RỰC RỠ NHƯ NÀNG

Chương 3



7.

Ta về nhà sinh mẫu.

Phụ thân và các ca ca của ta vô cùng vui mừng, liên tục hỏi khi nào có thể đến vương phủ giúp ta chuyển hành lý.
Kết quả, bị mẫu thân mắng cho một trận thậm tệ.

Mẫu thân hỏi ta, có thật sự muốn bỏ Mục Cảnh Thâm không?

Đùa sao, tất nhiên là không rồi.
Chỉ là ta không thể dễ dàng tha thứ cho hắn.

Ta, Khúc Cẩm Cẩm, là con gái tướng môn, không phải loài tơ hồng chỉ biết bám vào cây, khóc lóc trốn sau lưng hắn mỗi khi gặp chuyện.
Ta không cần sự bảo vệ tự cho là đúng của hắn, càng không thể tha thứ việc mỗi lần xảy ra chuyện, hắn đều bỏ ta lại phía sau.

Sống phải chung chăn, chết cũng phải chung huyệt.

Ta nghĩ, chỉ cần hắn đến dỗ dành ta, hứa rằng từ nay sẽ không như vậy nữa, ta sẽ theo hắn về nhà.

Ngày đầu tiên...
Ngày thứ hai...
Ngày thứ ba...

Ta bắt đầu nghi ngờ, phải chăng lời trong thư bỏ chồng quá nặng, khiến hắn giận không thèm đến.
Hay là ta nên về dỗ hắn trước?

“Tiểu thư! Tiểu thư!”

Ta yếu ớt đáp:
“Chuyện gì?”

“Vương gia! Vương gia đến rồi!”

Đôi mắt ta sáng rực, vội vã chạy ra ngoài.

Chỉ một tháng không gặp, sao Mục Cảnh Thâm lại tiều tụy đến thế?
Hắn mặc trường bào trắng ngà, càng làm tôn lên nước da tái nhợt.

“Ngài bị thương sao?”

Lời chất vấn đến miệng lại biến thành câu quan tâm.

“Khụ khụ khụ”

Đôi tay lạnh buốt của hắn nắm lấy tay ta, giọng yếu ớt:
“Cẩm Cẩm, nàng không cần ta nữa sao?”

Vừa dứt lời, hắn liền ngã quỵ xuống.
Ta hoảng hốt đỡ lấy hắn, lớn tiếng gọi:
“Mẫu thân! Mau mời thái y!”

“Vương gia bị thương nặng như vậy, hôm qua vừa mới tỉnh, sao lại chạy lung tung? Đúng là càn quấy!”

Thái y thay hắn băng bó lại vết thương.
Ta nhìn vết thương chỉ cách tâm mạch nửa tấc, nguy hiểm vô cùng.

Hắn bị thương nặng như vậy, mà vẫn đến đón ta về...
Ta khóc nức nở, không nói nên lời:
“Sao không ai nói với ta rằng hắn bị thương?”

Mẫu thân hung hăng lườm phụ thân:
“Có phải ông giở trò không?”

Phụ thân nhìn lảng sang chỗ khác:
“Hôm đó ta cũng có mặt. Hắn rõ ràng có thể tránh được, nhưng theo ta thấy, hắn cố tình...”

“Khụ khụ khụ khụ”

Mục Cảnh Thâm mơ màng tỉnh lại, ta lao đến bên giường, nắm chặt tay hắn, nghẹn ngào nói:
“Xin lỗi, đều là lỗi của ta, khiến ngài chưa khỏi hẳn đã phải đến tìm ta.”

Gương mặt hắn tái nhợt, yếu ớt nói:
“Cẩm Cẩm, đừng bỏ ta được không?”

Ta vội vàng lắc đầu:
“Không bỏ, không bỏ, về nhà ta sẽ xé thư hưu phu ngay.”

Phụ thân định phản đối, nhưng bị mẫu thân túm tai lôi ra ngoài.

Hắn siết lấy tay ta, ánh mắt đầy hy vọng:
“Vậy Cẩm Cẩm đã tha thứ cho ta rồi?”

Ta khựng lại, rút tay mình về:
“Cái đó thì chưa.”

8.

Khi Mục Cảnh Thâm hồi phục được chút ít, ta liền bị mẫu thân đuổi về vương phủ.

Phụ thân đứng sau, ánh mắt đầy lo lắng, gọi với: “Cẩm Cẩm, thật sự không nghĩ lại chuyện hòa ly sao?”

Ta vẫy tay đáp: “Không sao đâu, phụ thân. Con về kiểm tra thử đã, nếu cần sẽ tìm người.”

“Chẳng phải nói là không bỏ hắn nữa sao?”

Ta gật đầu: “Nhưng phụ thân hỏi là hòa ly mà.”

Mục Cảnh Thâm không nói gì, chỉ nằm trên đùi ta, khẽ than:
 “Lạnh tay quá, Cẩm Cẩm sưởi ấm cho ta đi.”

Vết thương của Mục Cảnh Thâm hồi phục khá chậm.

Ta lén đi hỏi thái y, ông bảo có lẽ do tiết trời cuối xuân lạnh lẽo, nên hồi phục khó khăn hơn.

Ta nửa tin nửa ngờ, nhưng nhìn bộ dạng nghiêm nghị của thái y, cùng chòm râu hoa râm đầy uy tín, ta đành gạt bỏ sự nghi hoặc.

“Vương phi nương nương không cần quá lo lắng, chỉ cần vương gia giữ tâm trạng vui vẻ, không làm việc quá sức, sẽ nhanh chóng khỏi thôi.”

Ta gật gù, như thể đã hiểu ra điều gì.

Đúng lúc, sinh thần của Mục Cảnh Thâm sắp đến.

Ta quyết định tự tay thêu một chiếc túi thơm làm quà sinh thần cho hắn.

Nhưng vì tay nghề vụng về, ta phải mất nửa tháng mới hoàn thành.

“Không được lén nhìn!”

Ta kiễng chân, che mắt hắn lại, cảnh cáo.

Mục Cảnh Thâm mỉm cười, khóe miệng cong lên: “Ta không nhìn lén.”

“Ta-da~! Chúc mừng sinh thần! Ta tự tay làm mì trường thọ cho chàng đấy!”

Đôi mắt hắn sáng rực như có sao, vội vàng gắp một miếng nếm thử.
 “Rất ngon.”

Thật ra ta đã nếm qua, vị cũng không ngon lắm.

Ta ngồi xuống bên cạnh hắn: “Đây chính là quà sinh thần của chàng, có thích không?”

Mục Cảnh Thâm cười: “Cẩm Cẩm tặng, ta đều thích.”

“Đùa thôi.”
 Ta lấy từ trong ngực áo ra chiếc túi thơm đã thêu suốt nửa tháng:
 “Đây mới là quà sinh thần của ta.”

Mục Cảnh Thâm nhận lấy chiếc túi thơm, cẩn thận vuốt ve họa tiết trên đó:

“Cẩm Cẩm thật giỏi, đôi vịt này thêu sống động như thật.”

Khuôn mặt ta xụ xuống: “Đây là uyên ương.”

Hắn hơi ngẩn người, rồi cười:

“Nàng nói vậy thì đúng là uyên ương thật.”

Ta bĩu môi, đang định giật lại, hắn đã nhanh chóng cất lời ngăn ta lại.

“Ta cũng có quà cho nàng.”

“Đây là sinh thần của chàng, sao lại tặng quà cho ta?”

“Không phải nàng chúc ta sinh thần vui vẻ sao? Nàng vui, ta mới hạnh phúc.”

Hắn lấy từ phía sau ra một chiếc bình sứ nhỏ:

“Đêm trước, ta đã lén cắt một lọn tóc của chúng ta bỏ vào đây, rồi đem đến chùa Từ An dâng trước Phật tổ suốt ba ngày.”

“Kết tóc thành phu thê, ân ái không nghi ngờ.”

“Cẩm Cẩm, trước đây là ta nghĩ sai. Ta chỉ mong nàng an yên đến cuối đời, mà quên mất ý nguyện của nàng. Từ nay về sau, con đường đời dù gian nan, hiểm trở thế nào, ta và nàng sẽ cùng đi, được không?”

Nhìn chiếc bình sứ trong tay, ta cảm thấy mắt cay xè, giọng cũng nghẹn lại:

“Quân tử nhất ngôn, tứ mã nan truy.”

“Chàng không được nuốt lời đấy nhé.”

“Có ánh trăng sáng làm chứng, ta nhất định không phụ nàng.”

Chương trước Chương tiếp
Loading...