Công Tử Tại Thượng

Chương 3



11.

Hôm nay, công tử vừa mua một xâu kẹo hồ lô nhét vào tay ta, ai ngờ trời đổ mưa như trút nước. Ta vừa cắn dở một miếng táo gai, vừa chạy đi mua ô dầu.

Nhưng gió mưa quá lớn, ô dầu cũng chẳng giúp ích gì, cuối cùng cả ta và công tử đều bị dầm mưa đến ướt như chuột lột, rét đến run cầm cập, vội vã trở về phủ thay y phục.

Không ngờ, vừa vào sân, liền thấy có một người mặc váy đỏ, đang xoay tới xoay lui giữa trời mưa, dáng điệu lắc lư, nhảy nhót không ngừng.

Ta nheo mắt nhìn kỹ, nhưng màn mưa giăng kín, chẳng thể thấy rõ là ai.

"Công tử, hình như là biểu muội?"

Công tử liếc mắt một cái, vẻ mặt hờ hững:

"Thần thần quỷ quỷ, lười để tâm."

Nói xong, hắn dứt khoát quay người vào phòng.

Ta cũng trở về phòng thay y phục. Ai dè lúc thay xong, nhìn ra ngoài, biểu muội vẫn còn ở đó.

Thế là ta bèn chống cằm, tựa vào cửa sổ mà quan sát.

Tiểu tư bưng đến một bát canh gừng, thấy ta chăm chú nhìn, liền thuận theo tầm mắt ta mà nhìn theo, tò mò hỏi:

"Nàng ấy đang làm gì vậy?"

Ta uống một ngụm canh gừng nóng, ung dung đáp:

"Chớ hỏi. Chắc hẳn… nàng có đạo lý của riêng mình."

 

12.

Sáng hôm sau, huyện lệnh đến bái phỏng, cùng lão gia nhà ta bàn chuyện quyên góp.

Nghe nói cơn mưa lớn đêm qua đã làm hư hại mùa màng, lúc này đúng độ thu hoạch, lúa mạch đổ rạp trong bùn, không biết có bao nhiêu nhà lâm vào cảnh khó khăn.

Lão gia nhà ta vốn là phú ông đi lên từ hai bàn tay trắng, nghe nói thời tổ phụ còn sống cũng từng làm ruộng, vậy nên đối với nông dân, ông đặc biệt cảm thông, không thể không quyên ra một khoản bạc.

Lúc ta và công tử lui ra, một tên gia nô của huyện lệnh lén lút dúi vào tay ta một tờ giấy, dáng vẻ như làm chuyện mờ ám.

Có chút kích thích.

Ta đợi bốn bề yên tĩnh mới vụng trộm mở ra xem, trên giấy viết:

"Ta đã ngưỡng mộ cô nương từ lâu, xin mời gặp nhau tại đầu cầu vào canh hai ba khắc."

"?"

Sáo rỗng văn vẻ như thế… chẳng lẽ tên này thầm mến ta?

Hắn trông cũng không tệ, nhưng nhà huyện lệnh cách đây tận ba con phố, mà theo lời phu nhân, nữ nhi không nên gả xa.

Trước đây, một nha hoàn bên cạnh phu nhân bị gả sang nhà họ Trương ở trấn ngoài, hai năm sau lại khóc lóc chạy về, kể rằng nhà chồng bề ngoài đạo mạo, sau lưng lại toàn phường táng tận lương tâm.

Nàng bị đối đãi tệ bạc, gầy trơ cả người, tay chân đều nứt nẻ vì lạnh, khiến phu nhân cùng đám ma ma xót thương không thôi.

Sau khi suy đi tính lại, ta vẫn quyết định từ chối cho lành.

Nhưng đến canh hai, ta vẫn lén lút chạy ra đầu cầu, muốn xem rốt cuộc là tên nào to gan dám tơ tưởng đến ta.

Trong bóng tối, đã có một bóng người đứng chờ từ trước.

Khi hắn quay mặt lại, ta thực sự ngớ người.

"Sao lại là ngươi?"

"Đương nhiên là ta!"

Kẻ thầm mến ta không phải gia nô, mà là thiếu gia nhà huyện lệnh—Đỗ Hằng.

Hắn cười ngông cuồng:

"A Bảo cô nương, ta bội phục ngươi từ lâu! Theo ta về nhà đi, ta cho ngươi làm thiếp, chẳng phải tốt hơn theo cái tên đần độn Hác Vượng Gia kia sao?"

Ta gật gù:

"Có lý, vậy ngươi chờ một chút."

Hắn mừng rỡ, vui sướng thốt lên:

"Cô nương quả là nữ trung hào kiệt! Sảng khoái!"

Ngay khoảnh khắc đó

"Được lắm, tên rỗi việc Đỗ Hằng, đầu óc chưa nảy mầm mà cũng dám trèo tường nhà ta?"

Giọng nói quen thuộc đến đáng sợ.

Quay đầu lại, ta thấy công tử không biết từ đâu chui ra, một thân dạ hành y, trông chẳng khác gì một tên trộm.

Hắn bước tới, nắm lấy tay ta, trầm giọng hỏi:

"A Bảo, ngươi thực sự muốn theo hắn?"

Ta bình tĩnh đáp:

"Công tử đến không đúng lúc rồi. Ta đang định sang phá nhà hắn đây."

Ta hất cằm, lạnh giọng nói:

"Nhà nào lại đi để một cô nương tốt như ta làm thiếp chứ?!"

Lão gia nhà ta có tiền đầy kho, vậy mà còn chưa nạp vợ bé.

Huống hồ, trong trấn này, những kẻ làm thiếp có mấy ai xuất thân đàng hoàng? Chẳng qua là không còn đường lui, mới phải làm thiếp nhà người ta mà thôi.

Hơn nữa, dù ta có muốn, phu nhân cũng tuyệt đối không đồng ý.

Nha hoàn trong nhà, dù không nói đến việc gả vào nhà cao sang, nhưng chưa từng có ai bị đối đãi tệ bạc cả.

Công tử nghe xong, thần sắc giãn ra, vẻ mặt đầy tán thưởng:

"Nói rất đúng! Sau này ta dẫn ngươi đi ăn tiệc!"

Hắn khoanh tay, nhìn sang Đỗ Hằng, cười lạnh nói:

"Đỗ Hằng, gia thật sự xem thường ngươi rồi. Ngươi dám đánh chủ ý lên người trong viện ta?"

Hắn từng bước tiến đến, Đỗ Hằng lùi dần về sau.

Cuối cùng, hắn trượt chân, rớt thẳng xuống sông.

Tên xui xẻo này.

Ta nhìn xung quanh, chọn một gốc cây gần nhất, tay trái chống thân cây, tay phải xoay một vòng, mạnh mẽ nhổ cả gốc rễ lên, dùng cây đó kéo hắn lên bờ.

Lúc này, tóc tai hắn rũ rượi, nước chảy ròng ròng, cả người ướt sũng như một con gà lột.

Hắn vừa lau nước mắt nước mũi, vừa gào lên một câu:

"Ba năm sông Đông, ba năm sông Tây! Đợi mà xem!"

Ba cộng ba, chẳng lẽ sáu năm nữa hắn vẫn muốn đấu với công tử sao?

 

13.

Biểu muội liên tiếp hai ngày không xuất hiện. Đến ngày thứ ba, nha hoàn bên cạnh nàng ta nước mắt lưng tròng chạy đến tìm công tử.

"Công tử, tiểu thư nhà ta bệnh nặng, xin công tử đến thăm một chuyến!"

Xem ra, có lẽ là hôm đó dầm mưa quá lâu, rốt cuộc bị lạnh mà phát bệnh.

Công tử vốn chẳng để tâm, chỉ cười nhạt hỏi:

"Sinh bệnh thì tìm đại phu, đến tìm ta làm gì?"

Nha hoàn chỉ quỳ trên mặt đất, vừa khóc vừa cầu xin.

Công tử bất đắc dĩ thở dài:

"Thôi được, ta đi xem một chút."

Những ai thân cận với công tử lâu năm đều biết, hắn chỉ giỏi mạnh miệng chứ lòng dạ lại mềm nhũn.

"Đừng để nàng chết ở nhà ta là được."

 

Biểu muội sắc mặt tái nhợt, nằm tựa trên giường, trong phòng đốt hương nhưng cũng không át nổi mùi thuốc đắng nồng nặc.

Thấy công tử vào, nàng ta liền ra hiệu cho nha hoàn đỡ mình ngồi dậy, tựa nghiêng vào đầu giường, dáng vẻ bệnh nhược nhu nhược, trông rất đáng thương.

"Biểu ca, huynh đến thăm Oanh Nhi rồi~"

Công tử nhướng mày:

"Họng bị nhét giày à? Không thể nói chuyện cho bình thường một chút sao?"

Biểu muội nước mắt lã chã, níu lấy tay áo công tử, nửa người nghiêng hẳn ra khỏi giường.

"Biểu ca, xin đừng như vậy!

"Là Oanh Nhi không tốt, khiến biểu ca ghét bỏ."

Công tử dứt khoát rút tay áo ra khỏi tay nàng ta, lui về phía sau vài bước, tùy tiện tìm một chiếc ghế ngồi xuống, vắt chân lên, cười nhạt:

"Bớt nói nhảm trong quan tài đi—giọng điệu u ám nghe mà phát bực.

"Liễu Oanh Nhi, hôm nay ta nói thẳng cho ngươi biết, gia sớm đã có người trong lòng. Sau này đừng đến quấy rầy nữa, gia không có hứng thú với trò này của ngươi."

Công tử… đang nói bậy!

Ta theo hắn cả ngày, từ sáng đến tối, sao lại chưa từng nghe nói hắn có người trong lòng?

Sắc mặt biểu muội biến đổi, nước mắt càng rơi nhiều hơn.

"Oanh Nhi… làm thiếp cũng nguyện ý."

Công tử cười nhạt, chậm rãi đáp:

"Nhưng gia không nguyện.

"Con cháu nhà ta, chưa bao giờ phải ủy khuất thê tử. Ngươi sớm từ bỏ đi."

Biểu muội cắn môi, nghẹn ngào nói:

"Oanh Nhi ở trong mắt biểu ca, thật sự tệ hại đến vậy sao? Đến chút tình cảm cũng không đáng để lưu lại?"

Công tử vẫn thong dong, giọng điệu nhàn nhạt:

"Nếu nhất định phải nói, thì ngươi vẫn là một người sống."

"Nếu sau này có thể an phận thủ thường, ta vẫn xem ngươi là biểu muội."

Nói xong, hắn đứng dậy, phủi tay áo, rời đi không chút lưu luyến.

Ta đi theo sau, im lặng không nói gì.

Công tử thấy ta có vẻ trầm mặc, chủ động hỏi:

"A Bảo, làm sao thế?"

Ta thành thật trả lời:

"Biểu muội trông đáng thương quá."

Công tử cười nhạt, ánh mắt sắc bén liếc qua ta:

"Ngốc, nàng ta chỉ khóc hai tiếng mà ngươi đã thấy thương. Chẳng qua là thứ nàng muốn không đạt được mà thôi.

"Nhưng nàng còn có huynh trưởng, có gia tộc làm chỗ dựa.

"Còn ngươi, ngoài ta ra, chẳng có ai nâng đỡ cả."

"Đừng trách ta nói năng khó nghe, có những chuyện, ngươi còn chưa hiểu đâu."

Ta mơ hồ nhận ra điều gì đó.

Công tử không thích biểu muội, cũng chưa hề cưới vợ.

Có lẽ… hắn sợ nếu có lời đồn đại giữa hắn và biểu muội, những cô nương tốt khác sẽ không chịu gả cho hắn nữa?

Công tử xoa nhẹ đầu ta, giọng điệu hiếm khi ôn hòa:

"Ngốc A Bảo, chọn đi."

Ta ngơ ngác:

"Chọn cái gì?"

Hắn cong môi cười:

"Muốn ăn gì? Gia đưa ngươi đi mua."

 

14.

Vài ngày sau, sức khỏe biểu muội dần hồi phục, nàng ta lại đến tìm ta.

Vừa mở miệng đã tuôn ra một tràng dài toàn những lời kỳ quặc:

"Hóa ra là A Bảo muội muội lọt vào mắt xanh của biểu ca."

"Chuyện công tử và thị nữ của hắn đang lan truyền khắp nơi, ta lại không hay biết, khiến hai người khó chịu rồi."

"A Bảo muội muội đừng trách, chỉ vì ta và biểu ca là thanh mai trúc mã, tình cảm khó lòng kìm nén."

Ta mắt sáng như đuốc, nghiêm giọng ngắt lời nàng ta:

"Biểu muội! Không tin lời đồn, không truyền lời đồn!"

 

Đến tối, biểu muội mang đến một chén rượu ủ cùng anh đào, ánh mắt đáng thương mà cầu khẩn:

"Muội muội tốt, giúp tỷ lần cuối cùng đi."

Ta thật sự không hiểu, thiên hạ nam nhân tốt có đến hàng vạn, cớ gì cứ nhất quyết bám lấy công tử, cái cây cổ thụ cong queo kia chứ?!

Ta nghiêm túc nói:

"Biểu muội, A Bảo không hiểu tình yêu nam nữ, nhưng cũng biết rằng nữ nhi không nên tự hạ thấp chính mình. Biểu muội xứng đáng với người tốt hơn."

Biểu muội cắn môi, rưng rưng gật đầu:

"Tỷ đã hiểu… chỉ hy vọng biểu ca có thể tha thứ cho ta, sau này không dám có suy nghĩ vượt giới nữa."

 

Ta bê chén rượu anh đào đi tìm công tử.

Lúc ta đến, công tử dường như đang lục lọi thứ gì đó. Vừa thấy ta, hắn lập tức thu dọn lại, dáng vẻ lén lút khả nghi.

Ta biết rõ không nên hỏi những chuyện không nên biết, thế nên chỉ vờ như không thấy gì cả.

Sau khi thuật lại lời biểu muội, ta đẩy chén rượu về phía hắn.

Công tử nghe xong, chỉ cười nhạt:

"Biết sai mà sửa, không gì tốt hơn."

"Nhưng đồ ăn nàng ta đưa, ta tuyệt đối không động đến. Ngươi mang đi vứt đi."

Vứt đi thì tiếc quá.

Ta chậc lưỡi, nuốt nước miếng rồi dè dặt hỏi:

"Công tử không cần, vậy có thể ban cho ta chứ?"

Công tử lập tức cười mắng:

"Nha đầu ham ăn kia, ăn ăn ăn, cả ngày chỉ biết ăn!"

 

15.

Có lẽ là do chén rượu anh đào uống quá nhiều, đêm đó ta nóng bức đến mức trằn trọc mãi không ngủ được.

Sợ làm ồn ảnh hưởng đến giấc ngủ của tiểu tư khác, ta lặng lẽ bước ra sân hóng gió.

Ngồi dưới gốc cây, hơi nóng trong người mới dịu đi đôi chút.

Dưới ánh trăng mờ ảo, ta bất ngờ nhìn thấy biểu muội lén lút mò vào phòng công tử.

……?

Này là đang diễn vở gì đây?

Ta có nên nghe không nhỉ?

Ta cẩn thận ghé sát lại gần, liền nghe thấy giọng biểu muội mềm mại như nước, câu chữ uyển chuyển đến mức khiến người ta tê dại cả xương sống.

"Biểu ca, xin huynh thương xót Oanh Nhi đi~"

Hả? Thương xót chỗ nào?

Giọng công tử lạnh nhạt vô tình:

"Ta cảm thấy, người với người vẫn nên giữ khoảng cách. Đặc biệt là đối với những kẻ ta ghét, tốt nhất là âm dương cách biệt."

Biểu muội im lặng một lát, rồi thăm dò hỏi:

"Biểu ca… huynh chưa uống chén canh đó sao?"

Canh gì cơ?

Ta còn đang ngẩn người suy nghĩ, bỗng nghe công tử đột nhiên cao giọng:

"Ngươi bỏ thuốc vào đó? Ngươi học được thứ này từ đâu thế hả? Đây là lần đầu tiên trong đời ta gặp loại điên phụ như ngươi!"

Thuốc gì cơ?!

Biểu muội vội vã nỉ non:

"Biểu ca~!"

Công tử lại gọi lớn:

"A Bảo!"

Hả? Ta?

Biểu muội vội vã nói:

"Biểu ca đừng gọi nàng ấy! Chuyện này không tốt đẹp gì, hơn nữa cửa đã khóa, nàng ta không vào được đâu!"

Cửa khóa thì có liên quan gì?

Ta trực tiếp đạp cửa xông vào.

Hai tay chống nạnh, ánh mắt nghiêm túc kiên định, ta lạnh lùng sửa lời:

"Biểu muội, ta có thể vào được."

Đồng tử của biểu muội lập tức mở to.

Nàng ta ngây người tại chỗ, sắc mặt tái nhợt như nhìn thấy quỷ.

Công tử khoanh tay, nhìn ta đầy hứng thú:

"A Bảo, thì ra ngươi thích nghe lén?"

Ta nghiêm túc lựa chọn giả ngu.

"Không có đâu! Công tử gọi, ta lập tức đến ngay!"

Lời vừa dứt, hai dòng máu mũi đồng loạt phun trào.

Thôi xong rồi, ngất trước đã, chuyện gì tính sau.

Chương trước Chương tiếp
Loading...