NGỘ QUÂN VÀO ĐỘ HOA RƠI

Chương 1



Vệ Hành và đường tỷ Thẩm Nhược Dao từ nhỏ đã được hứa hôn với nhau. 

 

Hắn ở tận Tây Bắc xa xôi, nàng lại chưa từng rời khỏi kinh thành, dẫu cả năm khó gặp được một lần. 

 

Thế nhưng tháng tháng thư từ qua lại, năm năm gửi tranh đổi họa, đôi bên tình ý sâu nặng, tâm đầu ý hợp. 

 

Vệ gia chiến công hiển hách, thanh thế ngày một lên cao, người người đều nói Vệ tiểu tướng quân, dù là cưới công chúa hay quận chúa cũng chẳng có gì không xứng. 

 

Thế nhưng, hắn một lòng chung thủy với hôn sự đã định, chưa từng dao động, chuyện này đã trở thành điều ai ai trong thành cũng biết. 

 

Thế mà, đoạn nhân duyên tưởng như Nguyệt Lão cũng khó lòng chia cắt ấy, lại xảy ra biến cố hai năm trước. 

 

Phụ thân và hai vị thúc phụ của Vệ Hành lần lượt tử chiến nơi sa trường. 

 

Đến cả hắn, cũng chỉ nhặt về được một mạng sống mong manh. 

 

Ngay cả con chó giữ cổng sau của Thẩm phủ, tên Vượng Tài, cũng biết rằng thiếu niên tướng quân từng hào khí ngất trời nay đã chẳng thể đứng dậy được nữa. 

 

Khi Vệ Hành được đưa về kinh, đường tỷ từng đến thăm hắn một lần. 

 

Vậy mà sau khi trở về phủ, nàng liền khóc lóc không ngừng, mang cả dải lụa trắng ra đe dọa thúc phụ, ép ông phải từ hôn. 

 

Nhưng ngay cả ta cũng hiểu rõ, năm xưa Vệ phủ có ân với nhà chúng ta, vì vậy mới có hôn ước này. 

 

Nay thấy người Vệ gia chết sạch, nếu thúc phụ đi từ hôn vào lúc này, chẳng phải là bất nhân bất nghĩa hay sao? 

 

Lý lẽ mà ngay cả ta còn hiểu được, lẽ nào thúc phụ lại không rõ? 

 

Hôm ấy, ta lại đi đào mất bụi hoa mà đường tỷ yêu thích nhất. 

 

Kết quả bị thẩm mẫu phạt quỳ trước cửa chính đường. 

 

Thúc phụ không biết đã nói gì với đường tỷ. 

 

Chỉ thấy nàng khi trước còn khóc lóc tìm chết, giờ lại nhìn ta chằm chằm một lúc, rồi bỗng nhiên im lặng. 

 

Sau đó, thúc phụ nghiêm mặt nói với ta, rằng hôn thư của Vệ gia chỉ ghi là "nữ tử họ Thẩm". 

 

Đường tỷ Thẩm Nhược Dao là họ Thẩm, mà ta, Thẩm Nhược Uyên, cũng là họ Thẩm. 

 

Nếu gả vào Vệ gia, chí ít cũng là phu nhân tướng quân. 

 

Còn nếu ta không gả, thì sẽ để con trai của quản sự Lý đến cưới ta. 

 

Con trai của quản sự Lý đã khắc chết hai người vợ rồi. 

 

Thế nên, ta nửa vờ nửa thật mà lên kiệu hoa vào Vệ phủ. 

 

Thúc phụ qua loa đưa cho ta hai hộp đồ cưới nhỏ, ngay cả ruộng đất cửa tiệm mà cha mẹ để lại cũng không nhắc đến. 

 

Thành ra, ta quyết định mang theo cả con Vượng Tài ở hậu viện. 

 

Bà mối tiễn ta vào Vệ phủ không nhịn được mà thở dài: 

 

"Nhị cô nương họ Thẩm này thật ngốc, sao không tranh ruộng đất, lại đi tranh một con chó?" 

 

Ta bẻ nửa chiếc bánh bao đưa cho Vượng Tài, thầm nghĩ, ta chẳng ngốc chút nào. 

 

Ruộng đất là vật chết, còn Vượng Tài là vật sống. 

 

Nếu vào Vệ phủ mà chẳng ai quan tâm ta, thì ít nhất ta vẫn còn có Vượng Tài. 

 

Long phụng song chúc bập bùng khi sáng khi tối, ánh nến chập chờn soi lên thần sắc khó đoán của Vệ Hành. 

 

Ta nhìn ra được, hắn không thích ta. 

 

Người hắn thích là đường tỷ. 

 

Đường tỷ không chỉ xinh đẹp, mà còn theo tiên sinh học nhiều sách vở, lại thêu được những hoa văn mà ngay cả tú nương của Nghê Thường Phường cũng phải ngưỡng mộ. 

 

Thế nhưng, người cùng hắn bái đường hôm nay lại là ta – vị nhị cô nương của Thẩm gia, người mà đến cả thêu chiếc khăn tay cũng có thể đâm trúng tay mà kêu ầm lên. 

 

Ta chẳng bằng được đường tỷ, thậm chí còn không bằng cả nha hoàn bên cạnh nàng. 

 

Hắn thất vọng, điều đó cũng là lẽ thường tình. 

 

Ánh mắt ta rơi xuống đôi tay hắn – bàn tay thon dài, khớp xương rõ ràng, buông lỏng bên người. 

 

Thật đẹp… 

 

Ước chừng qua thêm một khắc, mí mắt ta bắt đầu díp lại, không nhịn được mà ngáp khẽ. 

 

Đêm qua vì lo lắng sẽ bị đuổi ra khỏi phủ ngay khi còn chưa bước chân vào cửa, ta đã thức trắng cả đêm. 

 

Giờ đây, dù đã cùng hắn bái đường, nếu có bị đuổi đi, thúc phụ cũng chẳng cần giữ ta lại vì sĩ diện nữa. 

 

Bọn họ vốn chỉ giữ ta lại để giữ chút danh tiếng mà thôi. 

 

Bất chợt, bên tai vang lên một tiếng thở dài bất đắc dĩ. 

 

"Ngủ sớm đi." 

 

Đợi hắn rời đi, ta mới chậm rãi hoàn hồn. 

 

Kỳ lạ thật. 

 

Sao hắn không hỏi vì sao người gả vào đây lại là ta? 

 

Nếu hắn cần một lời giải thích, ta hoàn toàn có thể nói rõ với hắn. 

 

Chẳng hạn như, ta không hề mong muốn trở thành phu nhân tướng quân. 

 

Hoặc như, ta biết rõ con dâu của quản sự Lý không phải bị khắc chết. 

 

Mà là bị con trai quản sự Lý sống sờ sờ đánh chết. 

 

Ta chỉ là quá sợ hãi, ngoài việc ngồi lên kiệu hoa, ta chẳng nghĩ ra cách nào khác. 

 

Thế nhưng, hắn đã không đuổi ta đi, chắc hẳn cũng không quá ghét bỏ ta. 

 

Tự an ủi mình xong, ta ngủ một giấc thật say. 

 

Vệ Hành ban ngày luôn tự nhốt mình trong viện, đến tối xuất hiện thì trên người lại có thêm vài vết trầy xước. 

 

Ngày nào cũng thế, liên tục mấy ngày liền. 

 

Ta dần yên tâm hơn, bởi dẫu không ai trong Vệ phủ để ý tới ta, nơi đây cũng không giống Thẩm phủ, nơi mà ngay cả nha hoàn bên cạnh đường tỷ cũng có thể ức hiếp ta. 

 

Cùng lắm chỉ có Vệ Sương là thỉnh thoảng gây phiền toái. 

 

Nàng là muội muội ruột của Vệ Hành. 

 

Trong phủ, ngoài Vệ Sương ra, còn có tổ mẫu của Vệ Hành. 

 

Lần đầu ta gặp bà, bà run rẩy chống gậy đứng trước cửa viện ta, ánh mắt đầy cẩn trọng: 

 

"Ta làm ướt quần rồi, ngươi có thể giúp ta thay không?" 

 

Ta ngẩn người, nhìn chiếc quần ướt sũng của bà: 

 

"Người cũng giẫm vào cái hố ngoài cửa sao?" 

 

"Hố ta giẫm rồi, quần ta cũng tiểu ướt rồi, vậy ngươi có thể giúp ta thay không?" 

 

"Thay thì được, nhưng… nhưng quần của người đâu?" 

 

"Dùng quần của ngươi đi, ta không chê đâu." 

 

… 

 

Ta giúp lão phu nhân thay quần, còn khâu vá cho bà hai mũi. 

 

Trong viện ấm áp, ta và bà mỗi người tựa vào một chiếc ghế dựa, cùng lắc lư nghỉ ngơi. 

 

Đến khi Vệ Hành đến tìm bà, lão phu nhân đã có thể chống gậy bước ra khỏi viện một cách vững vàng. 

 

Thấy chiếc váy hồng rộng không vừa trên người bà, Vệ Hành thoáng lộ vẻ kinh ngạc. 

 

Nhưng rất nhanh, hắn lại khôi phục dáng vẻ nghiêm nghị, không nói không rằng, dìu tổ mẫu rời khỏi viện. 

 

Tiếng bánh xe lăn kẽo kẹt, mỗi lúc một xa dần. 

 

Đóng cửa viện lại, ta lại ngồi thẫn thờ trong sân thêm một hồi lâu. 

 

Từ ngày đầu tiên gặp Vệ Hành, ta đã luôn nghĩ, hắn quả thật rất đẹp, như tùng bách hiên ngang nơi tiền đường vậy. 

 

Nếu hắn chịu để ta châm cứu vài mũi, có lẽ đã có thể đứng dậy mà chạy được rồi. 

 

Khi đó, đường tỷ ắt hẳn sẽ hồi tâm chuyển ý, nào còn nghĩ đến chuyện đi xem mắt những công tử khác nữa? 

 

Mấy bức họa thúc phụ đưa cho nàng, ta đều đã thấy qua, chẳng có ai trong số đó có thể sánh được với Vệ Hành. 

Chương tiếp
Loading...