Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và
Mở Ứng Dụng Shopee để mở khóa toàn bộ chương truyện!
Giang Sơn Không Bằng Một Nụ Cười Nàng
Chương 2
5.
“Một tên cũng không được tha.”
Ta sững người một thoáng, rồi mới chợt hiểu ý hắn.
“Ngươi cố tình nói muốn gặp ta lần cuối, dùng ta làm mồi nhử để dụ hoàng thượng tới... có đúng không?”
Lời còn chưa dứt, bên ngoài liền vang lên tiếng quát lớn:
“Trưởng công chúa Lý Chi Ninh cấu kết hoạn đảng, mưu đồ phản nghịch! Chư quân nghe lệnh — gặp trưởng công chúa cùng đảng tặc, giết không tha!”
Là giọng nói ấy — quen thuộc không thể quen thuộc hơn.
Là đệ đệ ta.
Cả người ta chấn động, ánh mắt mang theo khiếp sợ không dám tin mà nhìn về phía Giang Tầm.
“Chiêu Ninh là cốt nhục cùng mẹ với ta, sao có thể muốn giết ta? Nhất định là ngươi... ngươi lại giở trò gì rồi!”
Giang Tầm khẽ thở dài, đôi mắt xưa nay thản nhiên lúc này thoáng ẩn một tầng mờ tối u sầu:
“Điện hạ, vi thần chưa từng có ý hại người. Nếu người không tin, vậy hãy cùng vi thần bước ra ngoài, đối chất một phen.”
Ta theo hắn bước qua hành lang đẫm hơi ẩm nhà giam, thẳng tới cổng thiên lao.
Ngoài kia đã là một biển máu.
Ngự lâm quân và thủ hạ của Giang Tầm đã giao chiến kịch liệt, tiếng binh khí va chạm vang dội giữa trời sớm.
Xa xa, ta nhìn thấy bóng áo long bào sắc vàng rực giữa hỗn loạn.
Tim run lên, ta không kìm được mà cất tiếng gọi:
“Chiêu Ninh! Là tỷ tỷ đây! Đừng để người ta che mắt! Ta chưa từng cấu kết với Giang Tầm!”
Lý Chiêu Ninh quay đầu nhìn lại, gương mặt khi xưa quen thuộc nay lại thoáng hiện vẻ do dự.
Ngay lúc ấy, Thẩm Tử Lăng đứng bên hắn liền bật cười lạnh lẽo:
“Toàn triều đều biết, ba năm trước trưởng công chúa đã sớm đầu hàng Giang Tầm, cùng hắn cấu kết làm loạn triều cương, là đồng mưu với gian thần!”
“Thẩm Tử Lăng! Người làm, trời thấy! Ngươi lại dám đảo trắng thay đen, hãm hại người vô tội?!”
Ta vừa gắt gao phản bác, vừa đưa ánh mắt tuyệt vọng nhìn về phía đệ đệ mình — Lý Chiêu Ninh.
Hắn lại cúi đầu, nhẹ nhàng phẩy tay áo.
“Những lời Tướng quân Thẩm nói… không sai. Bắt tất cả cho trẫm.”
Khoảnh khắc ấy, nước mắt ta rơi không ngừng.
Chưa từng ngờ rằng, sau ba năm cắn răng chịu nhục, kết cục chờ ta lại là thế này.
Một bàn tay lạnh như sương khẽ chạm lên khóe mắt ta.
“Điện hạ đừng khóc. Thần… vẫn sẽ bảo hộ người.”
Giang Tầm nói đúng.
Nhưng hoàng gia cấm vệ quân dần dần thất thế, từng người một ngã xuống giữa dòng máu loang đỏ.
Cuối cùng, thuộc hạ của Giang Tầm đã vây chặt lấy Lý Chiêu Ninh và Thẩm Tử Lăng.
Chiêu Ninh mặt mũi hoảng loạn, rối ren chạy về phía ta.
“Đại tỷ! Đệ biết sai rồi! Xin tỷ tha cho đệ, đừng giết đệ!”
Nhưng phía trước hắn là những thanh đao lấp loáng, đang vung lên theo sát.
“Cẩn thận!”
Ta theo bản năng lao về phía trước cản lại.
Đúng lúc đó, cánh tay phải của Thẩm Tử Lăng vung lên, từ trong tay áo bắn ra một mũi tên dài.
Xuyên gió mà đến, mang theo thế sét đánh không kịp bưng tai, lao thẳng về phía ta.
Ngay giây khắc ấy, một thân ảnh quen thuộc ôm chặt lấy ta từ phía sau.
Máu nóng lan ra, thấm ướt cả y phục.
Ta ngơ ngác chớp mắt, nhìn thấy Giang Tầm đang ôm lấy mình — còn đầu mũi tên thì cắm sâu vào ngực hắn, xuyên thẳng qua tim.
“Không sao rồi, điện hạ.”
Hàng mi hắn cong lên như cười, khóe môi mím nhẹ, nhưng một dòng máu đỏ tươi đang men theo đó mà chảy xuống.
“Giang… Giang Tầm…”
Tay ta run rẩy, cố gắng che lại vết thương đang phun máu kia.
Thế nhưng hắn chỉ nhẹ nhàng khép mắt, thân thể mềm nhũn tựa vào vai ta, rồi ngã xuống nền đất lạnh như băng.
Cùng lúc ấy, mũi tên thứ hai của Thẩm Tử Lăng đã bắn tới.
Lần này… không còn ai đứng chắn trước mặt ta nữa.
Ta ngã quỵ, không kịp tránh.
Trước khi chìm hẳn vào bóng tối, bên tai ta vang lên tiếng reo hò dậy đất:
“Trưởng công chúa và tên hoạn quan yêu nghiệt đã đền tội! Vạn tuế bệ hạ thánh minh!”
6.
“Điện hạ sao vẫn còn ở đây? Yến tiệc mừng lễ cập kê của người sắp bắt đầu rồi.”
Mở mắt lần nữa, ta phát hiện mình đang đứng giữa ngự hoa viên, ánh nắng đầu hạ dịu nhẹ chiếu rọi qua từng tán cây.
Bên cạnh là cung nữ thân cận trong cung trước kia, giờ phút này đang lo lắng nhìn ta.
Ta đưa tay lên sờ ngực — không có vết thương, không có máu.
Lại cúi đầu nhìn y phục, chính là bộ cẩm y tuyết đoạn mà mẫu hậu đã tự tay ban tặng năm ta mười lăm tuổi.
Tim ta khẽ run, vội vã hỏi:
“Hôm nay... là ngày gì?”
“Là sinh thần mười lăm tuổi của điện hạ. Bệ hạ đặc biệt cho mở yến tiệc trong cung để chúc mừng.”
Chấn động như sét đánh ngang tai.
Ta — đã trọng sinh. Quay lại tám năm trước.
Khi mẫu hậu vừa băng hà, Chiêu Ninh vẫn còn là thái tử, quý phi chưa nắm giữ lục cung, giang sơn chưa đổi màu máu.
Tim ta đập dồn dập trong lồng ngực, nhưng vẫn cố nén lại, lập tức xoay người bước nhanh về phía điện tiệc.
Cảnh vật hai bên vừa quen thuộc lại vừa xa xăm.
Ta gượng gạo ứng đối, cố gắng nở nụ cười, tiếp nhận những lời chúc mừng của chư thần và phi tần trong cung.
Nhưng lòng không yên, ánh mắt vô thần, chỉ mong mau chóng thoát khỏi nơi ấy.
Không bao lâu sau, ta tìm cớ cáo lui.
Không ngờ, trên đường hồi cung lại chạm mặt với một người — thái giám Lữ An.
Kẻ này chính là Đề Đốc Đông Xưởng nhiệm kỳ trước, đồng thời cũng là tâm phúc của quý phi, kẻ từng cấu kết hãm hại ta ở kiếp trước.
Giờ phút này, hắn vẫn như xưa, gương mặt đầy nụ cười giả tạo, bước lên thi lễ:
“Điện hạ đã rời yến tiệc sớm như vậy, chẳng lẽ... thấy mệt rồi sao?”
Ta vừa định mở miệng, thì ánh mắt bỗng dừng lại ở người đứng phía sau Lữ An — và lập tức sững sờ tại chỗ.
Gương mặt ấy… gương mặt đã in hằn trong tâm trí ta suốt một đời.
Là Giang Tầm.
Chỉ là, giờ phút này hắn còn chưa quyền khuynh thiên hạ, chưa mang dáng vẻ yêu dị khắc cốt ghi tâm như kiếp trước, mà chỉ là một thiếu niên xanh xao, thân hình gầy guộc, sắc mặt nhợt nhạt.
Đôi mắt đen nhánh kia trống rỗng, như đã mất đi ánh sáng của sự sống.
“Đốc công, hắn là ai?”
Ta hỏi, giọng có phần cứng nhắc.
Lữ An liền cười ha hả, cúi người đáp:
“Là nô tài được người dưới dâng lên sáng nay. Lão nô định giữ lại huấn luyện vài ngày, sau đó đưa đi phòng tịnh thân.”
Dâng lên. Huấn luyện. Tịnh thân phòng.
Từng chữ đâm thẳng vào tâm can ta như từng nhát dao.
Tim ta khẽ thắt lại, không chút do dự thốt ra:
“Thả hắn ra. Bản cung muốn mang hắn về phủ.”
Nụ cười trên mặt Lữ An lập tức biến đổi, ánh mắt trở nên giảo hoạt, ngữ khí cũng thấp hèn mập mờ:
“Chà, chẳng lẽ điện hạ cũng vừa mắt tiểu tử này rồi? Muốn mang về làm… diện thủ sao?”
Hai chữ “diện thủ ” vừa thốt ra, Giang Tầm liền lặng lẽ liếc nhìn ta một cái, nhưng rất nhanh đã cụp mi, thu lại ánh mắt.
Ta siết chặt tay áo, lạnh giọng:
“Chuyện của bản cung, không đến lượt ngươi xen miệng. Người này — ta mang đi.”
Nói xong, ta bước tới mấy bước, không thèm chần chừ, vươn tay nắm lấy tay hắn.
“Đi, theo bản cung hồi phủ công chúa.”
Hắn khẽ run một chút, nhưng rất nhanh đã ngoan ngoãn ngoảnh lại, mặc ta nắm tay dắt đi.
Khi sắp ra đến cửa cung, hắn bỗng thấp giọng nói:
“Đa tạ... điện hạ.”
Tim ta bỗng dưng đập thình thịch không ngừng, ngay cả hơi thở cũng trở nên run rẩy khó nén.
Thì ra... đúng vào ngày lễ cập kê của ta năm ấy, Giang Tầm đã tiến cung.
Mà kiếp này, ta đã sớm gặp hắn, lại tự tay đưa hắn rời khỏi nơi đó.
Hắn sẽ không còn phải chịu sự giày vò của từng tên lão hoạn quan.
Sẽ không phải bị đưa vào phòng tịnh thân.
Càng không còn là kẻ sẽ bước lên ngôi Đề Đốc Đông Xưởng — quyền khuynh triều dã, nhuốm tay máu tanh.
Kiếp này, số mệnh của ta... và hắn... đều sẽ thay đổi.
7.
Nhưng ngay đêm hôm ấy, Lữ An đã tìm đến tận cửa.
“Lão nô chỉ vì muốn giữ gìn danh tiết cho điện hạ. Tuyệt đối không thể để tên nô tài kia qua đêm trong phủ công chúa.”
Ta nhìn khuôn mặt già nua đầy toan tính và dục vọng ấy, trong lòng cuộn trào căm phẫn.
Thế nhưng trên môi lại nở nụ cười dịu dàng.
“Hắn chỉ ở hậu viện thôi. Đốc công theo bản cung đến tìm hắn đi. Có điều phủ công chúa xưa nay thanh tĩnh, không tiện để nhiều người lui tới — phiền Đốc công đi một mình vậy.”
Thấy ta chịu nhún, Lữ An lập tức đắc ý, phẩy tay một cái, lớn tiếng cười:
“Điện hạ quả là người hiểu chuyện!”
Hắn theo ta bước qua hành lang, đi dọc hậu viện đến bờ hồ sau.
Khi đến bên hồ, ta bất ngờ kêu lên:
“Ai đó?”
Lữ An theo bản năng quay đầu nhìn theo.
Chớp lấy thời cơ, ta dốc hết sức lực, mạnh mẽ đẩy hắn xuống nước.
“A!”
Hắn hét to, hoảng hốt vung tay túm lấy ta.
Ngay trong khoảnh khắc ta sắp bị kéo xuống theo, một bóng người từ trong bóng tối bất ngờ lao ra.
Một cánh tay nhanh như chớp siết chặt lấy cổ tay của Lữ An, gạt phăng hắn xuống hồ.
“Tõm!”
Bọt nước tung lên. Người ấy liền nghiêng người, chắn trước ta, che chắn cho ta khỏi làn nước bắn tung tóe.
Nước lặng dần. Lữ An đã chìm xuống đáy hồ, không còn động tĩnh.
Người kia lúc này mới buông tay, khẽ nói:
“Không sao rồi, điện hạ.”
Toàn thân ta khẽ run lên, lặng lẽ nhìn thẳng vào mắt hắn — Giang Tầm.
Kiếp trước, câu cuối cùng hắn nói với ta… cũng là ba chữ ấy:
“Không sao rồi.”
Giây khắc ấy, có gì đó như siết chặt lấy trái tim ta.
Đau đớn, chua xót, thương tâm, hoang hoải…
Từng tầng cảm xúc như thủy triều cuộn dâng, nghẹn nơi cổ họng.
Trước mắt ta, ánh trăng mờ lạnh rọi vào đôi mắt thiếu niên, làm chúng như phủ một tầng băng mỏng.
Hắn khẽ chau mày, ngón tay thon dài run nhẹ khi chạm vào má ta, động tác mang theo vẻ lúng túng, lẫn một chút vụng về chưa từng trải.
"Điện hạ đừng khóc..." – Hắn ngập ngừng, rồi như hạ quyết tâm, giọng khẽ mà chắc chắn –
"Thần... có thể làm diện thủ của điện hạ, có được không?"
Ta thoáng ngẩn người.
Chỉ thấy thiếu niên trước mặt mình, ánh mắt vừa khẩn thiết vừa dè dặt, mà vẻ đẹp đó — lại khiến người ta không nỡ khước từ.
Ta nghiêng đầu khẽ cười, dùng giọng mềm mại đáp:
“Chuyện đó để sau hẵng bàn.”
“Hiện giờ… cùng bản cung xử lý chuyện của Lữ An trước đã.”
8.
Chuyện Lữ An vì nhắm trúng diện thủ của công chúa Chi Ninh mà tự mình đến phủ tranh đoạt, chẳng ngờ lại trượt chân rơi hồ mà chết — rất nhanh đã lan truyền khắp trong cung.
Quý phi nghe tin, giận dữ đến tím mặt, lập tức huyên náo, đòi truy tra đến cùng.
Chỉ là, đêm ấy, ta cùng Giang Tầm đã sớm dọn dẹp sạch sẽ mọi dấu vết — không để sót nửa tia nghi ngờ.
Dưới sự điều tra của Đại Lý Tự, cuối cùng cũng chỉ dâng tấu lên rằng: Lữ An mắt mờ chân chậm, vô ý ngã xuống hồ mà chết.
Quý phi vẫn không chịu buông tha, xoay người đến khóc lóc trước mặt phụ hoàng:
“Lữ An theo hầu trong cung bao năm, cúc cung tận tụy, công lao chẳng nhỏ. Thần thiếp khẩn cầu bệ hạ, ban cái chết cho tên diện thủ kia — cho hắn xuống hoàng tuyền bầu bạn với Lữ An.”
Ta đứng bên không nhịn được mà bật cười lạnh:
“Phò tá phụ hoàng xử lý chính sự, đó là phúc phần của một nô tài, nào có gì gọi là công lao cực nhọc?”
“Nếu nói đến cảm tình, thần nữ thực sự không rõ vì sao mẫu nghi thiên hạ lại vì một tên thái giám... mà đau lòng đến vậy?”
Vừa dứt lời, sắc mặt quý phi liền đại biến.
Hậu cung câu kết tiền triều là trọng tội — dù chỉ bị nghi ngờ cũng đủ bị phế truất vị phân, thậm chí tru di.
“Thần thiếp... không dám! Xin bệ hạ minh giám!”
Phụ hoàng khẽ xua tay:
“Thôi đủ rồi. Lữ An dù sao cũng chỉ là một kẻ nô tài, chuẩn cho hậu táng là được.”
Mọi chuyện cuối cùng cũng tạm lắng xuống.
Trên đường hồi phủ rời khỏi hoàng cung, từ xa ta đã thấy trước cổng phủ có một người dáng vóc cao gầy, đứng thẳng trong nắng chiều.
Vừa thấy ta, ánh mắt người đó liền sáng bừng.
“Chi Ninh, ta vừa hồi kinh xong liền đến ngay. Đây là lễ vật mừng cập kê cho muội — xem thử có thích không?”
Là Thẩm Tử Lăng.
Ký ức hiện về như dao cứa — gương mặt hắn lạnh lùng, ánh mắt tràn đầy sát ý, và mũi tên xuyên qua ngực ta… không chút chần chừ.
Tay áo ta siết chặt, bàn tay giấu bên trong đã nắm thành quyền.
“Đa tạ.” Ta bình thản đáp, đưa tay nhận lấy lễ vật, rồi quay người bỏ đi. “Ta còn việc, xin cáo lui trước.”
“Chờ đã!”
Thẩm Tử Lăng bước tới, chặn trước mặt ta.
“Chi Ninh, khi ở bên ngoài, ngày nào ta cũng nhớ đến muội. Vừa về kinh, chuyện đầu tiên là muốn gặp muội.”
Hắn ngập ngừng một chút, rồi hạ giọng:
“Ta nghe người ta nói… muội đang nuôi một tên diện thủ trong phủ. Chuyện này… có thật sao?”
Ta ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt hắn, giọng nhẹ nhàng nhưng vững chắc:
“Thật.”
“Muội…”
Hắn khựng người, sắc mặt trắng bệch, trong ánh mắt toàn là vẻ không thể tin nổi.
“Chúng ta lớn lên bên nhau từ thuở bé… vì sao… vì sao muội lại…”
Vừa nói, hắn vừa vươn tay, muốn nắm lấy tay ta.
Ngay khoảnh khắc ấy, một bóng người lặng lẽ tiến tới, kéo ta tránh sang một bên.
Giang Tầm nghiêng người đứng chắn trước ta, hơi nghiêng cằm về phía Thẩm Tử Lăng, giọng nhàn nhạt:
“Điện hạ đã nói rồi, không muốn gặp ngươi.”
Sắc mặt Thẩm Tử Lăng lập tức trầm xuống.
“Ngươi là thứ gì mà dám chen miệng? Đây là chuyện giữa ta và Chi Ninh!”
“Người ấy,” ta từ phía sau Giang Tầm bước ra, nở nụ cười nhàn nhạt, “là diện thủ mà ta đang dưỡng.”
Ta dừng một chút, rồi nhìn thẳng vào mắt hắn, dứt khoát từng chữ:
“Thẩm Tử Lăng, mong sau này ngươi đừng đến quấy rầy chúng ta nữa.”
Dứt lời, ta không ngoảnh lại, nắm lấy tay Giang Tầm, xoay người rời đi.