NGUYỆT NHƯ SƠ

Chương 6



Ta lặng lẽ chờ đợi Diễn Tri lớn tiếng quở trách ta. 

 

Nhưng đợi mãi, hắn chẳng hề có động tĩnh gì, ngược lại, tiếng lòng hắn lại dội thẳng vào tai ta như dòng suối trào dâng. 

 

[Tốt lắm, không hổ là đệ tử mà ta tự tay dạy dỗ. Suy xét vấn đề không bị bó buộc bởi tình cảm nhi nữ!] 

[Đây mới là dáng vẻ của một đế vương, không uổng công ta tận tâm phụ tá. Cuối cùng, bệ hạ đã trưởng thành rồi.]

[Chỉ là… chỉ là, ta sắp trở thành kẻ đau lòng dưới bóng quyền lực hoàng gia này.]

 

Diễn Tri khẽ cười, nụ cười thanh nhã che đi nét buồn thoáng qua đáy mắt: 

"Thần hiểu rõ tâm ý của bệ hạ." 

 

"Không, khanh không hiểu." 

 

Trong lòng ta ngổn ngang trăm mối, có rất nhiều điều muốn nói với hắn, nhưng khi lời thốt ra khỏi miệng, chỉ còn lại một câu: 

"Thật ra trẫm cũng tâm duyệt khanh." 

 

Đôi mắt Diễn Tri lập tức ánh lên vẻ rạng rỡ, nhìn ta với ánh nhìn chất chứa một tia hy vọng. 

 

"Nếu đã vậy, nếu đã vậy…" 

 

Tiếng lòng của hắn lại vang lên bên tai ta: 

 

[Nếu đã vậy, ta nguyện làm người của bệ hạ, dù chỉ là một nội thị với phẩm vị thấp nhất.] 

 

Toàn thân ta chấn động, không ngờ Diễn Tri lại dành cho ta tình cảm sâu nặng đến vậy. 

 

Nhưng hắn nguyện ý, còn ta thì không. 

 

Bởi vì ta hiểu, cách tốt nhất để yêu một đóa hoa là để nó tự do nở rộ, chứ không phải hái nó xuống. 

 

Ta nắm lấy tay hắn, dẫn đến trước một bức sơn hà đồ treo trên tường. 

 

Đó là bức Đại Dận giang sơn mà ta và hắn từng cùng nhau vẽ nên. 

 

"Diễn Thừa tướng, khanh xem, phía nam sông Mai đang bị lũ lụt hoành hành, bách tính lầm than không nơi nương tựa, cứu trợ từ Hộ bộ thì bị chặn giữa đường, đang chờ khanh phái người gấp rút đưa đến." 

 

"Phía bắc, Hung Nô vẫn dòm ngó Đại Dận, năm kia khanh vừa chỉ huy Binh bộ thành lập Hổ Bôn doanh, đang đợi thời cơ để tiêu diệt hoàn toàn Hung Nô. Thượng thư Binh bộ nói, khanh là trụ cột của Đại Dận." 

 

"Mùa thu sắp đến, đây là kỳ thi mùa thu đầu tiên từ khi trẫm đăng cơ. Khi tiên đế còn tại vị, từng xảy ra vụ gian lận trong trường thi, khanh đã hứa với sĩ tử cả thiên hạ rằng năm nay sẽ đích thân đi tuần sát các trường thi." 

 

"Chưa hết, tham ô trong triều cũng không ít, quy tắc quan trường do khanh cùng Lại bộ chỉnh sửa vẫn chưa hoàn thành." 

 

Ta nhìn hắn chăm chú: 

"Khanh suy nghĩ kỹ chưa? Nội thị trong hậu cung không được phép tham chính. Nếu khanh vào cung, tất cả những chuyện này đều không còn liên quan đến khanh nữa." 

 

Diễn Tri im lặng. 

 

Nhưng ta lại nghe rõ tiếng lòng của hắn. 

 

[Tốt lắm, bệ hạ quả nhiên đã vượt qua ta, biết cách khéo léo kiểm soát ta rồi.]

 

Hắn khẽ cười, lần này không còn vẻ cay đắng trong đó. 

 

"Hoàng thượng, thần thực sự không có cách nào với người." 

 

Hắn không buồn, nhưng ta lại thấy lòng mình nhói đau. 

 

Ta đỏ hoe mắt, cố nén nỗi chua xót khi phải đẩy người mình thương rời xa. 

 

"Chốn triều đường cao rộng, giang hồ xa xôi, đang đợi Diễn Thừa tướng thỏa chí tung hoành. Mong khanh đừng để mình bị giam cầm trong những tình cảm nhi nữ và cái lồng chật hẹp của hậu cung." 

 

"Ừm. Hoàng thượng quả là nhìn xa trông rộng." Hắn gật đầu, ánh mắt đầy hứng thú nhìn ta. 

"Nhưng, hoàng thượng, người nỡ sao?" 

 

Chỉ với một câu hỏi ấy, nước mắt ta tức thì trào ra không kiểm soát. 

 

"Huhu, ta không nỡ mà! Nhưng không nỡ thì sao chứ? Chẳng lẽ ta lại kéo khanh vào cái hậu cung lạnh lẽo ăn thịt người này? Khanh tốt như vậy, để làm oán phụ trong cung thật quá uổng phí!" 

 

"Thôi nào, đừng khóc nữa." 

 

Diễn Tri khẽ dùng tay áo lau nước mắt cho ta, rồi từ tốn cởi bỏ đai lưng. 

 

Tám múi cơ bụng trắng nõn lập tức hiện ra trước mắt ta. 

 

Ta kinh ngạc đến mức… thổi ra một bong bóng nước mũi. 

 

"Đừng khóc thảm vậy chứ. Ta không vào hậu cung cũng có thể làm người vui." 

 

Hắn kéo ta vào lòng, bàn tay lớn giữ chặt gáy ta, rồi phủ xuống môi ta một nụ hôn dày đặc, khiến ta không kịp thở. 

 

Sau đêm đó, Diễn Tri liền đi về phía nam để xử lý việc trị thủy. 

 

Khi hắn rời đi, ta thậm chí còn chưa tỉnh giấc. 

 

Lúc ta tỉnh lại, ngoài những dấu vết trên người chứng minh rằng đêm qua chúng ta quả thực đã "ừm ừm hừ hừ", thì chẳng còn lại chút dấu tích nào khác. 

 

Ta vốn nghĩ mình đã đủ vô tâm, nhưng không ngờ vẫn còn kém xa sư phụ ta một bậc. 

 

Minh Cảnh, với vẻ mặt tò mò đáng ghét, ghé sát lại hỏi: 

"Hoàng thượng, cảm giác thế nào?" 

 

Ta không chút ngại ngùng đáp ngay: 

"Đừng hỏi cảm giác của trẫm. Một đêm năm lần, cả người rã rời đây này." 

 

Minh Cảnh trợn trắng mắt: 

"Người được lợi rồi còn than vãn gì chứ! Diễn Thừa tướng với diện mạo ấy, tài học ấy, nếu hoàng thượng mà hoài thai hoàng tự, thì phải là một mầm giống tuyệt hảo." 

 

Lời này nghe cũng có lý. Vì vậy, mỗi ngày ta đều gọi ngự y đến bắt mạch. Thế nhưng, chín tháng trôi qua, bụng ta vẫn chẳng có chút động tĩnh nào. 

 

Trong thời gian đó, Diễn Tri chỉ thỉnh thoảng gửi vài lá thư, giọng văn hết sức chính thức, ngoài việc báo cáo tiến độ trị thủy thì cũng chỉ là những lời lẽ quân thần khuôn mẫu. 

 

Ôi, ta thật sự rất muốn nghe lại tiếng lòng của hắn, nhớ đến phát điên những câu nói như "muốn hôn đến nát cả nàng". 

 

Đến tháng thứ mười, Diễn Tri vẫn chưa trở về, nhưng thị vệ thân tín của hắn thì đã quay lại. 

 

Ta triệu kiến thị vệ đó trong Dưỡng Tâm Điện. 

 

"Sao Thừa tướng không trở về? Khanh ấy thế nào rồi?" 

 

"Bẩm hoàng thượng, Thừa tướng đang dưỡng sức." 

 

"Dưỡng sức?" Ta lập tức bật dậy: "Khanh ấy bị thương sao? Hay bệnh rồi?" 

 

"Không phải." 

 

Thị vệ từ tốn mở chiếc giỏ được phủ vải mà hắn mang theo. Một đứa trẻ nhỏ nhắn, trắng hồng, đáng yêu như ngọc khắc hiện ra trước mắt ta. 

 

"Thừa tướng đã tìm ra phương pháp nam nhân sinh con. Ngài ấy… đã sinh cho hoàng thượng một công chúa." 

 

Ta: "…" 

 

Ta quay sang nhìn Minh Cảnh. 

 

"Nhanh lên, đỡ trẫm dậy. Trẫm… sắp ngất rồi!" 

Chương trước Chương tiếp
Loading...