mạng, lập tức quay về.”

“Nếu chị đồng ý, tôi có thể bỏ thêm tiền mua lại căn nhà. Còn chuyện gia đình nhà họ Lưu, tôi sẽ đích thân giải quyết rõ ràng.”

Cô ấy ngẩng đầu lên, đôi mắt vẫn ươn ướt, nhìn thẳng vào tôi đầy thành khẩn:

“Tôi thật sự không lường trước được. Tôi cũng không ngờ họ lại có thể làm những chuyện mất nhân tính như vậy với người ngoài. Thật lòng xin lỗi.”

Tôi nhớ hàng xóm từng kể cô ấy cũng là người đáng thương, nếu chuyện này có hi vọng được giải quyết từ cô ấy, tôi cũng chẳng cần cứng rắn làm gì nữa.

Tôi định hỏi kế hoạch của cô ấy thì—

Một tiếng gào chói tai vang lên cắt ngang lời tôi.

“Tiểu tiện nhân, còn nói không quen nhau?! Bây giờ bị tôi bắt quả tang rồi nhé! Hai con tiện nhân các người thông đồng lừa tôi bán nhà! Đúng là muốn ép chết tôi mà!”

Lý Ngọc Trân từ đâu lao ra, vừa hét vừa giơ móng vuốt lao về phía Vương Tình.

Vương Tình chưa kịp né, mặt đã bị bà ta cào một đường rướm máu.

“Mất hết nhân tính! Hai con cướp! Cướp nhà tôi, cướp cả tiền dưỡng già của tôi! Trả lại cho tôi!” — Bà ta tiếp tục vung tay, định lao vào lần nữa.

Vương Tình lần này né kịp, lạnh giọng quát:

“Xem ra bà ở trại tạm giam vẫn chưa đủ lâu, có vẻ rất thích quay lại ở thêm vài ngày?”

Nghe đến hai chữ “trại tạm giam”, Lý Ngọc Trân lập tức sững lại, nét hung dữ trên mặt chuyển thành chột dạ.

Bà ta tuy không tiếp tục ra tay, nhưng vẫn dựng cổ gào to:

“Cô với nó hợp mưu cướp nhà tôi, lừa tôi lấy tiền dưỡng già! Vào đồn công an, người bị bắt cũng sẽ là mấy người thôi!”

Vương Tình lạnh lùng hỏi:

“Nhà là của bà? Tiền là của bà? Bà có chứng cứ gì không?”

Lý Ngọc Trân nghẹn lời, lắp bắp không nói nổi, rồi đột ngột chuyển giọng vô lại:

“Cô lấy chồng bao năm không đẻ nổi đứa nào, làm lỡ cả đời con trai tôi, căn nhà đấy coi như là bồi thường!”

Vương Tình cười khẩy, gằn từng chữ:

“Bà chắc là vấn đề nằm ở tôi? Hay là nên đưa con trai tốt của bà đi khám thử đi? Đừng có bệnh mà không chịu chữa, để rồi tuyệt tự thì hối cũng muộn đấy.”

Lý Ngọc Trân nghe rõ câu đó, sắc mặt lập tức thay đổi, mắt trợn trừng không thể tin nổi, giọng cũng vút cao the thé, tràn đầy căm phẫn nhìn chằm chằm vào Vương Tình:

“Con tiện nhân kia, mày dám nguyền rủa Kiến Nam à? Tao đánh chết mày!”

Bà ta lao lên định nhào tới tấn công Vương Tình.

“Đủ rồi!”

Động tác của bà ta bị chặn đứng bởi chính con trai mình — Lưu Kiến Nam vừa vội vã chạy tới. Anh ta mặt mày u ám, kéo mẹ mình ra, ánh mắt lạnh như băng đối diện với Vương Tình.

“Xét tình nghĩa bao năm vợ chồng, cô lừa tôi ly hôn, lại âm thầm bán nhà, tôi có thể nhắm mắt cho qua. Nhưng số tiền cô chuyển đi — cô phải trả lại. Đó là tiền dưỡng già của cha mẹ tôi!”

Lý Ngọc Trân vẫn vùng vẫy, không ngừng tru tréo:

“Tại sao lại bỏ qua? Bao nhiêu năm qua nó ăn của nhà mình, uống của nhà mình, tất cả đều phải ói ra hết! Con tiện nhân vô ơn, phải đánh gãy chân nó xem nó còn chạy đi đâu được nữa!”

Vương Tình bật cười thành tiếng:

“Tiền dưỡng già của ông bà? Bao giờ tiền bồi thường của cha mẹ tôi thành tiền dưỡng già của nhà bà vậy?”

Cô quay sang nhìn thẳng vào Lý Ngọc Trân, từng chữ rõ ràng, rành mạch:

“Con trai bà giao hết lương cho bà, bà bắt tôi phải móc cái gì ra nữa? Tiền ăn? Tiền thở?”

Bị hỏi thẳng, bà Lý nghẹn lời, không dám đối diện với ánh mắt của Vương Tình, nhưng vẫn cố chống chế đầy ngang ngược:

“Tôi… tôi là giữ giùm cho hai đứa, sau này không phải đều là của tụi bây sao? Tại cô hẹp hòi, tính toán thiệt hơn!”

Tôi đứng bên cạnh chỉ im lặng nhìn đám người này cãi nhau, chẳng còn sức chen vào.

Chuyện của nhà họ, tôi chẳng buồn để tâm nữa. Tôi chỉ muốn nhanh chóng bàn xong chuyện nhà cửa với Vương Tình rồi biến cho khuất mắt.

Lúc này, đã có không ít người vây quanh xem náo nhiệt, bàn tán xôn xao.

Không ai để ý, phía sau đám đông, có một ánh mắt lạnh lẽo, âm trầm đang dán chặt lên nhóm chúng tôi, như thể ẩn chứa điều gì đó bất thường...

 

8.

Bỗng nhiên, giữa đám đông vang lên một loạt tiếng hét kinh hoàng:

“Ông định làm gì đấy?!”

“Cẩn thận!”

“Mau tránh ra!”

Tôi còn chưa kịp phản ứng thì cảm thấy có vật gì đó lạnh toát, cứng rắn từ bên hông mạnh mẽ đẩy tôi sang một bên. Cả người tôi loạng choạng suýt ngã.

Trong cơn hoảng loạn, tôi quay đầu nhìn — một lưỡi dao sáng loáng lướt sát mặt tôi chém qua trong gang tấc.

Tôi theo phản xạ lùi lại mấy bước, kéo giãn khoảng cách.

Lúc này mới kịp nhìn rõ: là bảo vệ dùng gậy chặn bạo loạn đẩy tôi ra. Nếu không có anh ấy, có lẽ giờ tôi đã nằm sóng soài dưới đất rồi.

Bảo vệ giơ gậy chắn trước mặt tôi, đối đầu với kẻ đang cầm dao — chính là ông Lưu.

Ông ta lúc này mắt đỏ ngầu, mặt vặn vẹo, ánh mắt nhìn tôi như thể tôi là kẻ đã hại cả gia tộc nhà ông ta.

“Cô với con đĩ Vương Tình là một lũ! Tại sao không chém chết cô luôn đi cho rồi!” — ông ta gào lên như thú điên.

Bảo vệ cố giữ thế thủ trước mặt tôi, hai bên giằng co căng thẳng.

Không thể chém tới tôi, ông ta đổi hướng, vung dao lao về phía Vương Tình.

Vương Tình hoàn toàn bị bất ngờ trước cú tấn công. Cô đang bị Lưu Kiến Nam giữ lại, sau lưng lại bị Lý Ngọc Trân chắn đường, hoàn toàn không còn chỗ để né tránh.

Lúc này, một bảo vệ khác cũng chạy tới, giơ gậy chắn vào tay ông Lưu định khống chế, nhưng… đã muộn.

Ông ta đã áp sát Vương Tình quá gần.

Lưỡi dao trên tay ông ta lướt qua, chém mạnh vào cánh tay của cô.

Máu đỏ tươi lập tức phun ra, như một cú giáng lạnh lẽo khiến cả đám đông nãy giờ đang đứng xem náo nhiệt rơi vào hỗn loạn.

Tiếng hét vang lên khắp nơi. Người xem nhanh chóng bỏ chạy tán loạn, không ai dám ở lại thêm một giây.

Ngay cả Lưu Kiến Nam và Lý Ngọc Trân cũng bị dọa sợ, lùi hẳn ra sau.

Lưu Kiến Nam vừa rút lui vừa gào:

“Ba! Ba bình tĩnh lại đi!”

Nhưng ông Lưu đã mất kiểm soát hoàn toàn.

Ông ta tiếp tục giơ dao lên, gào thét:

“Cô dám bán nhà của tôi? Tôi sẽ thay con trai tôi dạy dỗ cô một trận nên thân!”

Vương Tình cả người run rẩy, gương mặt trắng bệch, tay đã đẫm máu, không biết vết thương sâu đến đâu.

Cô lảo đảo lùi lại mấy bước, lại bị vấp vào bậc thềm phía sau ngã ngồi xuống đất.

Cả tôi cũng ngây người trong vài giây. Đây… thật sự đã vượt quá mọi giới hạn. Một vở kịch điên cuồng, giờ đã thành thảm án rồi.

Ngay lúc ông Lưu còn đang điên cuồng vung dao rượt chém Vương Tình,

một anh shipper đi ngang qua và một bảo vệ khác lặng lẽ tiếp cận từ phía sau ông ta.

Bảo vệ đã đẩy tôi lúc nãy cố gắng dùng gậy chắn để cản giữa ông ta và Vương Tình.

Anh lớn tiếng quát:

“Dừng tay ngay! Nếu không chúng tôi sẽ không khách sáo nữa!”

Nhưng ông Lưu vẫn giữ vẻ mặt hung hăng, gầm lên:

“Dù sao tụi mày cũng lừa lấy nhà của tao, hôm nay tao có chết cũng phải kéo theo một đứa đi cùng!”

Nói xong ông ta vung dao chém về phía Vương Tình.

Ngay lúc ấy, anh shipper từ phía sau nhanh như chớp giơ chiếc nón bảo hiểm đập vào lưỡi dao, làm lệch hướng.

Hai bảo vệ đồng thời phối hợp, một trước một sau, đồng loạt dùng gậy chắn đẩy mạnh vào hông ông ta, khiến ông ta ngã lăn ra đất.

Một vài người dân xung quanh và chính anh shipper vừa rồi lập tức lao đến, khống chế ông ta, dùng dây trói chặt lại.

Lý Ngọc Trân định xông vào gào khóc làm loạn, đòi người ta thả chồng mình ra.

Nhưng không ai thèm để ý. Lúc này, tất cả mọi người chỉ còn lo lấy lại bình tĩnh sau khoảnh khắc kinh hoàng vừa rồi.

Vương Tình đã khóc không thành tiếng, còn tôi thì thở hồng hộc, vẫn chưa hoàn hồn.

Không lâu sau, tiếng còi xe cảnh sát vang lên.

Ông Lưu đang giãy dụa gào rú bị áp giải lên xe.

Xe cấp cứu cũng đến ngay sau đó.

Tôi và Vương Tình cùng được đưa lên xe cứu thương.

May mà vết thương của cô ấy không nghiêm trọng, chỉ là vết rạch ngoài da, chảy máu nhưng không sâu.

Tôi thở phào nhẹ nhõm, nhưng trong lòng vẫn đầy căng thẳng và bực bội, không kìm được mà nói với cô ấy:

“Tôi không muốn căn nhà này nữa. Cô làm ơn hoàn tiền cho tôi đi. Tôi thật sự sợ rồi, tôi còn muốn sống thêm vài năm nữa.”

Vương Tình không nhìn tôi, chỉ cúi đầu nhẹ, giọng run run:

“Được… chúng ta làm thủ tục sớm nhất có thể. Tôi sẽ mua lại căn nhà, trả thêm tiền cho chị.”

“Tôi biết dù có xin lỗi bao nhiêu cũng không đủ để bù đắp, nhưng… tôi vẫn xin lỗi, vì đã kéo chị vào chuyện này.”

Câu cuối cùng, giọng cô đã nghẹn lại, tôi cũng không rõ là cô đang khóc vì tôi, hay là vì chính bản thân mình.

Sau đó cảnh sát đến bệnh viện lấy lời khai.

Ngay trong ngày, tôi và Vương Tình làm xong thủ tục chuyển nhượng lại nhà.

Cô ấy còn trả thêm cho tôi 100 triệu (10 vạn) để bù đắp.

Phí tổn thi công trước đó của đội thợ, cô ấy cũng tự nguyện thanh toán, tôi cũng không từ chối nữa.

Khi mọi chuyện rốt cuộc đã khép lại, tôi mới thực sự thở ra nhẹ nhõm.

Lần sau mua nhà, tôi nhất định phải điều tra cho kỹ.

Chỉ vì một chút ham rẻ, suýt nữa mất luôn cả cái mạng.

 

9.

Sau này tôi có lướt lại nhóm chat cư dân mà mình từng tham gia, mới biết ông Lưu bị kết án 6 năm tù, còn phải đối mặt với khoản bồi thường lên tới hàng trăm triệu.

Có người còn đăng ảnh Lý Ngọc Trân nhặt rau héo ở chợ, dưới bài là hàng loạt bình luận vỗ tay hả hê.

Xem ra trước đây bà ta sống với hàng xóm cũng chẳng ra gì, không một ai tỏ ra thương hại, chỉ có mừng vì “quả báo đến sớm”.

Còn Lưu Kiến Nam thì hình như đã mất việc, mấy ngày liền quỳ gối trước cổng khu nhà cầu xin Vương Tình tha thứ.

Kết quả là bị bảo vệ đuổi đi như đuổi chó hoang.

Nhà của Vương Tình cuối cùng cũng được bán đi, người mua lại chính là ông tổ trưởng đội thi công mà tôi từng thuê.

Nghe nói Lý Ngọc Trân còn định đến gây rối, nhưng vừa nhìn thấy trong nhà toàn là mấy anh thợ xây cao to lực lưỡng, không dám hé một lời đã cuốn xéo ngay lập tức.

Trong nhóm còn có người quay lại cảnh bà ta chạy trối chết, đăng video ghi lại khoảnh khắc "oai phong lẫm liệt rút lui", mọi người lại được phen cười ngặt nghẽo.

Xem đến đây tôi lại có phần buồn bực — hóa ra lúc đầu họ dám làm loạn như vậy, là vì thấy tôi là phụ nữ, dễ bắt nạt?

Nghĩ tới nghĩ lui, tôi lại bật cười — ha! Có những người bản chất chính là “bắt nạt kẻ yếu, sợ kẻ mạnh.”

Họ ra oai trước người yếu, cảm thấy mình cao quý hơn, mạnh mẽ hơn.

Thế nên nếu không muốn bị ức hiếp, mình phải đủ “rắn”, để kẻ khác thấy ra tay với mình là chuyện không rẻ tiền chút nào.

Khi cái giá của việc bắt nạt bạn trở nên quá đắt, họ mới biết... lùi bước.

 

[ TOÀN VĂN HOÀN ]

Chương trước
Loading...