Nước Cờ Của Mẹ

Chương cuối



13

Nhưng Viên Quế Hương rõ ràng không định bỏ qua dễ dàng.

Bạn tôi gọi điện báo, bà ta dẫn vợ chồng Hà Tử Cường tới đòi hủy hợp đồng nhà, hỏi tôi xử lý thế nào.

Tất nhiên là chiếu theo hợp đồng.

Người mua không gom đủ tiền thì vi phạm, tiền đặt cọc sẽ không hoàn lại.

Viên Quế Hương gào khóc ăn vạ, bạn tôi báo cảnh sát.

Cảnh sát liên hệ với tôi, vì xét về pháp lý, tôi vẫn có nghĩa vụ phụng dưỡng mẹ ruột.

Tôi mệt mỏi, vừa yên tĩnh được vài ngày đã phải đối mặt với mớ bòng bong này.

Vừa bước vào đồn cảnh sát, tôi thấy Trần Yến Yến điên loạn tát thẳng vào mặt Hà Tử Cường:

“Trả tiền cho tôi! 18 vạn vay họ hàng, 15 vạn vay online! Giờ nhà không có, tiền cũng không, anh bảo tôi phải sống sao? Tôi còn đang mang bầu! Không có tiền, anh bắt tôi đẻ để làm gì? Không có tiền, đẻ xong nuôi kiểu gì?”

Thấy con trai bị đánh, Viên Quế Hương lập tức xông lên:

“Dừng tay! Sao cô dám đánh con trai tôi?”

Trần Yến Yến chẳng nể nang, lại tát bà ta một cái:

“Tại sao à? Tại tôi là vợ nó, nó phải nuôi tôi!

Đồ mụ già độc ác, không phải bà xúi giục thì sao tôi mắc nợ ngập đầu thế này?

Còn bắt tôi sinh cháu cho bà? Sinh cái khỉ! Ngày mai tôi đi phá thai!”

“Không được! Nó là cháu nội của nhà họ Hà, cô dựa vào đâu mà dám phá?” 

“Con trong bụng tôi, tại sao lại không được phá? Sinh ra thì lấy gì mà nuôi? Bà lấy gì mà nuôi?”

Trước kia bà dựa vào có con gái nhiều tiền, cái gì cũng bắt tôi nghe. Tôi nhịn vì tiền của nó.

Giờ tiền không có, nợ chồng chất, bà còn bắt tôi đẻ? Đẻ xong tôi lấy gì mà sống?

Nói cho bà biết, hoặc bà đi xin con gái bà trả tiền cho tôi, hoặc tôi phá thai rồi ly hôn!”

Mắt Viên Quế Hương trợn to:

“Mẹ sẽ đi xin! Con yên tâm, Hà Tử Vi dao to búa lớn ngoài miệng nhưng mềm lòng, nó không cho thì mẹ chết ngay trước mặt nó! Mẹ không tin nó nỡ để mẹ chết. Yến Yến à, đừng kích động, giữ con mới là quan trọng!”

Trần Yến Yến nhăn mặt:

“Tất cả tại các người, tham lam vô độ! Tôi bảo để Hà Tử Vi trả cọc, các người không nghe, bắt tôi đi vay! Tôi nói cho bà biết, nếu con tiện nhân Hà Tử Vi không đền, thì các người phải đền, đừng hòng bắt tôi chịu thiệt!”

Hà Tử Cường gào lên:

“Bớt lắm lời! Lúc ghi thêm tên cô vào sổ đỏ, cô hí hửng như được vàng, giờ quay ra đổ thừa? Ai bắt cô vay? Đáng đời! Đừng lấy cái thai ra dọa tôi. Cô không đẻ, tôi tìm gái khác đẻ. Đòi tôi trả tiền cho cô? Nằm mơ đi!”

 

14

Viên Quế Hương hoảng loạn, bà ta vốn chẳng quan tâm đến Trần Yến Yến, chỉ sợ mất đứa cháu nội.

Đúng lúc đó, bà nhìn thấy tôi.

“Bịch” một tiếng, bà quỳ sụp xuống:

“Vi Vi, con ơi, xin con giúp mẹ! Dù sao mẹ cũng nuôi con khôn lớn. Mẹ đâu để con thiếu ăn thiếu mặc. Hai mươi mấy năm nuôi dưỡng, con báo đáp thế nào? Mẹ cũng chẳng mong con nuôi mẹ lúc già, chỉ xin chút tiền thôi. Con kiếm nhiều thế, giúp em con một lần không được sao?”

Tôi nhìn khuôn mặt già nua ấy.

Ngày trước, bà diện vàng bạc, dắt Trần Yến Yến vào spa xài thẻ của tôi.

Làn da được chăm sóc bóng mượt.

Mới vài ngày thôi, trông bà như già thêm cả chục tuổi.

Tôi chậm rãi nói:

“Tại sao mẹ nuôi tôi? Vì tôi học giỏi, vì tôi xinh đẹp.

Nếu sau này thành đạt thì trở thành cây rút tiền cho Hà Tử Cường.

Nếu không thành đạt, lấy chồng già cũng đổi được một khoản sính lễ.

Dù thế nào nuôi tôi cũng không lỗ—con trai mẹ sớm muộn cũng dùng tới.”

Đó là điều tôi đúc kết sau nhiều ngày không ngừng nhớ lại.

Năm đó, sau khi tôi sảy thai và chia tay, Viên Quế Hương còn giới thiệu cho tôi vài người đàn ông lắm tiền.

Lấy lý do giúp tôi quên đi tổn thương mà ép tôi kết hôn.

Tôi sống chết không chịu, dồn hết tâm sức cho sự nghiệp.

Bà phát hiện tôi không lấy chồng lại càng tốt hơn—tôi vừa kiếm tiền, vừa chăm cháu.

Từ đó, bà chẳng còn nhắc đến chuyện hôn nhân, mà quay sang khuyến khích tôi làm “nữ chính mạnh mẽ”, độc thân cả đời.

Thật đúng là một nước cờ cao tay.

Nghe tôi nói, bà ta liên tục lắc đầu:

“Không phải, không phải đâu Vi Vi, mẹ là yêu con mà!”

Yêu ư? Thứ tình yêu có điều kiện. Chỉ khi tôi đáp ứng kỳ vọng, tôi mới nhận được chút dịu dàng.

Khi tôi cho Hà Tử Cường nhà ở, tôi là cô con gái hiếu thảo nhất thiên hạ.

Khi tôi không chịu sang tên nhà, cả khu tập thể đều biết tôi “ích kỷ”.

Nuôi tôi 20 năm giống như một món nợ ngầm.

Nhưng tôi nuôi cả nhà bốn người của bà suốt 7 năm, coi như trả xong rồi.

 

15

Tôi lạnh nhạt nhìn bà:

“Tiền tôi sẽ không đưa. Tôi cũng chẳng quan tâm bà nhìn tôi thế nào. Từ nay, chúng ta huề cả rồi!”

“Huề cái gì mà huề! Mẹ là mẹ con!”

Bà ta bật dậy, giọng yếu ớt phút chốc hóa sắc nhọn:

“Hứ! Nói cho cùng mày là con vong ân bội nghĩa. Tiền có quan trọng thế sao? Tiền có hơn được tình thân sao? Nếu mày không có mẹ, không có em, không có cháu, mày còn gì nữa? Ôm đống tiền thối sống đến già thì có ý nghĩa gì? Mau tỉnh lại đi!”

Tôi nhìn thẳng, không hề nao núng:

“Bà gọi đây là tình thân? Bà hại chết con tôi, phá hỏng tình yêu của tôi, muốn tôi độc thân cả đời chỉ để nuôi Hà Tử Cường—đây gọi là tình thân sao?”

Bà ta cười nhạt, đầy khinh bỉ:

“Nói trắng ra, mày chỉ là đàn bà động tình, muốn lấy chồng thôi! Tuổi này rồi, mày định lấy đồ bỏ đi à? Đàn ông đã ly hôn thì cưới mày chỉ để có người hầu hạ; còn đàn ông độc thân thì cưới mày chỉ vì tiền. Đàn ông nào có thật lòng!”

Bà ta biết rõ cách nào khiến tôi thấy ghê tởm nhất.

Tôi không buồn tranh cãi, quay người định đi, nhưng bà ta níu chặt lấy tôi:

“Mẹ biết con vẫn canh cánh chuyện Khúc Gia Dật. Mẹ xin lỗi con còn chưa đủ sao? Hồi ấy, nếu con chọn một kẻ lắm tiền, mẹ đã đồng ý rồi. Mẹ đâu phải cố tình không cho con cưới, nhưng con lại đi chọn một thằng lính, theo nó rồi lưu lạc tận đâu, vậy chẳng phải mẹ nuôi con uổng công sao? Đến lúc đó con nhất định hối hận. Mẹ là giúp con đó!”

Bảy năm rồi, nghe lại cái tên ấy, tim tôi vẫn thắt lại.

Tôi đẩy mạnh Viên Quế Hương, nước mắt ứa ra dù tôi cố kìm:

“Thế nên bà giết con tôi? Bà đúng là đồ sát nhân!”

Nghe tôi chỉ mặt, bà ta hoàn toàn phát điên, lao đến lôi kéo:

“Mày nói tao là sát nhân? Giờ mày không đưa tiền, Yến Yến đi phá thai, thế là giết cháu tao! Mày tức thì cứ đánh tao, giết tao cũng được, nhưng tiền thì phải moi ra! Con mày sinh cũng không mang họ Hà, liên quan gì đến tao? Mày đúng là hồ đồ!”

Bà ta còn định lao vào cào xé, may có cảnh sát giữ lại.

Bà điên cuồng giãy giụa:

“Thả tao ra! Tao là mẹ nó! Không có tao nó chết từ lâu rồi! Giờ tao chỉ xin nó ít tiền thôi, quá đáng lắm sao? Có đứa con nào không nuôi mẹ già? Tao nói cho chúng mày biết, tao sẽ kiện! Không nuôi tao là phạm pháp! Đến lúc đó, cho dù nó không muốn cũng phải trả! Tao đã nể mặt nó lắm rồi, đừng có được đằng chân lấn đằng đầu!”

Tôi bình thản đáp:

“Cứ kiện đi. Tòa xử bao nhiêu, tôi đưa bấy nhiêu. Một tháng vài trăm đồng, tôi coi như vứt cho chó ăn.”

 

16

Rời đồn công an, tôi xin nghỉ dài hạn và chuyển nhà.

Dù Viên Quế Hương đến công ty hay nhà tôi quấy rối, bà ta cũng chẳng tìm được.

Không còn cách nào, bà ta chỉ biết gào chửi tôi trên nhóm gia đình.

Tôi chỉ cần nhắn lại một câu:

“Từ nay, tôi và Viên Quế Hương chính thức đoạn tuyệt mẹ con.”

Ngay lập tức, đám họ hàng từng chỉ trích tôi quay sang đòi nợ bà ta.

Mẹ con bà ta bị dồn vào bước đường cùng, phải vay chỗ này trả chỗ kia.

Trần Yến Yến cũng lấy ly hôn và cái thai để ép Hà Tử Cường.

Có lẽ áp lực quá lớn, Hà Tử Cường nổi điên đánh vợ.

Trần Yến Yến bị vỡ tử cung, phải mổ cấp cứu, cắt bỏ tử cung.

Đứa bé tất nhiên cũng mất.

Hà Tử Cường bị xử 8 năm tù vì tội cố ý gây thương tích.

Viên Quế Hương uất ức phát bệnh, đột quỵ rồi liệt nửa người.

Cuối cùng, tôi lại thành người con duy nhất bà có thể trông cậy.

Nhìn thân thể bà ta như ngọn nến trước gió, tôi chỉ lạnh nhạt dặn viện dưỡng lão:

“Cứ chăm bà ấy theo mức phí tối thiểu, cho đến lúc chết.”

 

17

Mọi chuyện rồi cũng lắng xuống, nhưng tôi chẳng thấy nhẹ nhõm.

Trong lòng chỉ trống rỗng vô cùng.

Thì ra tình thân có thể là giả dối, tất cả đều có thể là giả dối.

Thứ hạnh phúc tôi từng tin tưởng nay xa vời vợi.

Bao lần nửa đêm tỉnh giấc, tôi suýt nhấc điện thoại gọi số mình từng thuộc nằm lòng.

Nhưng bảy năm đã trôi qua, số đó chắc chắn đổi rồi.

Sai lầm đã thành sai lầm, mãi mãi không quay lại được.

Ngày hết kỳ nghỉ, tôi nhận nhiệm vụ công tác ở xa.

Tôi quyết định đến một thành phố mới, bắt đầu cuộc sống mới.

Tôi lên chuyến bay hạng nhất đi Hồng Kông.

Khi máy bay ổn định, giọng nam trầm vang lên trong loa:

“Xin chào quý khách, tôi là cơ trưởng chuyến bay hôm nay—Khúc Gia Dật…”

Trái tim tôi chấn động, ly nước cam trên tay đổ một nửa.

Tiếp viên vội đến giúp tôi lau, rồi kín đáo đưa tôi một tấm thiệp.

Nét chữ quen thuộc:

“Tử Vi, trong danh sách hành khách hạng nhất, anh thấy tên em.

Xin em, khi máy bay hạ cánh, hãy chờ anh.

Số điện thoại vẫn như cũ.

Ký tên: A Dật.”

Bảy năm rồi, số ấy vẫn không thay đổi.

Dẫu mọi thứ khác đã thay.

Chỉ cần có thể gặp lại, làm bạn, trò chuyện đôi câu.

Như vậy, đã là đủ.

 

[ Hoàn ]

Chương trước
Loading...