Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và
Mở Ứng Dụng Shopee để mở khóa toàn bộ chương truyện!
Cô Dâu Phản Đòn
Chương cuối
Thế rồi... Từ Thanh Hà quay lại.
Sức sát thương từ mối tình đầu quá lớn. Tình cảm của hắn bắt đầu mất kiểm soát.
Hắn từng nghĩ mình đã sớm quên cô ta, nhưng khi gặp lại, chỉ một ánh mắt thôi—hắn đã rơi vào lưới tình thêm lần nữa.
Và đến lúc tôi quay lưng bỏ đi, khi những bí mật xấu xa bị vạch trần, tài sản sắp vào tay lại tan thành mây khói… chỉ trong khoảnh khắc, máu dồn lên não hắn, cảm giác như cả bầu trời sụp đổ.
Hắn giật mạnh, mở bừng mắt tỉnh dậy, ngực phập phồng kịch liệt.
Từ Thanh Hà thấy hắn tỉnh lại, mừng rỡ đến phát khóc:
“Dự Bạch! Anh tỉnh rồi! Em và mẹ anh sắp chết vì lo cho anh đấy! Con tiện nhân Bùi Dĩ San đúng là độc ác! Anh ngất xỉu, cô ta mặc kệ không hỏi han, còn quay đầu cưới người khác! Một con giày rách lại dám đội mũ xanh cho anh!”
“Cô ta không cần anh nữa rồi…”
Nghe đến đây, đồng tử Giang Dự Bạch co rút lại. Hắn đột ngột đẩy mạnh Từ Thanh Hà sang một bên, lảo đảo chạy về hướng lễ đường.
8
Giang Dự Bạch thở hồng hộc, lao đến trước mặt tôi, giọng vì kích động mà cao vút:
“Bùi Dĩ San! Em là vợ anh, anh không đồng ý em cưới người khác!”
“Anh chỉ cố tình nói em là giày rách để ép em rút lui thôi, còn em mà cưới người khác, cắm sừng anh, thì đúng là loại đàn bà lăng loàn không biết xấu hổ!”
Tôi bật cười giận dữ, vung tay tát thẳng vào mặt hắn một cái giòn tan:
“Giang Dự Bạch, anh là nam chính trong video ngoại tình mà cũng có mặt mũi ở đây chỉ trích tôi à?”
“Một là tôi chưa đăng ký kết hôn với anh. Hai là tôi cũng chưa cử hành hôn lễ. Tôi là vợ anh hồi nào? Hay là uống nhầm rượu giả rồi não hỏng luôn rồi?”
Cú tát khiến hắn sững người, tay ôm mặt, nhìn tôi như thể không tin nổi.
Tôi chẳng buồn nhìn hắn lấy một cái, liếc khinh thường rồi quay người nhận lấy nhẫn cưới từ tay phù dâu, định đeo cho Tạ Thừa Duẫn.
Nhưng khi nhấc chiếc nhẫn lên, tôi mới sực nhớ—đây là chiếc nhẫn đính hôn mà Giang Dự Bạch từng tặng tôi.
Tôi hơi ngượng, liếc mắt nhìn Tạ Thừa Duẫn một cái. Anh hiểu ngay, cúi đầu nói nhỏ bên tai tôi:
“Anh đã chuẩn bị từ trước rồi, yên tâm. Nhẫn mới anh mang theo bên người.”
Một cảm giác ấm áp trào lên trong tim. Thật tuyệt khi có người luôn âm thầm lo hết mọi chuyện cho mình.
Chiếc nhẫn cũ đã không còn ý nghĩa, tôi thẳng tay ném về phía Giang Dự Bạch, rồi lạnh lùng hạ lệnh:
“Mang đống rác rưởi của anh cút ra khỏi đây ngay. Đừng đứng ở đây làm ô nhiễm tầm mắt tôi!”
Giang Dự Bạch ôm vẻ mặt bị tổn thương, cúi xuống nhặt lại chiếc nhẫn có khắc tên tôi. Lồng ngực hắn nhói lên một cái, đau đến khó thở.
Lúc này, hắn mới thật sự nhận ra—mọi thứ đã không thể quay lại.
Còn tôi—thật sự đã không cần hắn nữa.
Hắn nâng niu lau sạch nhẫn, đeo lên tay mình rồi đưa lên môi hôn nhẹ.
Tôi nổi hết da gà, không nhịn được châm chọc:
“Anh thôi buồn nôn được không? Nếu đầu óc có bệnh thì đi khám đi, đừng tới đây tra tấn tôi! Cả đám cưới không ai muốn xem tiết mục độc diễn bi thương của anh đâu!”
Sắc mặt Giang Dự Bạch tái nhợt, giọng run lên:
“San San, anh biết anh sai rồi. Em cứ mắng đi, đánh cũng được… Chỉ cần em tha thứ cho anh.”
“Là Từ Thanh Hà chủ động quyến rũ anh, anh nhất thời mềm lòng mới lầm đường. Nhưng người anh yêu từ đầu đến cuối luôn là em! Anh hứa sẽ đoạn tuyệt với cô ta, chỉ yêu mình em thôi!”
Tôi hít sâu một hơi, giọng lạnh lùng như băng:
“Tôi không cần lời xin lỗi. Cũng không cần sự tha thứ. Anh tự lăn ra khỏi đây, hoặc để tôi gọi người ‘giúp’ anh.”
Giang Dự Bạch không hề nhúc nhích, cố chấp đứng nguyên tại chỗ—hệt như ngày xưa lúc hắn kiên trì theo đuổi tôi.
Chỉ là, hôm nay trong tôi chỉ còn ghê tởm và chán ghét.
Tôi vừa định quay sang ra hiệu cho trợ lý gọi bảo vệ thì Tạ Thừa Duẫn giơ tay cản lại, ra hiệu cho tôi bình tĩnh.
Anh quay sang nói vài câu với bàn phù rể phía dưới. Ngay lập tức, cả nhóm phù rể ầm ầm kéo đến, vây quanh Giang Dự Bạch như sấm chớp.
Chưa kịp phản ứng, hắn đã bị kéo xuống đánh cho một trận thê thảm. Cuối cùng, bị lôi ra ngoài như một con chó chết, vứt thẳng vào… thùng rác.
Đáng đời!
Rác rưởi thì phải được vứt vào thùng rác.
Sau sự cố Giang Dự Bạch, an ninh được siết chặt. Cửa lễ đường có bảo vệ canh giữ, tất cả người nhà họ Giang đều bị chặn ngoài cổng.
Không còn kẻ gây rối, lễ cưới của tôi và Tạ Thừa Duẫn diễn ra suôn sẻ. Tôi cũng được ngồi ăn tiệc cưới mà mình từng háo hức chuẩn bị từng món.
Khoảnh khắc ấy, trái tim đã vỡ vụn của tôi… cuối cùng cũng có được một chốn bình yên.
9
Sau khi chính thức kết hôn với Tạ Thừa Duẫn, tôi dọn về nhà anh một cách danh chính ngôn thuận.
Ba mẹ Tạ tuy có phần bất ngờ vì hôn lễ “tốc chiến tốc thắng” của chúng tôi, nhưng nhìn chung vẫn rất hài lòng. Dù sao tôi và Thừa Duẫn là thanh mai trúc mã, gia thế môn đăng hộ đối, lại thấu hiểu nhau từ nhỏ—xứng đôi vừa lứa.
Tuy là tân hôn, nhưng cả tôi và anh đều nhanh chóng quay lại guồng quay công việc. Khu đất tôi tặng anh có giá trị thương mại cực lớn, Thừa Duẫn lập tức bắt tay xây dựng. Còn tôi cũng tiếp quản công ty của ba, bận rộn đến mức không có thời gian nghỉ ngơi.
Trong lúc đang họp, anh gửi cho tôi một đoạn video.
Anh đứng trên tầng cao nhất của tòa nhà 100 tầng mới xây, gió thổi phần phật, ánh nắng rọi xuống khiến bóng lưng anh thật rắn rỏi và kiêu hãnh:
“San San, đợi anh chinh phục cả vùng đất này rồi sẽ tặng nó cho em làm quà cưới.”
“Được, em đợi.”
Tôi chưa bao giờ nghi ngờ lời của Tạ Thừa Duẫn.
Anh luôn là người đứng sau che mưa chắn gió cho tôi, là nơi khiến tôi cảm thấy bình yên và vững lòng nhất.
Cuộc sống bên Tạ Thừa Duẫn vô cùng hạnh phúc. Chỉ có điều… đôi khi lại bị làm phiền bởi "xác sống" Giang Dự Bạch.
Sáng nay, tôi lại nhận được hoa hắn gửi.
Tôi chỉ liếc nhìn một cái, cô bé lễ tân đã thuần thục mang đi… vứt thẳng vào thùng rác.
Buổi tối, tan làm, tôi vừa bước ra khỏi tòa nhà thì Giang Dự Bạch lại chặn ngay trước mặt.
Quần áo nhăn nhúm, đầu tóc bù xù, đôi mắt mất đi thần thái, hắn như một kẻ thất bại tột độ.
Hắn khẽ khàng lên tiếng, như thể đang cầu xin:
“San San, sao em tan làm muộn thế này? Em chắc mệt lắm nhỉ?”
Tôi im lặng, không nói gì, chỉ lạnh lùng nhìn hắn.
Giang Dự Bạch lúng túng, hai tay nắm chặt, giọng khẩn thiết:
“San San, anh đã suy nghĩ rất nhiều và thật sự nhận ra lỗi của mình. Xin em… nhìn vào năm năm tình cảm của chúng ta, cho anh một cơ hội cuối cùng. Anh hứa sẽ không bao giờ tổn thương em nữa.”
Nhưng lời nói xúc động ấy chẳng khơi lên được chút dao động nào trong tôi.
Tôi dứt khoát:
“Giang Dự Bạch, một lần phản bội—cả đời không dùng lại. Anh nên từ bỏ đi.”
Rầm!
Hắn bất ngờ quỳ sụp xuống, đầu gối đập xuống nền đá phát ra tiếng nặng nề.
Giọng hắn nghẹn lại:
“San San, anh xin em… hãy tin anh một lần cuối cùng. Anh yêu em!”
Tôi lạnh lùng đáp:
“Thứ tình yêu của anh chỉ khiến tôi thấy buồn nôn.”
Nói xong, tôi dứt khoát quay người bỏ đi, không một lần ngoái đầu lại.
Từ hôm đó trở đi, tôi không còn gặp lại hắn nữa.
Nghe từ Tạ Thừa Duẫn kể, Giang Dự Bạch sống rất thê thảm.
Video hắn và Từ Thanh Hà thân mật trong phòng tân hôn bị lan truyền khắp mạng xã hội, hai người họ bị dân mạng công kích kịch liệt, không còn ai muốn dây vào.
Sự cố đó khiến Giang thị cũng bị liên đới, làm ăn tụt dốc không phanh, đứng trước bờ vực phá sản.
Từ Thanh Hà thấy hắn xuống dốc thì lập tức… đá bay.
Giang Dự Bạch hận cô ta thấu xương, cho rằng chính Từ Thanh Hà đã phá nát cuộc đời hắn, còn bỏ rơi hắn lúc hắn trắng tay.
Trong lúc phẫn uất, hắn thuê người đi “dạy dỗ” Từ Thanh Hà.
Tin tức trên mạng đưa tin: Từ Thanh Hà bị một nhóm côn đồ kéo vào ngõ hẻm “chăm sóc” suốt đêm, sáng sớm được công nhân vệ sinh phát hiện trong tình trạng khỏa thân, nhiễm trùng nặng, nhập viện trong tình trạng nguy kịch và bị cắt bỏ tử cung.
Giang Dự Bạch vì tội thuê người cố ý gây thương tích nghiêm trọng, bị kết án 10 năm tù.
Tôi nghe tin chỉ khẽ thở dài—một bước sai, sai cả đời.
Con đường từng rực sáng phía trước, cuối cùng lại do chính hắn tự tay hủy hoại.
Nhưng chuyện đó... đã chẳng còn liên quan gì đến tôi nữa.
Từ khoảnh khắc hắn tặng tôi đôi giày rách, mọi thứ giữa chúng tôi đã chấm dứt.
Anh là anh. Tôi là tôi.
Hắn trả giá cho sai lầm.
Còn tôi—vì đã lựa chọn đúng, nên xứng đáng có một tương lai rực rỡ.
[ Hoàn ]