Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và
Mở Ứng Dụng Shopee để mở khóa toàn bộ chương truyện!
Dao Quang
Chương cuối
“Chiêu Đệ à! Con về thăm cha đấy ư? Đúng lúc lắm, dạo này cha kẹt tiền quá, xem thử con có thể mượn được chút bạc của vị công tử nhà con cho cha tiêu tạm không…”
Ta nhìn gương mặt già nua xấu xí ấy, trong đầu chợt hiện lên hình ảnh ông ta mỗi lần thua bạc say rượu là lại đánh mẫu thân và ba tỷ muội ta đến sống dở chết dở.
Trong lòng ta trào lên một trận căm ghét đến nghẹt thở.
Nếu không phải về sau ta lớn dần, sức lực cũng mạnh hơn, ông ta đánh không lại ta nữa, thì e là cả nhà ta đã sớm bị đánh chết rồi.
Dù là vậy, thân thể ta vẫn còn không ít thương tích để lại từ thời thơ ấu — xương gãy, máu bầm, những lần bị đánh tới gần chết.
Tuy nhờ lão Trương đại phu trong làng chữa trị, nắn chỉnh lại, nhưng hễ trời trở gió, những vết thương cũ lại đau đến mức khiến ta chỉ muốn chết đi cho xong.
“Cha, mụ tú bà mang mẫu thân và các tỷ tỷ đi là người của kỹ viện nào?”
Ta lạnh lùng nhìn hắn, trong lòng đã sớm có sẵn suy tính. Nếu hắn dám giở trò giấu giếm, ta nhất định sẽ bẻ gãy tay hắn ngay tại chỗ.
Phụ thân thoáng sửng sốt, hừ một tiếng, tỏ vẻ chẳng vui:
“Kỹ viện Xuân Hương ở huyện Lăng. Hỏi làm gì? Mau đi xin ít bạc về đi, càng nhiều càng tốt. Cha còn trẻ, còn muốn cưới thêm một nàng vợ mới, sinh cho ta một đứa con trai bụ bẫm.”
Nói tới đây, hắn còn cười khẩy một tiếng.
“Tất cả đều tại con tiện nhân mẹ ngươi, vô dụng đến cùng cực, sinh liền tám đứa, mà chẳng đứa nào là con trai…”
“Tám đứa…”
Ta trừng lớn mắt, không dám tin, nghẹn lời nhìn hắn.
“Còn những đứa khác…”
Hắn thản nhiên khoát tay.
“Đều ném vào núi cho chó sói ăn cả rồi. Năm đó ngươi cũng suýt bị vứt, chỉ là... ha, mạng ngươi lớn thôi!”
Thảo nào giữa ta và hai vị tỷ tỷ cách nhau đến bảy tám năm, hóa ra...
“Súc sinh!”
Giọng quát lạnh lùng từ phía sau vang lên.
Thế tử gia vừa bước xuống từ xe, sắc mặt âm trầm đến cực điểm. Hắn hơi nghiêng đầu ra hiệu.
Hai thị vệ mặc giáp đen cưỡi ngựa phía sau lập tức nhảy xuống, trong chớp mắt đã áp chế lấy phụ thân ta.
“Đem đi.”
Phụ thân ta bị trói chặt như cái bánh tét, treo lên lưng ngựa, theo đoàn người cùng xe ngựa đi suốt một đường hướng về huyện Lăng.
11.
Khi xe ngựa tới huyện Lăng, trời đã gần về chiều, ráng đỏ nhuộm kín chân trời.
Xuân Hương viện lúc này đang bắt đầu nhộn nhịp. Hương phấn, tiếng đàn sáo và tiếng cười khẽ vang vọng nơi ngõ nhỏ.
Xe ngựa dừng lại ngay trước cửa chính Xuân Hương viện, mụ tú bà vừa trông thấy cỗ xe tinh xảo kia liền híp mắt cười đến nỗi chẳng thấy đâu con ngươi.
“Chà chà, quý nhân giá lâm đấy à?”
Khi thấy ta cùng Thế tử gia bước xuống, mụ ta thoáng sững người.
Tựa hồ còn nhớ ra ta, nheo mắt cười khẩy:
“Đúng là có duyên phận. Hôm ấy ta còn định mua con nha đầu này về làm hoa khôi, nào ngờ nó phúc lớn mạng lớn, mới mấy ngày đã ôm được chân quý nhân.”
Ta chỉ nhìn mụ bằng ánh mắt lạnh lẽo, chưa kịp mở miệng.
Thế tử gia đã lạnh giọng cất tiếng:
“Tát miệng.”
Một thị vệ lập tức lướt tới, giáng cho mụ tú bà hai cái bạt tai vang dội như sấm nổ: “bốp bốp”.
Ngay sau đó, phụ thân ta – đang bị trói chặt như đòn bánh tét – bị lôi đến trước mặt mụ.
Thế tử gia mặt không đổi sắc, chỉ hỏi một câu:
“Có phải là ả này?”
Cha ta bị xóc nảy suốt quãng đường dài, đến mức mật xanh gan tím, ói ra cả mật vàng. Vốn định mở miệng chửi bới, nhưng khi thấy thị vệ đang đặt tay lên chuôi đao, lập tức nuốt ngược lời xuống họng, gấp gáp nói:
“Là ả! Chính là ả!”
Mụ tú bà đang bị đánh còn chưa kịp giận dữ phản ứng, vừa ngẩng đầu lên thấy mặt phụ thân ta, liền sững sờ một thoáng, sau đó tức khắc quát lớn:
“Người là do ngươi tự nguyện bán cho ta, giờ lại còn muốn đổi ý hay sao?”
Ta lập tức hất phụ thân sang một bên, túm lấy cổ mụ tú bà, tay siết chặt.
“Mẫu thân và hai vị tỷ tỷ của ta đâu?”
Ánh mắt mụ lóe lên, vẻ chột dạ hiện rõ, ấp úng nói:
“Không bán được giá... ta đã chuyển nhượng đi rồi…”
Tim ta bỗng như bị ai bóp nghẹn một nhịp. Ta ném mạnh mụ ta sang cho thị vệ, sau đó lao thẳng vào trong Xuân Hương viện.
Ta túm lấy không ít tên trông coi, ép hỏi từng người, nhưng bọn họ đều lắc đầu nói không biết.
Mãi đến khi một nữ nhân vừa tiếp xong khách, khuôn mặt còn vương nước mắt, nắm lấy tay ta:
“Cô đang tìm ba mẹ con họ Hoa phải không?”
Ánh mắt ta sáng lên.
“Họ đâu rồi?”
Nàng kia lập tức rưng đỏ vành mắt, run rẩy chỉ ra phía sau:
“Mẫu thân và đại tỷ của cô… không còn nữa rồi. Nhị tỷ vẫn đang ở đó… trong nhà chứa củi phía sau... nhanh lên, mau đi...”
Khoảnh khắc đó, trong đầu ta như có tiếng nổ ong ong, mọi suy nghĩ đều trở nên trống rỗng.
Đến khi ý thức quay về, ta đã xông vào hậu viện, lao vào căn nhà chứa củi.
Năm tên đàn ông đang điên cuồng giày vò nhị tỷ — người hiền lành và dịu dàng nhất trong ba tỷ muội của ta.
Lúc này, tỷ tỷ toàn thân bê bết máu. Đám ác nhân kia còn ngang nhiên buông lời dâm loạn, thô tục bình phẩm về cơ thể và “mùi vị” của nàng.
“Ahh!”
Khi tỷ tỷ nhìn thấy ta, nàng yếu ớt lắc đầu, khẽ gọi:
“Tam nha đầu... chạy đi...”
Ta phát điên, lắc đầu lia lịa, lao thẳng vào đám người đó, nắm tay lại thành quyền, nhắm thẳng cổ chúng mà nện xuống từng cú một.
Ta muốn giết hết bọn chúng.
Lũ súc sinh này...
Sau khi ta một quyền đánh gãy cổ một tên, bốn tên còn lại mới phát hiện tình hình không ổn, lập tức gầm lên xông tới.
May mà đám thị vệ kịp thời chắn lại đòn tấn công, nhưng ta không dừng tay.
Chỉ trong mấy nhịp thở, ta đã dùng nắm đấm đập gãy cổ toàn bộ bọn chúng.
Xong xuôi, ta nhào đến trước mặt nhị tỷ, cởi áo khoác ngoài phủ lên thân thể đầy máu me tả tơi của nàng.
“Nhị tỷ… hu hu hu hu… tam nha đầu vô dụng…”
Nhị tỷ nhẹ lắc đầu, khẽ nâng tay vuốt mấy sợi tóc rối bên tai ta.
“Tam nha đầu ngoan… rất ngoan…”
Nói xong câu đó, nàng lịm đi, ngất lịm trong vòng tay ta.
Vị thị vệ từng chẩn trị cho Tạ Trường Dực bước tới, nhẹ kéo ta sang một bên, điểm vài huyệt trên người nhị tỷ.
Sau khi kiểm tra kỹ lưỡng, hắn quay sang nhìn ta, giọng bình thản mà chắc chắn:
“Tiểu thư đừng khóc, nàng ấy… còn cứu được.”
Khi đưa nhị tỷ lên xe ngựa để chữa trị, hai tên thị vệ khác cũng lần lượt ôm xác mẫu thân và đại tỷ trở về.
Trên thân hai người họ, không còn một tấc da thịt nào lành lặn.
Ta ôm thi thể các nàng, áp mặt vào làn da lạnh giá như sắt đá, không còn cảm giác sống, chỉ thấy máu dồn ngược trong lòng.
Sau đó ta quay đầu, nhìn về phía mụ tú bà và tên phụ thân kia.
Phụ thân nhìn thấy sắc mặt băng lạnh như sương của ta, sợ đến mức… tè ra cả quần.
“Chiêu… Chiêu Đệ, chuyện này… chuyện này không liên quan tới cha! Bọn họ… bọn họ là…”
Hắn trừng mắt nhìn mụ tú bà, nghiến răng chỉ vào mụ mà hét:
“Là bà ta! Chính bà ta xúi giục ta bán các ngươi để trả nợ! Là bà ta hại chết mẫu thân và các tỷ tỷ ngươi… Á—!”
Ta tung một cước đá thẳng vào ngực hắn, vừa định vung nắm đấm đánh gãy cổ thì…
Thế tử gia kịp thời giữ chặt tay ta lại.
“Giết hắn như vậy… quá tiện nghi rồi. Làm phụ thân ư… bổn Thế tử có cách xử trí tốt hơn nhiều.”
Dứt lời, hắn ra lệnh ném cả phụ thân ta lẫn mụ tú bà vào căn nhà chứa củi, rồi cho giam toàn bộ đám tay sai của Xuân Hương viện vào trong đó.
Hắn lạnh nhạt nói với bọn chúng:
“Nếu các ngươi còn muốn sống… hãy để cho hai kẻ đó cũng nếm thử mùi vị bị vạn người dày vò.”
Rồi hắn nhẹ nhàng kéo tay ta, rời khỏi nơi bẩn thỉu ấy, đưa ta về khách điếm lớn nhất trong huyện.
“Ngoan. Nhị tỷ ngươi cần tĩnh dưỡng. Ngươi ở bên chăm sóc nàng. Còn chuyện báo thù… cứ giao cho ta.”
12.
Tin tức về cái chết của phụ thân truyền đến… là sau hai năm.
Hắn mắc ôn dịch, cùng với mụ tú bà chết rữa bên vệ đường, chẳng ai buồn đoái hoài.
Nghe tin ấy, trong lòng ta không còn nổi một chút dao động.
Chỉ thản nhiên phân phó người đem xác hai kẻ ấy vứt vào núi sâu cho sói rừng gặm xác.
Xuân Hương viện đã bị thiêu rụi từ lâu trong một trận hỏa hoạn. Những nữ tử từng bị cưỡng ép nơi đó đều được giải cứu, tẩy sạch thân phận, trở về làm dân lương thiện.
Còn ta, đã nhận tổ quy tông, trở thành huyện chủ Dao Quang.
Biết được rằng, Thế tử gia – người luôn bảo vệ ta, thương ta vô điều kiện – chính là phụ thân ruột của ta.
Thì ra, năm ấy, khi vừa gặp ta, hắn đã nhận ra ngay — vì dung mạo ta giống mẫu thân ruột đến bảy phần.
Lý do ta thấy hắn quen thuộc đến vậy, là vì bóng dáng ấy… mỗi lần soi mình dưới mặt nước, ta đều từng thấy.
Nhị tỷ nói, đứa bé tên tam nha đầu thật ra đã sớm bị vứt cho sói ăn.
Ta không phải người của nhà họ Hoa.
Khi ấy, tỷ và mẫu thân đang tìm xác của tam nha đầu trong đống xác chết nơi hoang sơn.
Đau đớn đến tột cùng, thì bỗng nghe thấy trong tuyết trắng vọng lại tiếng khóc yếu ớt của một đứa bé.
Ta, chính là đứa trẻ được móc ra khỏi bụng người mẹ ruột trong khoảnh khắc cuối cùng trước khi bà bị giết hại.
Các nàng lần theo tiếng khóc mà đến, nhìn thấy ta khi ấy vẫn còn bị bao phủ trong lớp nhau thai, chỉ có cái đầu lộ ra bên ngoài.
Nhị tỷ kể: “Hôm ấy trời lạnh lắm. Khi tìm thấy muội, mẫu thân ruột của muội vẫn còn một hơi thở mong manh. Giữa cơn đau đến cùng cực, bà vẫn cố gắng cởi áo choàng ngoài, bọc lấy muội. Nhờ thế, muội mới chờ được đến lúc bọn ta tìm đến…”
Sau đó, nhị tỷ được Thế tử gia nhận làm nghĩa nữ, đổi sang một thân phận khác, nuôi dưỡng đàng hoàng trong phủ. Về sau, nàng gả cho vị thị vệ đã từng là ngự y nơi cung cấm.
Phải, chính là người có thể phun ra trùng vàng kia.
Còn ta, thì theo Thế tử gia đến đất phong của Lương vương – cũng chính là tổ phụ của ta.
Từ đó, ta cùng họ học võ, cùng rèn luyện, cùng ra chiến trường bảo vệ biên cương giang sơn.
Về sau, trong một trận đại chiến, chúng ta giành được toàn thắng.
Khi hồi kinh nhận chỉ tuyên công, ta lại gặp lại Tạ Trường Phong.
Khi ấy, hắn đã đỗ thám hoa nhiều năm, đứng vững trong Trung thư tỉnh, trở thành vị Trung thư thị lang trẻ tuổi nhất triều đình.
Sau yến tiệc khánh công, hắn chặn ta bên ngoài cung trên đường rời đi, trao cho ta một hộp điểm tâm thời thượng nhất kinh thành.
Ánh mắt hắn tràn đầy lưu luyến, nhìn ta không chớp.
“Huyện chủ, lâu rồi không gặp.”
Ta chỉ khẽ gật đầu với hắn, không nhận lấy hộp bánh kia, rồi xoay người rời khỏi hoàng cung.
Từ đó về sau, dù nhiều lần chạm mặt trên đường, hắn cũng chưa từng gọi ta thêm một lời nào nữa.
Chỉ là, mỗi khi lướt qua nhau, ánh mắt hắn luôn thoáng vẻ cô đơn, lạnh nhạt, như ánh trăng rơi vào đá.
Phụ thân biết ta từ chối nhận bánh của Tạ Trường Phong, khẽ thở dài.
“Tuy Tạ lão phu nhân đúng là một mụ đàn bà đáng ghét, nhưng Trường Phong thì không phải người xấu. Năm đó hắn không thể trái lời mẫu thân, bèn dùng việc từng giúp ta biết tung tích mẫu thân con để đổi lấy việc ta đưa người vào Tạ phủ cứu mạng. Bằng không, con nghĩ thử xem, đường đường là thế tử Lương vương, vì sao ta lại phải đến một linh đường nhỏ nhoi để dâng hương cho một tiểu tử vô danh?”
Phụ thân bật cười.
“Nói đến cùng, nhà ta lại thiếu hắn một ân tình nữa rồi. Huống hồ, gần đây Tạ lão phu nhân vừa tức giận đến tắt thở vì Trường Dực đắm đuối với một hoa khôi nơi thanh lâu... Tạ gia giờ e là...”
Ta lắc đầu, ngắt lời ông.
“Phụ thân, con muốn vào cung. Con muốn trở thành người tôn quý nhất thiên hạ này.”
Phụ thân thoáng ngẩn người, rồi khẽ cười khổ, ánh mắt mang theo nỗi bất lực.
“Dao Quang, phụ thân chỉ mong con được sống vui vẻ hơn một chút thôi.”
Ta lặng lẽ nhìn ông.
“Phụ thân… nếu thiên hạ nữ tử đều không vui, thì con cũng không thể nào vui nổi.”
Về sau, ta như nguyện tiến cung, gả cho một vị Hoàng đế tuổi xế tà.
Bệ hạ rất yêu thích dáng vẻ ta làm nũng, cho đến tận lúc băng hà, vẫn lưu lại di chiếu, truyền ngôi lại cho con trai ta.
Ngày ôm ấu đế ngồi lên long ỷ, phụ thân cùng Tạ Trường Phong đứng bên dưới ngự điện, lặng lẽ nhìn ta.
Trong mắt bọn họ là vẻ xót xa mà ta không muốn hiểu, cũng chẳng dám nhìn thẳng.
Sau này, ta lần lượt ban bố những điều luật nghiêm cấm mua bán phụ nữ, nhiều lần chọc giận thiên hạ, nghịch ý sĩ phu.
Nhưng suốt quá trình ấy, bọn họ luôn vững vàng đứng phía sau ta, dẹp yên từng luồng phản đối, từng lớp cản đường.
Còn món nợ ta mang với Tạ Trường Phong… dần dà đã nhiều đến mức chẳng thể đếm xuể.
Vì thế, ta từng nghĩ sẽ ban hôn cho hắn – người đã trở thành Tể tướng một nước.
Tất nhiên… chuyện ấy, lại là một câu chuyện khác.
[ TOÀN VĂN HOÀN ]