Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và
Mở Ứng Dụng Shopee để mở khóa toàn bộ chương truyện!
NGUYÊN ANH-NGUYÊN TUYẾT
Chương cuối
10.
Quan nô không thể thoát khỏi thân phận nô tỳ. Dù ta đã mua lại khế ước bán thân của lão phu nhân, Kinh Nương và Nguyên Anh, nhưng cũng không thể giúp họ khôi phục thân phận lương dân. Sau sự việc đó, ta đã mua một xưởng thêu gần trang viên, giao cho Kinh Nương quản lý, chuyên dệt vải bông để bán. Nàng mang theo lão phu nhân đến chăm sóc, còn Nguyên Anh thì ở lại trang viên, làm bạn học với Nguyên Tuyết.
Ta biết Kinh Nương muốn hai chị em tiếp xúc nhiều hơn để bồi đắp tình cảm, nên không can thiệp. Nguyên Anh đoan trang, chín chắn; Nguyên Tuyết thì phóng khoáng và hào sảng. Chẳng mấy chốc, hai chị em đã trở nên thân thiết, gần gũi như hình với bóng.
Nguyên Anh có tài quản lý, rất giỏi trong chuyện kinh doanh; còn Nguyên Tuyết, tuy nhỏ tuổi nhưng lại khéo léo trong giao tiếp với người ngoại tộc, không biết từ đâu mà học được một thứ tiếng Hồ trôi chảy, giúp con bé làm nên vài vụ mua bán lớn tại phiên chợ. Ta và mụ mụ thường xuyên đưa cả hai theo để dạy dỗ.
Thời gian trôi qua bình lặng như dòng nước.
Ba năm sau, Thánh thượng băng hà, Thái tử lên ngôi, đại xá thiên hạ. Phủ Vĩnh Xương Hầu cũng được ân xá. Khi văn thư phóng thích quan nô được gửi đến, ta liền đem khế ước bán thân của ba bà cháu trao lại cho Kinh Nương.
Kinh Nương và Nguyên Anh cầm khế ước trên tay, vừa khóc vừa cười, trong khi lão phu nhân thì vẫn bình tĩnh lạ thường. Đêm hôm đó, bà ra đi trong giấc ngủ với nụ cười mãn nguyện trên môi.
Vị lão phu nhân kiên cường ấy, suốt đời gìn giữ sự tôn nghiêm của phủ Hầu, chịu đựng bao gian khổ mà người thường khó lòng chịu đựng nổi, cuối cùng đã được giải thoát và an nghỉ bình yên.
Lại một năm trôi qua, tân khoa bảng nhãn vì từ chối hôn sự mà đắc tội với một đại nhân vật ở Vĩnh Ninh, bị điều đến Ninh Cổ Tháp làm phủ doãn. Ngay từ lần đầu gặp, chàng đã phải lòng Nguyên Anh, và họ nhanh chóng định ước chuyện trăm năm.
Tin tức cũng truyền về từ Lĩnh Nam xa xôi, ba người con trai của Kinh Nương đã vượt qua những năm tháng lao dịch đầy gian truân. Người con trai út còn tham gia kỳ thi khoa cử và đỗ tiến sĩ, được phân công làm việc tại Giang Châu, quê ngoại của Kinh Nương. Chàng muốn đón mẹ về chung sống, hưởng trọn niềm vui đoàn viên.
Những chồi non cuối cùng đã nảy lên trên cành khô của phủ Vĩnh Xương Hầu.
Ngày Kinh Nương rời đi, ta dẫn theo Nguyên Anh và Nguyên Tuyết đến tiễn biệt.
Nguyên Anh khóc nức nở, suốt hai mươi năm qua, nàng chưa bao giờ phải xa Kinh Nương. Giờ đây phải chia cách, kẻ Nam người Bắc, gần trong gang tấc mà xa tận chân trời, khó lòng gặp lại. Tình mẫu tử như xé nát ruột gan.
Kinh Nương rơi nước mắt như mưa, nghẹn ngào vuốt ve mái tóc Nguyên Anh, dịu dàng nói: "Con ngoan, đừng khóc nữa. Khi mẹ ổn định ở Giang Châu, mẹ sẽ dành thời gian đón con và em gái về thăm."
Nguyên Anh chỉ biết gật đầu, khóc không thành tiếng.
Kinh Nương nắm lấy tay ta, nói: "Tô Tô, trong đời này, điều tốt đẹp nhất mà ta từng làm là kết giao với người bạn như ngươi."
"Nay ta giao Nguyên Anh cho ngươi. Nếu như con rể đối xử không tốt với nó…" Nàng nghẹn ngào, "ngươi hãy nhớ mang nó về nhà."
Ta rơi nước mắt, cười lớn mà nói: "Nguyên Anh là con gái của chúng ta, ngươi yên tâm, ta sẽ không để nó chịu thiệt thòi đâu."
Kinh Nương lưu luyến bước lên xe, đi một đoạn lại vén rèm gọi lớn: "Nguyên Anh, nhớ lời mẹ dặn!"
"Con nhớ! Mẹ!" Nhìn theo xe ngựa xa dần, Nguyên Anh gục khóc trong vòng tay ta.
Sau khi Kinh Nương rời đi, Nguyên Anh buồn bã suốt một thời gian dài. Nguyên Tuyết lo lắng, vội vàng mua một chú sói tuyết con đáng yêu từ người Hồ để tặng, hy vọng làm chị vui. Vương mụ mụ cũng cố gắng hết sức, biến tấu đủ món ngon để dỗ dành nàng.
Về sau, Nguyên Anh kết hôn với phủ doãn, sang năm xuân thì hạ sinh một bé trai trắng trẻo mập mạp. Ta liền chính thức trở thành bà ngoại, ngày ngày chăm sóc cháu, lo cho con rể và con gái, bận rộn không ngừng.
Vào ngày đầy tháng của đứa bé, trong phủ tổ chức một bữa tiệc náo nhiệt, người đến người đi, ồn ào huyên náo. Ta bèn ở lại trong phòng cùng Nguyên Anh để tìm chút yên tĩnh.
Ta lấy chiếc khóa trường mệnh khảm đá hồng ngọc ra đeo cho đứa bé, cười nói: "Sinh con là mười tháng khổ sở, xương nở mười ngón tay đau đớn biết bao. Làm mẹ phải chịu bao nhiêu gian nan mới mang con đến với thế giới này, chỉ mong bảo bối của chúng ta được bình an vui vẻ, suốt đời thuận buồm xuôi gió, lớn lên thành tài, hiếu thuận với cha mẹ."
Nguyên Anh mỉm cười nhìn ta, nhẹ nhàng nói: "Dì Tô, dì thật tốt, như mẹ ruột của con vậy."
Ta cười xua tay: "Ta nào sánh bằng mẹ con được, bà ấy là một đại tiểu thư, còn ta chỉ là chủ quán ăn nhỏ, làm sao so sánh được." Rồi ta hỏi, "Con có đói không? Nguyên Tuyết mang về ít sữa đông từ đất Hồ, vị vừa đậm đà vừa ngọt thanh, ta thật không hiểu họ làm thế nào. Để ta đi bảo con bé mang đến cho con ăn thử."
Nguyên Anh mỉm cười nói: "Nhưng món con thích nhất vẫn là kẹo lạc. Nhớ lúc nhỏ, con từng ăn một miếng, hương vị thơm ngon đến nỗi từ đó chưa bao giờ tìm thấy loại nào ngon như vậy."
Chẳng lẽ nàng còn nhớ chuyện khi ba tuổi ta đã cho nàng một viên kẹo lạc ở chùa Tùng Mai? Ta hoài nghi quay đầu lại, chỉ thấy Nguyên Anh vừa trêu đùa con vừa thản nhiên nói: "Sinh con rồi, con mới hiểu được tình mẫu tử. Nếu ai đó cướp mất bảo bối của con, chắc chắn con sẽ khóc đến mù mắt."
Khuôn mặt nàng tròn trịa, nụ cười ngọt ngào: "Dì Tô, con có thể gọi dì là mẹ không?"
Tim ta đột nhiên thắt lại, vừa mơ hồ bối rối, lại vừa trào dâng một dự cảm phấn khích.
"Sao tự nhiên lại muốn gọi mẹ? Ta… ta rất vui, chỉ là…"
Nguyên Anh vẫn cười, nhưng nước mắt chảy dài trên má: "Mẹ đã nói cho con biết tất cả trước khi rời đi. Mẹ à, mẹ thật ngốc, mẹ không nhìn vào gương sao, nhìn xem con giống mẹ đến thế nào."
Ta lặng lẽ nhìn nàng, cổ họng nghẹn lại, có cả ngàn lời muốn nói nhưng không thể thốt ra.
Nàng đã biết hết, nàng biết tất cả rồi.
Con gái ta, cuối cùng cũng thừa nhận ta là mẹ.
Ta muốn hét lên, muốn khóc thật to, muốn chạy ra ngoài tổ chức ba ngày ba đêm tiệc linh đình, mời tất cả người dân Ninh Cổ Tháp đến chung vui, đến ăn mừng ngày này.
Ta chỉ có thể đứng ngây người, không nói nổi một lời.
Cửa bỗng mở, Nguyên Tuyết vui vẻ chạy vào, la lớn: "Mẹ, chị, con đến rồi! Cháu con tỉnh chưa?"
Con bé đưa tay ấm áp ôm lấy ta, rồi nắm tay Nguyên Anh. Khoảnh khắc khi ba bàn tay mẹ con chúng ta chạm vào nhau, ta như thể nghe được âm thanh "rào rào" của dòng máu chảy qua, khi huyết mạch được kết nối.
Ta cũng đưa tay ôm lấy hai con.
Mùa xuân đã đến, thật là tuyệt vời.
Ta nghĩ vậy.