Nghiệt Duyên Trần Thế

Chương 3



7.

Hai ngày trước đại hôn, Thái Uyên lên triều sớm, ta tỉnh giấc nơi điện Càn Thanh của hắn.

Lúc ấy rỗi rãi không việc gì làm, ta bèn loanh quanh nghịch ngợm bên bàn thư hắn thường dùng.

Không cẩn thận chạm vào một chốt cơ quan nơi góc bàn.

Trước mặt liền hiện ra một khe đá, bên trong là một ô mật tạng.

Trong đó… có một bức họa.

Bức họa là cảnh tuyết rơi trắng xóa, một nữ tử vận tử y đứng dưới gốc tùng.

Nàng tóc dài như suối mực, làn da trắng như ngọc, dung nhan như hoa đào đầu xuân.

Điều kỳ lạ là — nàng ta giống ta đến lạ lùng, chẳng khác gì một khuôn đúc ra!

Nhưng nàng không phải ta.

Vì góc dưới bên trái bức họa có đóng dấu ngọc ấn của vương thượng,

dòng chữ bên cạnh đã phai mực nhưng vẫn rõ ràng viết: “Vẽ vào năm đầu Thái Hòa.”

Thái Hòa… chính là niên hiệu của Thái Uyên.

Hắn đăng cơ năm hai mươi tuổi.

Năm đầu Thái Hòa — tức là năm năm về trước.

Khó trách, lần đầu gặp ta, ánh mắt hắn lại ngẩn ngơ như gặp tri kỷ trong mộng.

Thì ra…

Cái gọi là "một lòng một dạ", cái gọi là "đời này chỉ một người",

tất cả đều không phải dành cho ta.

Thì ra tình cảm nam nữ không chỉ có mật ngọt,

mà còn có cả đắng cay và chua xót.

Chua như trái mận xanh chưa chín, cắn một miếng — vừa gắt, vừa tê đầu lưỡi.

Ta lặng lẽ rời đi.

Nhưng chưa tới nửa ngày, ta lại lặng lẽ quay về.

Ta tự nhủ, thế gian này chẳng ai giống Thần Tôn hơn hắn.

Ta chẳng qua là… yêu gương mặt đó mà thôi.

Đến ngày đại hôn, trong cung tổ chức đại yến.

Ta một mình ngồi trước hỉ châu đỏ rực, tự tay vén khăn voan lên,

lấy ra bầu rượu giấu sẵn trong tay áo, uống đến say mèm.

Lúc sau, vương thượng bước vào.

Hắn có nói gì đó, nhưng ta nghe chẳng rõ nữa.

Chỉ là khẽ đưa tay, nhẹ nhàng vuốt lấy nốt chu sa đỏ nơi đuôi mày trái của hắn.

Lòng ta thầm nghĩ:

Cũng được thôi. Nhìn chàng giống người ấy đến tám phần, chỉ thiếu đúng một nốt ruồi này.

Vậy thì ta cứ xem chàng là người đó, cùng nhau sống một đời vui vẻ, coi như tâm nguyện viên mãn.

Ta rốt cuộc vẫn không nỡ buông tay.

Chỉ đành tự tìm cho mình một lý do… để tiếp tục yêu hắn.

 

8.

Sáng hôm sau, ta tỉnh lại.

Thanh Thanh ghé vào tai ta thì thầm kể:

Không hiểu vì lý do gì, tối qua vương thượng vừa vào phòng một lát đã bước ra.

Rồi cả đêm ngồi ngoài cửa — vừa uống rượu, vừa âm thầm rơi lệ.

Ta biết, hắn khóc vì điều gì.

Lấy người không yêu, đắng cay ấy… chắc thật sự rất khó nuốt trôi.

Nhưng cũng chẳng sao cả.

Người hắn yêu là cô nương trong tranh.

Mà ta… chẳng qua chỉ là một cái bóng thế thân.

Thế nhưng — hắn lại chẳng phải cũng đang là thế thân của Thần Tôn trong lòng ta hay sao?

Ta yêu hắn. Nhưng ta không chỉ yêu mình hắn.

Nghĩ vậy, tâm ta bỗng nhẹ như gió thổi, hóa ra… mọi chuyện cũng không quá nặng lòng.

Từ đó, chúng ta vẫn mặn nồng bên nhau từng ngày.

Dẫu có lúc, khi hắn quay lưng lại, ánh mắt thoáng lên nỗi buồn man mác,

ta cũng chỉ giả vờ không thấy.

Ngoài điều đó ra, vương thượng vẫn giữ đúng lời thề năm xưa — cả đời này, chỉ sủng một mình ta.

Dù ta chẳng thể sinh cho hắn lấy một đứa con,

dù khắp triều đều lời ra tiếng vào,

hắn cũng chưa từng lùi bước,

ngược lại còn che chở ta, bảo vệ ta ở khắp mọi nơi.

Năm thứ hai mươi niên hiệu Thái Hòa.

Biên ải xảy ra đại chiến, vương thượng đích thân chinh chiến tiền tuyến.

Ta âm thầm đi theo sau.

Nhưng khi ta cảm nhận được tia ma khí mơ hồ trong gió… thì đã quá muộn.

Mũi tên phá hồn của Ma tộc — xé gió lao thẳng về phía Thái Uyên.

Ta không kịp nghĩ ngợi gì, lập tức hóa thành một binh lính bình thường,

lao lên đỡ lấy thay hắn, rồi lặng lẽ biến mất trong dòng người hỗn loạn.

Ba ngàn năm trước, Ma tộc từng bị Thần Tôn phong ấn.

Từ đó về sau, chính tộc Thao Thiết chúng ta nhận nhiệm vụ trấn thủ giới Ma,

vì chỉ chúng ta mới không sợ ma khí.

Cho nên, tên phá hồn của Ma tộc có thể khiến thần tiên tan hồn diệt phách…

nhưng không giết được người của Thao Thiết.

Dù vậy, ta lúc đó đang mang hình dáng phàm nhân, lại lĩnh nguyên mũi tên,

nên vẫn bệnh nặng suốt một thời gian dài.

Còn triều thần — vốn đã bất mãn vì ta không có con — liền nhân cơ hội ấy mà dâng sớ, châm ngòi.

Các triều thần đồng loạt dâng tấu, thúc ép vương thượng nạp phi,

nói rằng nên mở rộng hậu cung, để hoàng tộc có người nối dõi, con cháu đầy đàn.

Họ không tiếc lời đe dọa sẽ bãi triều, thậm chí còn trắng trợn đề nghị —

phế hậu.

Thái Uyên đến tìm ta, trầm giọng hỏi:

“Nàng hy vọng trẫm nên làm gì?”

Ta nhìn ra ngoài cửa sổ, nhàn nhạt đáp:

“Vương thượng chỉ cần làm theo bản tâm, giữ vững đại cục.”

Khi ấy, ta không nhìn hắn.

Nên ta đã không thấy ánh mắt thoáng qua đầy mất mát của hắn sau câu nói ấy.

Ta vẫn luôn nghĩ —

có lẽ hắn cũng muốn nạp phi rồi.

Dù sao thì, giữ bên cạnh một Thao Thao không thể sinh con suốt hơn mười năm,

hắn… chắc cũng đã chán.

Nữ tử trong bức họa, là kẻ đến trước ta.

Ta còn có thể tự thuyết phục mình bao dung, tự dối lòng mà bỏ qua.

Nhưng nếu sau ta, hắn thực sự phụ lòng ta…

thì ta sẽ buông tay, sẽ rời đi mãi mãi.

Ta đã âm thầm chờ đợi cái ngày hắn phụ ta.

Thế nhưng — mấy hôm sau, điều ta đợi được lại là tin:

Thái Uyên muốn nhường ngôi.

Thái hậu hoảng sợ.

Triều đình chấn động.

Ngoài việc không có con nối dõi, Thái Uyên được xem là minh quân hiếm có, tài trí hơn người, là đế vương trời chọn — không ai có thể thay thế.

Đến nước này, tất cả đều im lặng.

Không ai dám nhắc tới chuyện nạp phi nữa.

Triều đình… ngoan ngoãn như đàn gà con.

 

9.

Suốt mấy chục năm, ta vẫn được sủng ái như thuở ban đầu, chưa từng phai nhạt.

Đến năm Thái Hòa thứ sáu mươi,

vương thượng chọn một vị thế tử xuất thân từ tông thất — nhân phẩm đoan chính, văn võ song toàn, tài hoa xuất chúng — lập làm thái tử.

Năm năm sau, vương thượng lâm trọng bệnh, chính thức truyền ngôi cho thái tử.

Năm ấy cũng vừa đúng tròn một trăm năm ta nhập thế.

Cũng là năm ta vừa tròn vạn tuổi, nguyên hình thành thục, linh trí hoàn toàn khai mở.

Những điều trước đây còn mơ hồ chưa thông suốt, nay bỗng sáng tỏ mọi bề.

Ta chợt hiểu ra —

Thần Tôn trong ký ức kia, ta chỉ động lòng trong phút chốc.

Người thực sự dạy ta biết thế nào là yêu, là khao khát,

luôn luôn chỉ có Thái Uyên.

Bao năm tháng trần thế trôi qua, người ta yêu vẫn luôn là hắn.

Một ngày nọ, bệnh tình hắn khởi sắc.

Hắn siết chặt tay ta, như hạ quyết tâm, và hỏi với đôi mắt ươn ướt:

“Ngần ấy năm rồi… nàng có từng thực lòng yêu trẫm không?

Dù chỉ một chút, một tia, cũng được.”

Ta dù có thay đổi dung mạo qua bao năm,

vẫn trẻ trung hơn phàm nhân cùng tuổi rất nhiều.

Ta khẽ cúi đầu, hôn nhẹ giữa chân mày hắn, dịu dàng nói:

“Đương nhiên. Người ta yêu, trước sau vẫn luôn là chàng.”

Ta chưa từng oán trách chuyện hắn từng giấu một bóng hình trong lòng.

Vì hắn là phàm nhân, thọ mệnh hữu hạn.

Còn ta sống lâu, nên cũng nên rộng lượng một chút.

Chỉ là…

Yêu kiểu ngọt có, cay có, rơi máu trong tim cũng có — đời này thôi là đủ.

Kiếp sau, ta sẽ không tìm hắn nữa.

Nhưng Thái Uyên lại nắm tay ta thật chặt, bật khóc hỏi:

“Ngay cả đến cuối đời… ta cũng không thể có được một lời thật lòng từ nàng sao?”

“Có nhớ năm đó, khi quần thần ép ta nạp phi, ta hỏi nàng muốn ta làm gì không?”

“Nàng trả lời rất thản nhiên, thản nhiên đến mức giống như… giống như nàng cũng đang trông mong ta nạp phi.”

“Nàng chưa từng thật lòng quan tâm ta, chưa từng yêu ta…”

“Không, nàng có yêu… nhưng nàng chỉ yêu khuôn mặt này của ta thôi.”

Ta khó hiểu nhìn hắn, hỏi:

“Thái Uyên, chàng đang nói gì vậy? Ta… khi nào từng nói rằng ta chỉ yêu mỗi gương mặt của chàng?”

Giữa đôi mày hắn giờ đã lộ rõ dấu vết năm tháng, nhưng nét anh khí năm nào vẫn chưa hề phai nhạt.

Giây phút ấy, hắn như hóa thành một đứa trẻ luôn khao khát được yêu,

mà cả đời… chưa từng thực sự có được.

Uất ức đến nghẹn ngào.

“Đêm đại hôn năm đó, nàng uống say, vừa khóc vừa nói những lời ấy.

Nàng không nhớ chút gì sao?”

Rồi hắn bắt chước giọng điệu khi ấy của ta — mệt mỏi, cam chịu, xen lẫn đau lòng:

“Cũng được thôi… Nhìn chàng giống người ấy chỉ thiếu một nốt ruồi, ta liền xem chàng là người đó.”

“Sống với chàng một đời vui vẻ… cũng xem như hoàn thành tâm nguyện.”

Ta chết lặng.

Thì ra… những lời đó ta đã nói ra miệng?

Ta vẫn luôn cho rằng chỉ là lời nghĩ thầm trong cơn men say.

Hóa ra… hắn đã nghe thấy cả.

Thái Uyên bỗng siết tay ta thật chặt, tiếng nghẹn ngào gần như gào lên:

“Người đó là ai?”

“Người nàng thực sự yêu… rốt cuộc là ai?”

Nhưng ta còn chưa kịp mở miệng trả lời…

Tay hắn — tay đang nắm lấy ta — bỗng nhiên buông lơi.

“Thái Uyên!”

Ta hoảng hốt kêu lên.

Chương trước Chương tiếp
Loading...