Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và
Mở Ứng Dụng Shopee để mở khóa toàn bộ chương truyện!
Mưu Lược Đích Nữ
Chương 4
16.
Tội danh hại hoàng tự, lại còn dùng hoàng tự để vu hại ta của Tô Oánh, dù đã giao cho Tông Nhân Phủ thẩm tra, nhưng chuyện này có thể lớn mà cũng có thể nhỏ.
Tô Thừa Vận là thủ phụ, lại còn mang danh khâm sai, đang thay thiên tử cứu tế nạn dân ở bên ngoài.
Nếu hắn lập công lớn trong đợt cứu tế này, Tiêu Duẫn cũng sẽ không truy cứu thêm, chuyện này ắt sẽ bị làm cho êm đẹp, hóa lớn thành nhỏ.
Không chỉ ta, Tô Oánh và Thích thị cũng hiểu rõ đạo lý đó.
Vì vậy, ngay sáng hôm sau khi Tô Oánh bị giải vào Tông Nhân Phủ, một kỵ mã cấp tốc đã lao ra khỏi cổng lớn của Tô phủ, phi nhanh ra khỏi thành.
Nhưng ta quá hiểu con người Tô Thừa Vận.
Hắn là kẻ tham lam, năm đó để leo cao, thậm chí vứt bỏ cả Thích thị, người đã từng cùng hắn thề nguyền đầu bạc.
Bao nhiêu năm làm quan, hắn ngấm ngầm thu nhận hối lộ, không biết bao nhiêu mà kể.
Lần này, trong tay nắm số bạc cứu tế khổng lồ, sao hắn có thể không động lòng?
Quả nhiên, chưa đợi Thích thị và Tô Oánh gửi thư cầu cứu, hoàng thượng đã nhận được một bức huyết thư từ Nam Dụ huyện.
Trong thư tố giác:
Có bách tính phát hiện, con đê vốn dĩ phải được đắp bằng đá tảng và vôi, lại bị thay thế bằng cát chảy.
Dân chúng đến phủ nha đánh trống kêu oan, nhưng lại bị Tô Thừa Vận xem là phản loạn mà đàn áp.
Sau lũ lụt, dịch bệnh hoành hành, hắn không những không cứu trợ, mà còn bắt những người mới nhiễm bệnh nhưng còn hy vọng sống sót nhốt vào thôn dịch, rồi đốt sạch trong biển lửa.
Một mạng đổi một mạng, thiên đạo luân hồi.
Chẳng biết lần này, ai có thể cứu được hắn?
Ngọn lửa bùng lên, tiếng khóc than vang vọng tận trời xanh, những người chết thảm đều là bách tính Đại Lương.
Từng câu từng chữ trong bức huyết thư, mỗi chuyện, mỗi việc đều tội ác chồng chất, viết không hết bằng bút tre, từng nét chữ đều nhuốm máu.
Người đưa thư còn nói rằng, giống như hắn, có rất nhiều kẻ đã mang huyết thư, vượt ngàn dặm tiến kinh.
Nhưng tất cả đều bị Tô Thừa Vận phát hiện, bắt giữ và giết sạch.
Mà chính người này, sau khi dốc hết sức gửi thư thành công, cũng gục chết ngay trước cổng hoàng cung.
Tất nhiên, trong huyết thư có thể có phần khoa trương.
Nhưng hoàng thượng vẫn giận dữ lôi đình, lập tức giao vụ án cho Đại Lý Tự điều tra.
Đại Lý Tự ra tay nhanh chóng.
Chẳng cần đợi Tô Thừa Vận về kinh, chứng cứ tham ô, tàn sát bách tính của hắn đã bày ra trước long án.
Chưa đầy ba ngày, toàn bộ sự thật về âm mưu của Tô Oánh bị phanh phui:
Mưu hại hoàng tự, định dùng đứa bé trong bụng để vu oan cho ta.
Tư thông với môn sinh của Tô phủ, lén hứa hôn, thậm chí còn hoài thai con của hắn.
Ngày ta đại hôn, dùng bí dược và hợp hương, có ý đồ dụ dỗ Tiêu Thuấn.
Lúc Tiêu Bình mang tin tức này về, Tiêu Thuấn đang đứng trước mặt ta, chỉ trời thề thốt:
"Cho dù ta có trúng thứ gọi là gì gì hương đó, ta cũng không thể nào bị ả mê hoặc!"
17.
Chuyện này ta đương nhiên biết rõ.
Dù sao, trên đời này chẳng có nam nhân nào lại nhận nhầm mỹ nhân thành nữ quỷ.
Cũng chẳng có nam nhân nào, đối mặt với một nữ tử áo quần xộc xệch, chủ động nhào vào lòng, lại thẳng chân đạp nàng xuống hồ.
Nhìn Tiêu Thuấn với vẻ mặt nghiêm túc, sợ ta hiểu lầm, không ngừng giải thích, ta bỗng nhiên thấy tâm trạng vui vẻ lạ thường.
Có lẽ vì gần đây tiếp xúc nhiều hơn, ta ngày càng nhận ra hắn rất khác với những gì đồn đại.
Có lẽ vì mẫu thân hắn là mỹ nhân Tây Vực tiến cống, thân phận đặc biệt.
Nên dù được sủng ái, hắn vẫn chưa bao giờ nằm trong danh sách cân nhắc cho vị trí thái tử.
Có lẽ chính vì không có ai dạy dỗ về đế thuật và chính sự, nên mới tạo nên tính cách tùy hứng, phóng khoáng như bây giờ.
Mà với sự tùy hứng này, ta chẳng hề cảm thấy phản cảm chút nào.
Nhất là khi, dù đang giận dữ, hắn vẫn nhíu mày, nét mặt đầy lo lắng mà hỏi ta:
"Tô gia sụp đổ như vậy, có ảnh hưởng đến nàng không?"
Ta lập tức bật cười, càng cảm thấy bản thân dường như không gả nhầm người.
Ta khẽ giọng trấn an:
"Yên tâm, ta sẽ không sao đâu. Dù sao... ngày ta thành thân, chẳng phải đã chính thức đoạn tuyệt quan hệ với Tô gia rồi sao?"
18.
Tô Oánh chắc hẳn không ngờ rằng, chính những lời đồn nhảm bôi nhọ ta mà nàng ta tung ra trước đây, lúc này lại giúp ta tiết kiệm không ít phiền toái.
Ta cũng không ngờ rằng, vốn dĩ ta chỉ nghĩ nàng ta đơn thuần muốn đoạt lấy những thứ thuộc về ta, thế nhưng hóa ra còn có chuyện tư thông với người khác.
Chả trách, nàng ta mới liều lĩnh đến vậy, chọn đúng ngày ta đại hôn để mạo hiểm hành động.
Cánh cổng Tông Nhân Phủ, vẫn uy nghiêm, nghiêm mật như những gì ta từng thấy ở kiếp trước.
Kiếp trước, ta từng bị Tô Oánh vu oan hãm hại hoàng tự, bị giam giữ và tra tấn đến nửa sống nửa chết ngay tại nơi này.
Khi ấy, nàng ta từng đến gặp ta.
Nàng ta đuổi hết mọi người đi, đứng trên cao nhìn xuống, nụ cười đắc ý như một kẻ chiến thắng, giọng nói tràn đầy khinh miệt:
"Tô Giang, ngươi là chính thất thì sao? Cũng chỉ như một con chó bị nhốt ở đây mà thôi."
Nàng ta nói tiếp:
"Đúng vậy, ta cố tình hãm hại ngươi đấy. Nhưng thì sao nào? Ngươi có chứng cứ không?"
Giờ đây, đổi lại là ta đến nhìn nàng.
Ban đầu, ta cũng muốn báo thù như nàng ta từng làm với ta, mỉa mai nàng ta một phen để trút giận.
Nhưng khi thấy gương mặt nàng ta trắng bệch không còn chút huyết sắc, ta lại đột nhiên cảm thấy… nhàm chán.
Ngược lại, nàng ta khi nhìn thấy ta, liền như kẻ gặp phải kẻ thù không đội trời chung, mắt trợn trừng, gào lên đầy căm hận:
"Tô Giang! Tất cả là do ngươi! Chính ngươi đã hại ta thành ra thế này!"
"Dựa vào cái gì? Rõ ràng tất cả những thứ đó đều phải thuộc về ta!"
"Vị trí chính thất của mẹ ngươi, thân phận đích nữ của ngươi, tất cả những gì ngươi có, vốn dĩ đều phải là của ta!"
"Ta chỉ muốn lấy lại những gì thuộc về mình mà thôi!"
19.
Những lời này, kiếp trước, ngay trước khi ta chết, nàng ta cũng từng nói qua.
Nhưng khi đó, nàng ta có Tô Thừa Vận làm chỗ dựa, lại đang được Tiêu Duẫn sủng ái, sắc mặt rạng rỡ, hoàn toàn khác xa với bộ dạng điên cuồng như bây giờ.
Ta chỉ nhíu mày, nhẹ giọng lắc đầu:
"Chậc, đáng thương."
Dường như câu này còn khó nghe hơn cả lời nhục mạ, khiến nàng ta tức đến mất cả lý trí, lao đến muốn bóp cổ ta.
Nhưng đúng lúc đó, cánh cửa phía sau đột ngột bị đá văng ra.
Một giọng nói trầm thấp vang lên, mang theo sự khó chịu cùng uy nghi:
"Ngươi định làm loạn đến khi nào?"
Tiêu Duẫn.
Nghe thấy giọng hắn, Tô Oánh như bị sét đánh trúng, cả người bỗng dưng cứng đờ, đứng chết trân tại chỗ.
Tiêu Duẫn mang theo rượu độc và bạch lăng đến, ta chẳng hề bất ngờ.
Hoàng gia từ trước đến nay không thể chịu đựng sự bôi nhọ danh dự.
Tô Oánh tư thông với kẻ khác, lại còn bày mưu quyến rũ hoàng tử, thành công gả vào hoàng thất, chẳng khác nào tạt thẳng một vết mực bẩn lên mặt thiên gia.
Tiêu Duẫn vốn tàn nhẫn quyết đoán, muốn đạt mục đích chưa từng từ thủ đoạn, nhưng cũng chưa bao giờ dung nạp kẻ vô dụng bên cạnh.
Tô gia đã sụp đổ, Tô Oánh tuyệt đối không có đường sống.
Đây là lần đầu tiên từ khi trùng sinh, ta gặp lại hắn.
Diện mạo của hắn so với kiếp trước, chẳng thay đổi gì.
Vẫn là gương mặt ấy—nhìn vào liền khiến người ta muốn giơ tay đấm một cái.
Khi nhìn thấy ta, trong đáy mắt hắn thoáng lóe lên một tia cảm xúc khó đoán, nhưng rất nhanh lại khôi phục vẻ mặt vô cảm, ánh mắt dừng lại trên người Tô Oánh.
Tô Oánh ngu xuẩn, nhưng chưa ngu đến mức không hiểu chuyện gì đang diễn ra.
Nhìn thấy rượu độc và bạch lăng, nàng ta rốt cuộc cũng sợ hãi, quỳ xuống cầu xin tha mạng.
Nhưng hoàng thất không dung thứ, nàng ta có gào thét thảm thiết đến đâu cũng vô ích.
Khi ta rời khỏi Tông Nhân Phủ, tiếng kêu khóc thê lương của nàng ta vẫn còn vang vọng phía sau.
Lúc Tiêu Duẫn đuổi theo ta ra ngoài, Tô Oánh vẫn chưa ngừng nguyền rủa.
Tiêu Bình hiếm khi cảm thán một câu:
"Tự làm tự chịu."
Lời nàng ta vừa dứt, ta liền nghe thấy giọng nói quen thuộc:
"Đợi đã."
Ta vốn chẳng muốn dừng lại, nhưng hắn bước nhanh hơn ta, chỉ ba bước đã chắn ngay trước mặt, chặn đường ta.
Dù không kiên nhẫn, nhưng bây giờ chưa phải lúc xé rách mặt với hắn.
Ta đành nhếch môi, nhẹ giọng hỏi:
"Hoài Vương điện hạ còn có chuyện gì?"
Tiêu Duẫn không trả lời ngay, chỉ chăm chú nhìn ta, trong mắt ẩn chứa một tia cảm xúc không rõ là gì.
Một lúc lâu sau, hắn mới cất giọng, ngữ khí trầm thấp nhưng đầy nghi hoặc:
"Tô Giang, chúng ta... đã từng gặp nhau rồi sao?"
Câu hỏi bất ngờ này khiến ta thoáng ngẩn ra.
"Điện hạ cớ gì lại hỏi vậy?"
Nhưng hắn không đáp, ánh mắt vẫn khóa chặt trên người ta, như muốn nhìn thấu điều gì đó.
"Chỉ là cảm thấy nàng rất quen mắt mà thôi."
Ta thực sự không muốn đứng giữa đường tán gẫu cùng hắn, liền lùi lại một bước, kéo giãn khoảng cách.
"Kinh thành yến tiệc nhiều vô số kể, gặp nhau một hai lần cũng chẳng có gì lạ. Còn nữa, để hợp lễ nghi, xin Hoài Vương điện hạ gọi ta một tiếng 'Dự Vương phi', hoặc 'đệ muội'."
Nói xong câu đó, ta không thèm nhìn phản ứng của hắn, kéo theo Tiêu Bình trực tiếp lên xe ngựa.
Nhưng dù đã rời xa một đoạn, cách cả vách xe, ta vẫn có thể cảm nhận được ánh mắt sắc bén như lưỡi dao của hắn xuyên qua màn gió mà bám chặt lấy ta.
Cái ánh mắt này, ta quá quen thuộc.
Kiếp trước, lúc hắn dùng giả thánh chỉ lừa ta rời kinh đi biên cương, khi tiễn ta đi, hắn cũng nhìn ta bằng ánh mắt như thế.
Chỉ cần nghĩ đến tờ thánh chỉ giả đó, khiến ngoại tổ phụ ta bị kết tội danh phản thần, mang tiếng nhục nhã mà bị chém đầu, lòng ta liền sôi trào cơn giận, thái dương cũng khẽ giật từng hồi.
Nhưng giờ đây, Tô Oánh đã chết, Tô Thừa Vận dù có vùng vẫy thế nào cũng không thể xoay chuyển thế cục.
Tô gia sụp đổ, triều đình ắt sẽ đổi hướng gió ngay lập tức.
Những đại thần từng âm thầm phò trợ Tiêu Duẫn cũng sẽ lần lượt án binh bất động.
Ngay cả Tiêu Duẫn, cũng bắt buộc phải tạm thời yên phận.
Hắn muốn thu mình, chờ thời mà mưu tính?
Nhưng ta sao có thể để hắn toại nguyện?
Hắn không động? Ta sẽ ép hắn phải động.
Nghĩ đến đây, ta khẽ day nhẹ trán, rồi dặn dò Tiêu Bình:
"Truyền tin cho vị kia. Kế hoạch, tiến hành sớm hơn đi."
20.
Vào đầu thu, tướng quân trấn giữ Lan Ngọc Quan phát hiện quân đội Khiên Quốc đang âm thầm tập kết tại biên giới.
Sau vài trận giao tranh, bọn họ bất ngờ tìm thấy một phong thư trong doanh trại của địch tướng, trên đó đóng ấn tín của Hoài Vương Tiêu Duẫn.
Tin tức này vừa truyền về kinh, triều đình lập tức chấn động.
Dĩ nhiên, bức thư đó là giả.
Vì con dấu trên thư, chính là do ta dựa theo ký ức đời trước mà sao chép lại.
Dù bức thư giả, nhưng chuyện Tiêu Duẫn bí mật qua lại với đại hoàng tử Khiên Quốc mấy năm nay, lại là sự thật.
Khi sứ thần được phái đến Khiên Quốc vừa mới mở miệng bày tỏ thiện ý, đại hoàng tử Khiên Quốc đã chủ động giao ra toàn bộ thư từ liên lạc giữa hai bên.
Dù gì, so với việc hợp tác với một hoàng tử Đại Lương, chẳng biết sau này có thu lợi được hay không, thì…
Một Đại Lương nội loạn, chính là cơ hội vàng để Khiên Quốc nhúng tay vào, xáo trộn cục diện, ngư ông đắc lợi.
Chứng cứ được đưa về kinh, hoàng thượng còn chưa kịp hạ chỉ xử lý, thì đã tức đến mức hôn mê bất tỉnh.
Mà ngay lúc này, Tiêu Duẫn lại nhân loạn mà đào thoát.
Đúng vào Tết Trung Thu, hoàng thượng hôn mê, Hoài Vương bỏ trốn không rõ tung tích.
Cả kinh thành đều rúng động, người người hoang mang.
Chỉ có Tiêu Thuấn, kẻ chẳng có tâm tư nặng nề, vẫn cứ nằng nặc kéo ta ra chợ đêm Trung Thu, nhất quyết muốn đi chơi hội.
Ta không lay chuyển được hắn, đành phải đi theo.
Dù trên triều đình phong vân biến động, nhưng dân chúng vẫn an nhiên hưởng một mùa hội rộn ràng.
Chợ đêm náo nhiệt vô cùng, dòng người tấp nập chen chúc, nhìn không rõ cả lối đi phía trước.
Vì sợ bị lạc, ta vô thức nắm lấy tay áo Tiêu Thuấn.
Nhưng chẳng ngờ, ngay giây tiếp theo, tay ta lại bị hắn nắm chặt trong lòng bàn tay rộng lớn, ấm áp của hắn.
Hắn chỉ về phía một quầy nhỏ bán kẹo hồ lô, hỏi ta:
"Cái đó trông có vẻ ngon, chúng ta qua mua một xâu đi?"
Nhưng giọng nói của hắn hôm nay, có chút khác lạ.
Khoảng cách gần như vậy, ta thậm chí còn cảm nhận được sự căng cứng của cánh tay hắn, từ cổ tay đến bắp tay đều có vẻ cứng ngắc không tự nhiên.
Ta chợt thấy buồn cười.
Dù sao, chúng ta đã thành thân một thời gian.
Nhưng không biết vì lý do gì, hắn vẫn chưa từng đề cập đến chuyện viên phòng.
Lẽ ra, với thân phận hoàng tử, sau khi trưởng thành, hẳn phải có một vài thông phòng hầu hạ mới đúng.
Ấy vậy mà… hắn lại giống như một thiếu niên mới lần đầu nắm tay nữ tử.
Nghĩ đến đây, ta không kìm được mà bật cười khẽ, nhẹ giọng nói:
"Được thôi, nếu chàng thích, vậy thì chúng ta mua nhiều thêm vài xâu."
Chẳng hiểu lời này đã chạm đến dây thần kinh nào của hắn, mà hắn cứng đờ cả người, vội buông tay ta ra.
"Được! Nàng đứng đây chờ ta, ta đi mua!"
Nói rồi, hắn vội vã xoay người, tai đỏ bừng, bước chân lúng túng đi thẳng đến quầy hàng, dáng vẻ rõ ràng là luống cuống.
Ta vừa định lên tiếng nhắc nhở hắn đừng đi nhầm đường, nhưng còn chưa kịp mở miệng, trước mắt bỗng nhiên bị một bóng người che khuất.