Chúc Anh Cưới Trà Xanh Vui Vẻ

Chương 4



12

Đáng lẽ phải là một đám cưới vui vẻ, nhưng lại trở thành trò cười.

Thế nhưng tôi chẳng hề hối hận.

Vì tình yêu có thể để lại chút tiếc nuối, nhưng hôn nhân thì không thể có bất kỳ nguy cơ nào.

Ngày hôm sau, tôi thu dọn tâm trạng, dốc toàn bộ sức lực vào công việc.

Cố Diệp hết lần này đến lần khác đến công ty chặn tôi, mong muốn níu kéo.

Câu nào của anh ta cũng là mấy lời lặp đi lặp lại:

"Tiểu Nhiễm, anh sai rồi! Hãy cho anh thêm một cơ hội, anh đảm bảo cắt đứt với Giang Khả!"

Thậm chí anh ta còn mở điện thoại chứng minh rằng đã chặn Giang Khả.

Nhưng có ích gì?

"Tốt nhất là kết thúc trong yên lành, sau này đừng gặp nhau nữa!"

Tôi thẳng thừng chặn luôn anh ta.

Cùng lúc đó, đoạn video Giang Khả và Cố Diệp cười đùa trong xe cưới, chơi truyền giấy bằng miệng đã bị đăng lên mạng.

Cư dân mạng nhất loạt lên án.

Người ta tán thưởng việc tôi hủy đám cưới, còn họ thì bị chửi rủa không ngớt:

"Con nhỏ này bị gì vậy! Ngày cưới mà dám công khai dụ dỗ chú rể, thật đáng khinh!"

"Chú rể cũng chẳng phải người tốt, đồ tồi!"

"Ha ha, tôi có mặt tại lễ cưới, thật sự hai người họ làm trò khiến ai cũng sốc."

Thấy những bình luận đó, Giang Khả nổi điên.

Cô ta trực tiếp cãi nhau với người chửi mình, mắng họ suy nghĩ thiển cận, xen vào chuyện không phải của mình.

Nhưng việc cô ta tự lên tiếng chỉ khiến cư dân mạng hứng thú hơn trong việc đào bới thông tin.

Không lâu sau, quá khứ của cô ta bị phơi bày.

Có lần cô ta còn nhờ "anh em" gãi ngứa giúp.

Những câu chuyện này khiến người ta không ngừng bất ngờ và sốc.

Vậy là, Giang Khả nhanh chóng "nổi tiếng".

Cả nhóm "anh em tốt" của cô ta cũng bị lôi vào cuộc.

Những ai có bạn gái thì bị chia tay, còn đã có vợ thì gặp rắc rối gia đình.

Thấy cảnh họ tự cắn xé, trách móc nhau, tôi không khỏi cảm thấy hả hê.

Nhân quả báo ứng không chừa một ai!

Cuối cùng, Giang Khả cũng phải gánh chịu hậu quả cho hành vi của mình.

Chỉ vài ngày sau, cô ta không chịu nổi áp lực, xóa sạch tài khoản.

Tưởng chừng mọi chuyện sẽ kết thúc ở đây.

Nhưng đúng lúc đó, tôi phát hiện mình đã có thai.

 

13

Tôi không dám để bố mẹ biết.

Tôi sợ họ sẽ vì đứa bé này mà khuyên tôi quay lại với Cố Diệp.

Tìm một cơ hội bỏ đi là cách tốt nhất.

Vừa hẹn xong thời gian làm thủ thuật, thì bố mẹ Cố Diệp tìm đến nhà.

"Tiểu Nhiễm, Cố Diệp cái thằng trời đánh đó có lỗi với con! Tất cả là tại con Giang Khả đó không có ý tốt, cố tình quyến rũ nó."

"Hai đứa yêu nhau thật lòng đến giờ đâu dễ dàng gì, không lẽ chỉ vì một người đàn bà mà chia tay sao!"

"Cho nó thêm một cơ hội đi! Chú thím xin con đó!"

Vì con trai, họ khóc lóc cầu xin tôi tha thứ cho anh ta.

Bất giác tôi đưa tay chạm vào bụng mình, nhớ lại ngày phát hiện bị viêm thận.

Bác sĩ cầm báo cáo xét nghiệm nói:

"Cô gái, cô bị viêm thận, nếu muốn sinh con thì phải thận trọng nhé!"

Tôi thích trẻ con, nghe vậy không cầm được nước mắt.

Khi đó, Cố Diệp ở bên tôi.

Anh ta dùng ngón tay cái nhẹ nhàng lau đi giọt lệ trên má tôi, an ủi:

"Đừng khóc, dù có con hay không, chúng ta vẫn sẽ mãi bên nhau. Hơn nữa, bác sĩ cũng chỉ bảo thận trọng, đâu phải không thể sinh, đúng không?"

Anh ta nắm chặt tay tôi, hơi ấm từ bàn tay anh mang lại cho tôi cảm giác an toàn lớn lao.

Khi đó, tôi nghĩ mình đã không yêu sai người.

Nhưng giờ ngẫm lại, đàn ông thật khó cưỡng lại cám dỗ.

Lời hứa của họ cũng chẳng đáng tin.

Như một làn gió thoảng.

Lúc nói ra thì ồn ào vang dội, sau đó lại tan biến vô nghĩa.

Tỉnh lại từ dòng suy nghĩ, tôi từ tốn nói:

"Chú thím à, vấn đề giữa con và Cố Diệp, không thể chỉ đổ lỗi cho Giang Khả. Ông bà ta nói rồi, một bàn tay không thể vỗ thành tiếng, nếu anh ta không muốn, Giang Khả liệu có thể ép anh ta hôn cô ta sao?"

Thấy tôi cứng rắn, bố mẹ Cố Diệp liếc nhau không cam tâm.

Không nói nên lời.

Tôi lạnh lùng bảo:

"Mời hai người về cho."

Họ biết không thể cứu vãn, đành buồn bã rời đi.

 

14

Hôm đi làm thủ thuật, tôi được Chúc Vũ đi cùng.

Anh ấy lo lắng cho sức khỏe của tôi, không kìm được mà đề nghị:

"Hay là đừng bỏ nữa! Em cũng biết anh thích trẻ con, coi như đứa bé là con anh, chúng ta cùng nhau nuôi nó lớn lên, được không?"

Tôi khẽ kéo khóe môi, giọng bình thản:

"Nói gì ngốc vậy? Đã chia tay với Cố Diệp thì phải dứt khoát! Hơn nữa, tình trạng sức khỏe của em bây giờ cũng không thích hợp mang thai."

Chúc Vũ thở dài, ánh mắt thoáng chút thất vọng, nhưng anh không nói thêm gì nữa.

"Anh tôn trọng quyết định của em, Tiểu Nhiễm. Nhớ rằng, dù thế nào anh cũng sẽ luôn ở bên cạnh ủng hộ em!"

Tôi khẽ gật đầu, nhưng khi xoay người rời đi, mắt đã đỏ hoe.

Quá trình làm thủ thuật không lâu.

Nhưng vết thương và sự tiếc nuối trong lòng sẽ không dễ gì phai nhạt.

Chúc Vũ đỡ tôi, đưa tôi về nhà. Bố mẹ tôi cuối cùng cũng biết chuyện.

Ngồi trên ghế sofa.

Mẹ tôi đau lòng ôm chặt tôi, nước mắt rơi lã chã.

Bố tôi thì lặng lẽ, chỉ nhẹ nhàng vuốt mái tóc tôi.

Hành động đơn giản ấy chứa đựng biết bao lời muốn nói.

Tôi cố gắng nở một nụ cười: "Bố mẹ ơi, đừng lo, con sẽ sớm ổn thôi."

Trong thời gian ở cữ, bố mẹ tôi chăm sóc tôi không thiếu điều gì.

Chúc Vũ cũng ngày nào cũng ghé qua.

Anh mang theo đồ ăn ngon, trò chuyện cùng tôi, chọc tôi cười.

Tâm trạng tôi dần dần tốt lên.

Khi tôi gần như quên hẳn Cố Diệp, thì anh ta lại bất ngờ xuất hiện.

Mới không gặp hai mươi ngày, mà anh ta như biến thành một người khác.

Sắc mặt nhợt nhạt, cằm mọc đầy râu xanh, đôi mắt thâm quầng, cả người trông mất hồn.

Khi nhìn thấy tôi, mắt anh ta sáng lên.

Anh ta muốn bước tới nắm tay tôi, nhưng tôi tránh đi.

Tay anh ta lơ lửng trong không trung vài giây, rồi chậm rãi thu lại.

Ngập ngừng một lúc, cuối cùng Cố Diệp lấy hết can đảm hỏi:

"Tiểu Nhiễm, nghe nói em mấy hôm trước đến khoa sản của bệnh viện trung tâm, có phải em đang mang thai?"

 

15

Nghe câu hỏi này, anh ta nhìn tôi chằm chằm không chớp mắt, trong ánh mắt bỗng hiện lên một tia hy vọng.

Tôi lặng lẽ nhìn anh, chẳng buồn trả lời.

Không ngờ, anh ta như từ sự im lặng của tôi mà nhận được câu trả lời, lập tức hân hoan như điên.

Sau đó, anh ta phấn khởi tự nói một mình:

“Tốt quá, Tiểu Nhiễm! Mặc dù không biết là con trai hay con gái, nhưng không sao, quần áo của bé có thể chọn màu trung tính trước, màu trắng hoặc màu vàng đều ổn.”

“À, đúng rồi, phòng của bé cũng phải bắt đầu trang trí, em thích phong cách nào? Hoạt hình hay ấm cúng?”

“Còn nữa, chúng ta phải nghĩ một cái tên thân mật cho bé, sau này dạy thai giáo cũng tiện.”

Nhìn anh ta hào hứng nói liên hồi, tôi chỉ thấy thật mỉa mai.

“Đủ rồi!”

Tôi ngắt lời anh ta.

“Đứa bé không còn nữa.”

Cố Diệp sững sờ, mặt tái mét.

Anh ta lảo đảo lùi vài bước, dựa vào tường, không dám tin nhìn tôi:

“Em nói gì? Sao đứa bé lại không còn?”

Ngay sau đó, trong mắt anh ta hiện lên vẻ đau khổ và hối hận, thấp giọng lẩm bẩm:

“Không phải em rất thích trẻ con sao? Tiểu Nhiễm, sao em nhẫn tâm như vậy, sao em lại tuyệt tình thế này?”

Ha!

Tôi cười lạnh, cố nén nỗi đau trong lòng, hỏi:

“Cố Diệp, khi anh qua lại với Giang Khả, anh không nghĩ đến hậu quả này sao?”

“Đang yên đang lành, em lại nhắc cô ta làm gì?”

Cố Diệp sụp đổ hét lên.

Anh ta vò đầu bứt tai, mắt đỏ lên.

Cứ như thể tôi mới là người ép anh ta đến nước này, tôi mới là kẻ tội đồ.

“Lúc nào chẳng là cô ta tự mình lao vào lòng anh, anh đâu có làm gì sai trái, em sao lại không thể vượt qua chuyện đó chứ?”

“Thật sao?”

Tôi hỏi lại.

“Nếu anh quên, tôi có thể giúp anh nhớ lại.”

Nghe tôi nói, anh ta hít một hơi lạnh, sắc mặt thay đổi hẳn.

Chương trước Chương tiếp
Loading...