Giữa Trời Tuyết, Ta Nhặt Được Mẹ
Chương 1
1
Phụ thân cầm gậy, quát lớn:
“Lưu Tiểu Tào! Lại tha về cái gì nữa hả?”
Ta đành buông mẹ xuống, vừa chạy vừa hét:
“Phụ thân! Con không nhặt bừa! Con nhặt mẹ cho riêng mình!”
Tuyết rơi ròng rã nửa tháng, gió bấc như dao cắt thịt xẻ da.
Nếu ta không mang mẹ về, bà ắt đã chế//t cóng.
Đó rõ ràng là việc nghĩa mà!
Ta thở hổn hển, trốn sau bàn:
“Lưu Đại Châu! Quan phủ đã cấm đánh trẻ con rồi! Ngày mai ta sẽ lên quan cáo trạng!”
Đại Châu tức đến mức lông mày dựng thẳng.
Bỗng mẹ rên khẽ:
“Tê nhi…”
Ta nhào tới:
“Mẹ! Người không sao chứ!”
Lưu Đại Châu giáng mạnh một gậy vào đầu ta:
“Câm miệng!”
Ông ta lại cẩn thận dìu mẹ lên giường, ra lệnh cho ta lau mặt và tay cho bà.
Gương mặt mẹ sưng húp, má//u đông lại, khô cứng như mảnh băng nhỏ.
Đôi tay nứt nẻ, áo quần phong phanh chẳng đủ chống lạnh.
Ta phẫn uất:
“Hai cha con họ khoác áo dày, ngồi trong xe ngựa còn đốt than sưởi, sao lại để mẹ ta chịu rét thế này! Còn bỏ bà giữa tuyết, chẳng khác nào muốn bà chế//t lạnh!”
Lưu Đại Châu lặng đi một hồi:
“Ngươi nhặt bà ở đâu? Ngày mai ta sẽ đưa bà về lại đó.”
Ta ôm chặt tay mẹ:
“Trên đường đầy mèo chó hoang, sao mẹ lại không thể là ‘vô chủ’? Ta muốn mẹ, Lưu Đại Châu! Người không được đưa bà đi đâu cả!”
Lưu Đại Châu đúng là kẻ xấ/u x/a.
Ngày trước, mèo con ta nhặt về đều bị y lén đem bỏ, nói rằng mèo phá hàng.
Nhưng lần này, ta quyết không để y ném bỏ mẹ ta.
Ta áp sát bên bà, nắm chặt tay.
Đêm xuống, ta vẫn ngủ cùng mẹ.
Lưu Đại Châu chỉ khẽ thở dài rồi bước ra ngoài.
Ta hớn hở ngồi dậy.
Người bên cạnh đã ngủ say.
Ta tò mò khẽ chạm lên gương mặt mẹ.
Mềm mại khác hẳn với gương mặt thô ráp của Lưu Đại Châu.
Đôi bàn tay bà cũng nhỏ nhắn, thanh tú.
Ta vui sướng lật qua lật lại, khe khẽ gọi vài tiếng “mẹ”.
Mẹ không đáp, bà ngủ say.
Ta cũng chẳng rõ từ khi nào, mình đã chìm vào giấc ngủ.
2
Đại phu nói mẫu thân đã chịu nhiều khổ cực.
Thân thể hư nhược, thể hàn, lại thường xuyên phải lao lực, đầu gối cũng không tốt.
Lưu Đại Chu bèn lấy một thỏi bạc thật to từ cái hũ bảo bối, nói:
“Ngài kê thuốc tốt một chút, chúng ta có tiền.”
Ta thấy đau lòng vô cùng, nên ngay khi mẫu thân mở mắt, ta lập tức ghé sát vào người nàng, nghiêm túc thề thốt:
“Mẫu thân! Sau này con với phụ thân nhất định sẽ đối xử tốt với người!”
“Quần áo để phụ thân giặt, cơm để phụ thân nấu, còn Tiểu Táo ngày nào cũng bóp chân đấm lưng cho mẫu thân!”
“Cả nhà ta sống vui vẻ đến hết đời là được rồi!”
Mẫu thân sợ hãi, lập tức cầm lấy cây kéo gần đó:
“Các người là ai!”
Ta vội đè tay nàng lại, sợ nàng bị thương:
“Con tên là Lưu Tiểu Táo!”
Lưu Đại Chu đứng ngoài cửa cũng hoảng hốt xua tay:
“Muội tử! Ngươi đừng làm mình bị thương!”
“Tối qua nữ nhi ta nhặt được ngươi, y phục là do mẫu thân của Đại Nha nhà bên thay giúp, ngươi đừng sợ!”
Lồng ngực mỏng manh của mẫu thân phập phồng dữ dội.
Nàng thật đẹp, đôi mắt to tròn như tiên nữ giáng trần.
Lưu Đại Chu hết lời khuyên giải, mẫu thân Đại Nha cũng qua an ủi, lúc này nàng mới nửa tin nửa ngờ buông kéo xuống.
Ta đem hết số kẹo mạch nha quý không nỡ ăn đặt lên bàn:
“Mẫu thân, người ăn đi!”
Ánh mắt mẫu thân dịu đi đôi chút, khẽ hỏi:
“Cảm ơn con, tiểu cô nương, con tên gì?”
Trí nhớ của mẫu thân thật kém, nhưng ta không để bụng.
“Con tên Tiểu Táo!”
Mẫu thân nói nàng họ Hồ, gọi là Hồ Linh.
Hồ Linh? Cái tên thật dễ nghe, lanh lảnh như tiếng chuông.
Nàng kể mình vốn người Giang Nam, theo biểu ca lên kinh tìm thân thích rồi vô tình đi lạc.
Ta vui mừng khôn xiết.
Quả nhiên đứa trẻ tối qua không phải con của mẫu thân.
Vậy thì ta chính là đứa con duy nhất của mẫu thân rồi!
3
Lưu Đại Chu đang sắc thuốc ở ngoài sân, ta cẩn thận bôi thuốc lên tay mẫu thân.
Ta nghiêm túc nói:
“Thuốc này bôi vào mát mát, không đau đâu. Tiểu Táo thổi cho mẫu thân nhé.”
Ta chu môi thổi “phù phù” lên tay nàng.
Hồ Linh nhìn ta với vẻ mặt đầy phức tạp, trong đôi mắt toàn lệ là lệ.
Ta nghĩ chắc do nàng đau quá.
Nàng hỏi ta:
“Tiểu Táo, thân mẫu của con đâu?”
Ta lấy lòng:
“Trước kia con không có mẫu thân, nhưng giờ mẫu thân đã đến rồi nên con là đứa trẻ có mẫu thân.”
Lưu Đại Chu bưng thuốc bước vào, nghe ta nói thế thì hơi ngượng.
Người nói với Hồ Linh rằng ta là đứa trẻ bị bỏ rơi được hắn nhặt về từ ngôi miếu hoang.
“Nó theo ta lang bạt bao nhiêu năm nay, gặp ai cũng gọi là mẫu thân, khiến ngươi chê cười rồi.”
Ta giận dữ:
“Lưu Đại Chu! Không con phải đã dặn người rồi sao! Gặp người ngoài thì phải nói là người đẻ con ra từ mông!”
“Bằng không người ta lại cười con là đồ con hoang!”
Đáp lại ta là nắm đấm của phụ thân.
Hồ Linh không có nơi để đi, người thân đều đã mất.
Lưu Đại Chu dọn ra nhà bếp ở, nhường phòng cho nàng tạm trú.
“Ta sẽ giúp ngươi đi dò hỏi, xem có nơi nào cần người làm không. Đợi ngươi để dành được chút bạc rồi lại thuê một gian phòng.”
Ta hỏi phụ thân:
“Tại sao không để nàng làm mẫu thân của con?”
Lưu Đại Chu nói nhà ta nghèo, bản thân mình lại vừa xấu vừa vụng, ta thì bướng bỉnh nghịch ngợm, không xứng với Hồ Linh.
Hơn nữa người ta cũng chưa từng nhắc đến chuyện này, không thể lấy ơn để ép buộc.
Hắn không muốn hủy hoại một cô nương tốt.
Đúng là đồ ngốc!
Đó là câu mắng mà mẫu thân Đại Nha dạy ta.
“Khó khăn lắm mới có một nương tử tự nguyện đưa tới cửa không cần sính lễ, thế mà ngươi lại không cần!”
Lưu Đại Chu chỉ biết cúi đầu khiêng gánh hàng, lúng túng nói:
“Nàng ấy vừa nhìn đã biết xuất thân từ gia đình tử tế, lại biết chữ hiểu lễ, ta làm sao xứng nổi.”
4
Từ khi có mẫu thân, trong nhà lúc nào cũng gọn gàng sạch sẽ.
Mỗi khi ta đi học về, nàng luôn lấy khăn ấm lau tay lau mặt cho ta, trên bàn lúc nào cũng có cơm nóng canh ngon.
Điều khiến ta vui nhất là nàng còn tự tay làm cho ta một chiếc áo bông mới.
Đại Nha vô cùng ngưỡng mộ, cứ nằng nặc đòi mặc thử.
Ta không chịu, thế là hai đứa liền đuổi nhau quanh gốc táo ngoài sân.
Mẫu thân Đại Nha gọi với:
“Đại Nha, về ăn cơm thôi con!”
Đại Nha giòn giã đáp:
“Vâng, mẫu thân!”
Rồi nó bĩu môi làm mặt xấu với ta:
“Ta chẳng thèm mặc cái áo rách của ngươi, mẫu thân ta sẽ làm cho ta một cái.”
Nó nhấn thật mạnh hai chữ “mẫu thân”.
Trái tim đang hớn hở của ta bỗng chùng xuống.
Lúc ấy, Hồ Linh mở cổng viện, dịu dàng gọi:
“Tiểu Táo, về ăn cơm thôi.”
Lệ trong mắt ta liền chảy ngược trở về.
Ta hét còn vang hơn Đại Nha:
“Mẫu thân! Tiểu Táo đến ngay đây!”
Lưu Đại Chu cũng vừa về đến nhà, mang theo một chiếc áo bông mới tinh, nhồi đầy bông dày.
Hồ Linh vội xua tay không nhận:
“Đã ở nhờ thế này còn nhận đồ thì ngại lắm.”
Ngón tay nàng chạm vào tay phụ thân khiến hắn đỏ mặt, lắp bắp bỏ chạy:
“Ngươi giúp ta dọn dẹp nhà cửa, lại chăm sóc Tiểu Táo, đó là điều nên làm, nên làm cả thôi.”
Tết sắp đến, dù việc buôn bán rất bận rộn nhưng hắn vẫn tranh thủ lên núi nhặt củi về cho mẫu thân nấu nước rửa mặt, chải đầu.
Sợ nàng áy náy nên Lưu Đại Chu thường lặng lẽ để trước cửa sổ.
Có lần hắn trượt chân, ngã đến đập đầu chảy máu nhưng cứ tiếc tiền không chịu đi khám.
Cuối cùng bị mẫu thân ép đi xem đại phu nhưng hắn chỉ mua về một lọ cao trị nẻ cho nàng.
Phụ thân vừa chẻ củi vừa lẩm bẩm:
“Ta là nam nhân, vết thương nhỏ xíu ấy có đáng gì. Tay ngươi hồng hồng tím tím, Tiểu Táo bảo đêm nào ngươi cũng ngứa không ngủ nổi.”
Ta sao có thể để mình thua kém Lưu Đại Chu.
Năm ngoái hắn mua cho ta một sợi dây buộc tóc màu đỏ rất đẹp, còn đính hoa nhỏ, ta luôn tiếc chưa dám dùng.
Đại Nha thích nó lắm.
Thế là ta đem đổi với mẫu thân Đại Nha, nhờ bà ấy làm cho mẫu thân một đôi tất lông thỏ dày.
Ta lén giấu nó trong chăn.
Trước khi ngủ, mẫu thân đã nhìn thấy:
“Tiểu Táo, con lấy đâu ra lông thỏ thế?”
Trong lòng ta ngọt lịm, hãnh diện đáp:
“Con nhờ mẫu thân Đại Nha làm cho mẫu thân đó.”
“Mẫu thân hay lạnh chân, đi tất dày mới ấm.”
Trong ánh nến vàng vọt, đôi mắt nàng lại lấp lánh như sao.