Chàng Tựa Mộng, Thiếp Tựa Hoa

Chương cuối



13

Tin ta mang thai lan truyền khắp nơi, khiến ngoại thích nhà hoàng hậu lo như kiến bò trên chảo nóng. Ai ai cũng biết hoàng thượng sủng ái đệ đệ ruột là Nhiếp chính vương. Nếu ta — đích nữ Thừa tướng phủ — sinh được tiểu thế tử, thì địa vị hoàng hậu càng thêm lung lay.

Vì bảo đảm an toàn cho ta, Lý Thần không rời nửa bước, đến cả lúc vào cung diện thánh cũng mang theo bên người.

Hoàng đế thoáng nghi hoặc nhìn ta:

“Lão Bát, khanh làm gì vậy?”

“Hoàng huynh, thần không yên tâm để Yên nhi một mình ở phủ.” Lý Thần đáp lời.

Hoàng đế gật đầu, dường như hiểu được:

“Ừm, vương phi lui ra nghỉ tạm ở tịnh điện đi.”

Ta vừa định đứng dậy rời đi, thì bị Lý Thần kéo lại:

“Ở đây là được rồi.”

“Lão Bát!” Hoàng đế chau mày, “Nữ nhân không được tham chính!”

Lý Thần cũng không nhượng bộ:

“Yên nhi không sao cả.”

Hoàng đế vừa định nổi giận, chợt nghĩ đến điều gì, liền thở dài, cuối cùng đành ngầm đồng ý.

Dù gì, đệ đệ này của ông từ sau khi cưới Lưu Hàm Yên mới giống một người sống thực sự — thôi thì tùy hắn.

Ta không rõ trong lòng hoàng đế nghĩ gì, chỉ cảm thán:

Tình cảm mà ông dành cho Lý Thần, so với lời đồn… còn vượt xa.

Lắng nghe cuộc bàn bạc, ta chỉ nắm được một điểm quan trọng:

Hoàng đế… vẫn còn tin tưởng Ngự sử trung thừa.

Vì thế, ta bất chấp nguy cơ bị phạt, đúng lúc chen lời:

“Hoàng thượng, thần nữ cả gan, Trung thừa Ngự sử không thể tin cậy.”

Hoàng đế hiển nhiên không vừa lòng việc một nữ tử tuỳ tiện bàn luận triều chính, song chưa nổi giận, chỉ lạnh nhạt hỏi lại:

“Căn cứ vào đâu?”

Ta chỉnh lại tư thế, nghiêm trang không kiêu không nịnh, nét mặt ngưng trọng:

“Vũ Định hầu chẳng bao lâu nữa sẽ liên thủ cùng tân khoa trạng nguyên là Hướng Hoa Đông, cáo buộc phủ Thừa tướng cấu kết ngoại địch. Thế nhưng Hướng Hoa Đông là tư sinh tử của Trung thừa Ngự sử, chứng cứ bọn họ ngụy tạo ra đủ khiến bệ hạ hoàn toàn mất đi lòng tin với phủ Thừa tướng.

“Thần nữ hoài nghi, kẻ chủ mưu sau cùng chính là Trung thừa Ngự sử. Bọn họ có thể làm ra chứng cứ giống thật đến vậy, là vì kẻ thực sự thông đồng phản quốc, không phải phụ thân, mà là hắn.”

“Ngông cuồng!” Hoàng đế nổi giận đùng đùng, “Miệng không chứng cứ mà vu hãm mệnh quan triều đình, tội chết không tha!”

Ta vội vàng quỳ xuống, Lý Thần cũng quỳ theo. Nhưng giọng ta vẫn kiên định không đổi:

“Thần nữ không dám vọng ngôn, những điều vừa nói, câu nào cũng là sự thật!”

“Ngươi chỉ là một nữ tử khuê phòng, làm sao biết được những chuyện đó?” Hoàng đế lạnh lùng hừ một tiếng.

Khi ấy, giọng nói trầm ổn của Lý Thần vang lên, mang theo sự yên tâm:

“Hoàng huynh, chứng cứ ở trong tay thần.”

“Lão Bát, thật chứ?” Sắc mặt hoàng đế trầm xuống, “Việc này không phải trò đùa.”

Ánh mắt Lý Thần vững vàng: “Thật.”

Về đến vương phủ, phụ thân đã sớm chờ sẵn:

“Yên nhi, yên tâm, mọi việc đều tra rõ như lời con nói.”

Ta khẽ mỉm cười, trong lòng nhẹ nhõm:

“Vâng.”

Ngay từ ngày sống lại, ta đã gặp riêng phụ thân, kể hết mọi hành vi của phủ Vũ Định hầu trong kiếp trước. Ban đầu còn sợ phụ thân không tin, nhưng không ngờ người chẳng nghi ngờ chút nào. Người cũng không hỏi vì sao ta biết được những điều đó, chỉ bảo ta cứ an tâm làm thiên kim phủ Thừa tướng, mọi chuyện khác để người gánh vác.

Vũ Định hầu và Hướng Hoa Đông cuối cùng cũng không ngồi yên được nữa, liên thủ cùng ngoại thích của hoàng hậu, cáo buộc phụ thân thông đồng với giặc ngoài. Giống hệt kiếp trước, bọn họ “chứng cứ rành rành”, hoàng đế “nổi giận đùng đùng”, hạ chỉ bắt phụ thân.

“Yên nhi, con cứ nghỉ ngơi trong phủ, chuyện bên ngoài giao cho ta.”

Lý Thần nhìn ta có chút lo lắng, ta đáp lại bằng một nụ cười yên lòng:

“Mọi sự đều ổn cả chứ?”

Lý Thần gật đầu:

“Hoàng huynh đã rõ ngọn ngành, việc phụ thân vào ngục lần này, chỉ là kế nghi binh mà thôi. Nàng không cần lo lắng quá.”

Ta nhẹ ôm lấy chàng:

“Được.”

Hôm hồi môn, phụ thân từng tìm cách lôi kéo Lý Thần, ban đầu ta còn tưởng người muốn mượn thế của chàng để mở đường cho phủ Thừa tướng. Nhưng về sau, Lý Thần mới nói với ta, hôm đó phụ thân chỉ có một lời thỉnh cầu — “Bảo vệ cho Yên nhi.”

Cũng bởi vậy, khi Lý Thần bị phủ Vũ Định hầu ám toán, việc đầu tiên chàng nghĩ đến chính là... hòa ly.

Có nhiều chuyện ta chưa rõ, nhưng ta tin, kiếp này, phủ Thừa tướng sẽ không còn phải chết oan uổng.

Hôm sau, Vũ Định hầu bị phát hiện tham ô hối lộ, buôn lậu muối sắt, chứng cứ đầy đủ, hoàng đế hạ chỉ... tru di cả tộc.

“Hướng Hoa Đông hiện giờ đang ở đâu?” Ta hỏi Lý Thần, trong mắt ánh lên tia hận thù.

Giọng Lý Thần trầm xuống:

“Hoàng huynh đã hạ lệnh, Trung thừa Ngự sử thông địch mưu phản, liên luỵ cửu tộc, cả nhà đều bị xử trảm. Giờ Hướng Hoa Đông chắc vẫn còn ở thiên lao.”

Ta bật cười — Hướng Hoa Đông, những gì ngươi từng làm với ta kiếp trước, hôm nay, ta sẽ trả lại từng thứ một, không thiếu một phân.

 

14

Đến thiên lao, Lý Thần cho lui toàn bộ binh lính.

Ánh đèn leo lét, ngục giam ẩm thấp, xiềng xích nặng nề, một thân thể bò rạp như súc sinh dưới đất — chính là Hướng Hoa Đông.

Ta túm lấy cổ áo hắn, hình ảnh cha mẹ thê thảm chết ngay trước mắt ta ở kiếp trước lại hiện về:

“Hướng Hoa Đông, lâu rồi không gặp.”

Ánh mắt Hướng Hoa Đông hiện lên vẻ ngờ vực:

“Ta với ngươi vốn không quen biết, sao ngươi lại hận ta đến thế?”

Ta không trả lời, đáy mắt lạnh lẽo băng sương:

“Vương gia, nếu ta dùng tư hình, chàng lo liệu được chứ?”

Lý Thần tuy không rõ vì sao ta hận hắn ta đến vậy, nhưng vẫn tôn trọng mọi lựa chọn của ta:

“Yên nhi, nàng cứ yên tâm làm theo ý mình.”

Hướng Hoa Đông bị ta đưa về, giam trong địa lao của vương phủ.

Ta từng chút, từng chút róc thịt hắn, mỗi ngày róc một ít, mỗi ngày róc một ít... đến khi lộ ra xương trắng.

Gân tay gân chân hắn đã bị ta chọc đứt, giờ chỉ có thể bò lê như chó.

“Tiện phụ! Ngươi là tiện phụ độc ác! A——!”

Lý Thần ngồi xuống, cầm lấy lưỡi hắn, trong mắt lại chỉ có nỗi lo cho ta:

“Yên nhi, chúng ta đi thôi.”

Hình ảnh cha mẹ chết thảm lại hiện lên trong tâm trí. Ta không biết đây là lần thứ bao nhiêu ta giật mình tỉnh giấc giữa đêm — rõ ràng mọi việc đã kết thúc, nhưng ác mộng vẫn như lệ quỷ bám riết lấy ta.

Chỉ là lần này... ta không còn đơn độc nữa.

“Yên nhi, lại gặp ác mộng rồi sao?”

Ta khẽ dựa vào lòng Lý Thần, khẽ “ừ” một tiếng.

Chàng dịu dàng dỗ dành ta. Ý thức mơ hồ dần chìm vào giấc ngủ. Nửa đêm sau đó, ta ngủ rất ngon.

May mắn thay... ta đã sống lại. Kiếp này, phủ Thừa tướng sẽ không giẫm lại vết xe đổ. Phụ mẫu... cũng sẽ bình an vô sự.

“Vương gia, vì sao người lại đối xử tốt với thiếp như vậy?”

Lý Thần đang xem tấu chương, sững người trong chốc lát. Ta lại nói tiếp:

“Thuở ban đầu, Vương gia đối với thiếp vốn không có tình cảm, vậy là từ khi nào... Yên nhi đã bước vào tim người?”

Lý Thần nghe xong chỉ mỉm cười. Trong trí nhớ chàng, hiện về một mùa hè năm ấy...

“Tiểu thư, tại hạ có thể ngồi phía trước được chăng?”

Ánh nắng xuyên qua màn lụa, chiếu lên gương mặt ngọt ngào của thiếu nữ.

Giọng nói nàng trong trẻo như chuông bạc, nhưng vẫn không ngẩng đầu, chỉ bận rộn bên bàn sách:

“Được.”

Lý Thần khẽ liếc nhìn, ba chữ “Vân Dã Tập” đập vào mắt. Hắn không kìm được mà hỏi:

“Đây là...”

Tay nàng hơi khựng lại, giây lát sau mới ngẩng đầu, mày mắt cong cong, trong mắt tựa có sao trời lấp lánh.

Nàng cầm quyển sách đưa đến:

“Đây là tập thơ thiếp viết, nếu công tử có hứng, cứ việc đọc thử.”

“Được.”

Từ đó về sau, đôi bên thường xuyên thư từ qua lại, khi thì bàn chuyện cổ kim, lúc lại luận thiên hạ, có khi còn tỉ thí thi văn, vô cùng khoái ý.

Hôm ấy, Lý Thần hẹn nàng gặp mặt tại thư trai, lần này quyết tâm phải hỏi rõ danh tính của nàng.

Thế nhưng từ sáng đến hoàng hôn, từ hoàng hôn sang đêm tối, dáng hình kia vẫn không xuất hiện.

Về sau, hắn vẫn thường viết thư cho nàng, nhưng những bức thư gửi đi... từ đó chẳng còn hồi âm.

Hắn đem mối tình ấy chôn sâu tận đáy lòng, thậm chí đã gần như quên lãng. Mãi đến khi thiên kim phủ Tướng quân chủ động tới cửa cầu thân, bóng dáng thiếu nữ năm xưa bỗng hiện lên trong tâm trí, lúc ấy Lý Thần mới hiểu—hóa ra mình chưa từng quên.

Với phủ Thừa Tướng, hắn vốn chỉ định lợi dụng. Thế nhưng đến ngày hồi môn, trên án thư của Thừa tướng lại có một quyển sách cũ kỹ, bìa sách viết rõ ràng ba chữ: “Vân Dã Tập.”

Thì ra, hắn... chưa từng lỡ duyên.

 

15

Tâm tư nào đó trong lòng khẽ rung lên, ta đối diện ánh mắt của Lý Thần, lệ lấp lánh trong mắt:

“Nhưng ta yêu chàng, còn sớm hơn thế nữa.”

Lý Thần thoáng khựng lại, trong đầu điên cuồng lục lọi ký ức có liên quan đến ta: “Yên nhi…”

Ta khẽ mỉm cười, đem chuyện gặp gỡ dưới rừng phong kể cho chàng.

Lý Thần vòng tay ôm ta vào lòng, giọng mang theo chút ấm ức xen lẫn ân hận:

“Sao nàng không nói sớm với ta?”

Ta cười, ngẩng đầu khẽ để lại một nụ hôn nơi môi chàng:

“Gặp lại chàng ở thư phòng, ta đã rất vui rồi. Nhưng lúc ấy chàng chẳng còn nhớ đến ta nữa. Lúc đó thân thể ta yếu, lại còn nhỏ tuổi, nên nghĩ sẽ đợi lớn thêm chút nữa mới kể.”

Chỉ là kiếp trước, phụ thân đã định sẵn hôn sự cho ta, cha mẹ làm mai cưới gả.

Vì muốn cha mẹ yên lòng, ta đem phần rung động ấy với Lý Thần chôn sâu trong lòng.

Trong mắt Lý Thần, sau khi ta lớn, ta quả thực đã nói cho chàng biết rồi, vì ta không màng tất cả, ngay trong ngày đính ước đã công khai cầu thân với chàng.

“May là… may là ta đã đồng ý với nàng.” Lý Thần siết chặt ta trong vòng tay, không dám tưởng tượng nếu khi đó mình không nhận lời, người khác sẽ nhìn Yên nhi của tương phủ như thế nào.

Ta đưa tay vòng lấy cổ chàng:

“Còn chuyện lần cuối lỡ hẹn chàng, dường như là vì ta cảm lạnh, sốt cao. Sau đó cha mẹ lo lắng cho ta, liền không cho ta ra ngoài nữa. Thư từ giữa hai ta, vì thế mà cũng dừng lại.”

Lý Thần lắc đầu, nở nụ cười hạnh phúc:

“May là cuối cùng, nàng vẫn gả cho ta.”

Ta mỉm cười theo, đúng vậy, đi quanh vạn dặm, vẫn là chàng.

 

16

Năm năm sau, Lý Thần nhìn ta đầy đáng thương:

“Yên nhi, hôm nay… chúng ta có thể…”

Ta ngắt lời chàng:

“Có Tinh nhi ở đây, không được.”

Thế là Lý Thần lập tức trở mặt, trừng mắt nhìn đứa bé trong lòng ta:

“Lý Dật Tinh! Tối nay con tự ngủ đi!”

Tinh nhi bĩu môi:

“Không chịu! Mẫu thân là của con mà!”

Vậy là Lý Thần giơ móng vuốt về phía con trai, ta bĩu môi, dứt khoát ném Lý Dật Tinh lên giường, mặc hai cha con “đại chiến” với nhau.

Ta đang định ra sân hít thở không khí thì có người vào thông báo:

“Hoàng thượng giá lâm!”

Nghe xong, Lý Thần cũng ngừng đấu đá, bế lấy Lý Dật Tinh, cùng ta ra nghênh đón.

“Tham kiến hoàng thượng.”

“Miễn lễ miễn lễ.” Hoàng thượng phất tay, bước tới ôm lấy Tinh nhi, ánh mắt cười đến chẳng còn thấy khe hở:

“Bảo bối Tinh nhi, có nhớ trẫm không nào?”

Tinh nhi ôm cổ hoàng đế một cách tự nhiên:

“Có ạ, con nhớ hoàng bá phụ.”

Nói rồi còn “chụt” một cái lên mặt hoàng đế.

“Ôi chao!” Hoàng thượng cười tươi như gió xuân!

Nhìn hai chú cháu thân thiết hài hòa, trong lòng ta cũng cảm khái vô vàn.

Bỗng nhiên, Lý Thần nắm lấy tay ta:

“Yên nhi, đi với ta.”

Chàng cưỡi ngựa đưa ta đến một rừng phong.

Lúc này vào thu, lá phong đỏ rực rỡ, từng chiếc rơi về cội.

“Yên nhi, đây chính là nơi ta gặp nàng lần đầu, đúng không?”

Ta khẽ “ừ” một tiếng, bước xuống ngựa.

Lý Thần từ phía sau ôm lấy ta, ta quay đầu nhìn vào ánh mắt chan chứa tình ý của chàng, mỉm cười nhẹ:

“Lý Thần, gặp được chàng thật tốt.”

Đôi mắt đào hoa của Lý Thần cong lên, trong mắt có cả ngàn sao trời:

“Ta cũng vậy, có nàng thật tốt.”

Gió nổi lá rơi, môi chạm môi, kiếp này, ta rất hạnh phúc.

 

[ TOÀN VĂN HOÀN ]

Chương trước
Loading...