Sau Cơn Mưa

Chương 2



08

Nhưng Triệu Lẫm An không đợi được Nam Kiều.

Giữa buổi tiệc, Thẩm Nam ra ngoài hút thuốc, chưa đến vài phút đã quay về, vẻ mặt kinh ngạc.

“Đoán xem tao vừa thấy gì?”

“Mày làm gì mà phản ứng dữ vậy?”

“Tao thấy Nam Kiều.”

“Thì sao? Anh Lẫm An ở đây, cô ta tìm đến chẳng phải chuyện thường sao?”

Triệu Lẫm An đang kẹp điếu thuốc giữa ngón tay, men rượu khiến thần trí hơi lâng lâng.

Hình ảnh Nam Kiều hôm nay lại hiện lên trong đầu anh.

Thật ra, cô ấy hôm nay rất đẹp.

Chỉ là… trong thâm tâm, anh không muốn cô ấy xuất hiện trước mặt người đàn ông nào khác với bộ dạng đó.

Thẩm Nam khựng lại, nét mặt kỳ quặc:

“Không, cô ấy đi cùng một người đàn ông.”

Không gian trong phòng bỗng trầm hẳn.

Bàn tay cầm thuốc của Triệu Lẫm An khựng lại.

Đôi mắt sâu hun hút từ từ ngước lên, nhưng ánh nhìn vẫn tỏ ra bình thản.

“Ngay ngoài ban công đấy, tên kia đang ôm Nam Kiều.”

“Họ còn hôn nhau. Tao đứng bên cạnh nửa ngày mà bọn họ không hề để ý.”

Tiếng ly va mạnh xuống bàn vang lên, ngắt ngang câu nói.

“Anh Lẫm An…”

Đôi mắt thường ngày thờ ơ lạnh nhạt, giờ đây phủ đầy u ám khó lường:

“Thẩm Nam”

Cậu ta giật mình run rẩy:

“Anh… anh Lẫm An?”

“Cút ra ngoài.”

Giọng anh đột ngột trở nên sắc lạnh.

“Hả?”

“Đừng để tôi phải nói lần thứ hai.”

Thẩm Nam lập tức câm miệng, mặt cắt không còn giọt máu, lặng lẽ rút khỏi phòng.

Triệu Lẫm An dập thuốc, đứng dậy:

“Tan tiệc đi.”

Nói xong, anh mặt không biểu cảm rời khỏi phòng.

Đến thang máy, anh đột nhiên dừng lại.

“Gọi cho cô ấy.”

Trợ lý đi sau lập tức phản ứng:

“Vâng, Triệu tiên sinh.”

Anh ta nhanh chóng bấm số của Nam Kiều — nhưng không may, đã bị chặn.

Nghe tiếng tút tút trong điện thoại, Triệu Lẫm An bật cười vì tức:

“Giỏi thật, xem ra tôi chiều cô ta quá rồi.”

“Triệu tiên sinh, chuyện lần trước… cô Nam đúng là bị oan thật…”

Triệu Lẫm An uể oải châm điếu thuốc khác:

“Mấy người đó, tôi đã xử lý rồi. Cô ta còn muốn gì nữa?”

“Phụ nữ mà, phải dỗ dành chứ…”

Trợ lý cười gượng, cẩn thận quan sát sắc mặt anh:

“Hay… anh tự gọi cho cô Nam đi?”

Triệu Lẫm An không nói gì.

Anh hút hết điếu thuốc, rồi rút điện thoại đưa cho trợ lý.

Trợ lý nhanh chóng gọi lại — nhưng lần này, đến số của Triệu Lẫm An cũng đã bị chặn.

Anh ta sợ đến nỗi không dám thở mạnh, tay cầm điện thoại run lẩy bẩy, mồ hôi lạnh thấm ướt lưng áo.

Sắc mặt Triệu Lẫm An u ám đến cực điểm.

Khoảng nửa phút sau, anh bất ngờ quay người, bước nhanh về phía ban công cuối hành lang.

Trợ lý chỉ biết thầm kêu “toang rồi”, rồi run rẩy bám theo sau.

 

09

Đêm xuân tràn ngập hơi ấm, nhưng nơi ban công lại đặc biệt rộn ràng hương tình.

“Lục Dực Thừa… đủ rồi đấy.”

Tôi khẽ đẩy người đàn ông trước mặt, nhíu mày:

“Son môi em bị lem hết rồi.”

“Cho anh xem nào?”

Lục Dực Thừa cúi xuống, nâng mặt tôi lên.

Bờ môi tôi hơi sưng, son đã nhòe hết cả.

Anh cười khẽ trong mắt, dịu dàng lau đi vệt son lem bên khóe môi.

Nhưng đang lau, anh lại cúi xuống hôn tôi thêm lần nữa.

“Lục Dực Thừa…”

— Triệu Lẫm An đứng không xa, nghe rõ giọng nói mềm mại của tôi.

Giọng nói đó, từng là của riêng anh.

Nhưng giờ, chủ nhân của nó lại gọi tên người đàn ông khác.

Hơn nữa, lại chính là Lục Dực Thừa – kẻ mà anh chưa bao giờ ưa nổi.

Trong đêm xuân, tà váy đỏ rực của Nam Kiều quấn lấy ống quần đen của người đàn ông.

Cô như một miếng bánh gạo trắng ngần, điểm chút sắc đào hồng — bị người khác bẻ vụn, nhào nặn, rồi tan chảy ngọt ngào giữa những ngón tay và đầu lưỡi.

Cái cảm giác người từng là của mình bị người khác cướp đoạt, ngay trước mắt, lại càng khiến cơn ghen và tức giận trong Triệu Lẫm An bùng phát dữ dội.

Anh siết chặt tay, ánh mắt u tối, khuôn mặt anh tuấn như vặn vẹo vì giận dữ.

“Nam Kiều.”

Anh khàn giọng gọi tên tôi.

Hai người đang hôn nhau chợt khựng lại.

Một người thoáng lúng túng, nhưng rất nhanh đã lấy lại bình tĩnh.

Một người quay đầu lại, nhìn thẳng vào anh bằng ánh mắt khiêu khích không hề né tránh.

Và rồi, anh thấy gương mặt mà mình từng yêu đến cực điểm — giờ lại nở một nụ cười châm chọc mà anh ghét cay ghét đắng.

“Triệu Lẫm An, bị bệnh à? Rình người ta hôn nhau đấy à?”

 

10

Triệu Lẫm An hoàn toàn phớt lờ Lục Dực Thừa.

Ánh mắt anh — vốn luôn dửng dưng và lạnh nhạt — giờ đây dậy sóng dữ dội.

Anh bước thẳng tới trước mặt tôi, ánh nhìn khóa chặt vào đôi môi nhòe son, đồng tử co rút dữ dội.

“Nam Kiều.”

Tôi bình tĩnh nhìn lại anh, nhưng đầu ngón tay vẫn khẽ run không kiểm soát.

Người từng yêu sâu đậm, sao có thể chỉ trong thời gian ngắn mà không còn vết tích?

Anh từng là cả thanh xuân và trái tim tôi.

Tôi từng yêu anh đến mức nghĩ rằng, mất anh là mất cả mạng sống.

Thế mà bây giờ, tôi lại đang đứng cạnh một người đàn ông khác.

Ngay trước mắt anh, để anh nhìn thấy tôi và người khác quấn quýt hôn nhau.

Tôi không biết giờ này Triệu Lẫm An có cảm thấy gì.

Nhưng chắc chắn — sẽ chẳng bao giờ đau đớn bằng cái đêm năm đó,

Khi anh lạnh lùng xoay lưng bỏ đi, để tôi sụp đổ và tuyệt vọng đến cùng cực.

Tôi từng nghĩ, nếu có một ngày khiến anh đau lòng như tôi từng đau, tôi sẽ hả hê biết bao.

Nhưng hóa ra — không có.

Đứng trước ánh mắt ấy, tôi chỉ thấy mình giống như một kẻ hề.

Tôi chưa từng cố tình dùng người khác để chọc tức hay trả đũa anh.

Nhưng không thể phủ nhận — trong mắt anh, trong lòng anh, tôi chính là kẻ đáng thương đang diễn trò rẻ tiền.

Tôi cụp mắt xuống, không nhìn anh nữa:

“Lục Dực Thừa, em hơi lạnh, mình về thôi.”

“Được.”

Anh ôm tôi chặt hơn, định vòng qua Triệu Lẫm An để rời đi.

Nhưng cổ tay tôi bị giữ lại.

Ngón tay anh dài và nóng rực, lực bóp mạnh đến mức tưởng như muốn nghiền nát cổ tay tôi.

 

11

Tôi buộc phải dừng bước.

Lục Dực Thừa — kẻ thường ngày hay cợt nhả, lần này lại lạnh mặt rõ rệt.

“Triệu Lẫm An, anh muốn gì?”

Anh đưa tay đẩy Triệu Lẫm An ra.

Nhưng người kia vẫn không buông, đáy mắt ánh lên một tia cười mỉa nhẹ, chậm rãi cất lời:

“Lục Dực Thừa, tốt nhất nên về nhà mà học cách lấy lòng cha cậu đi.”

“Thời gian dùng để tán tỉnh đàn bà, không bằng nghĩ cách giành thêm cổ phần trong công ty nhà họ Lục.”

“Để sau này khỏi phải sống lay lắt dựa vào mấy cái quỹ tín thác mười mấy vạn mỗi tháng.”

Hiếm khi Triệu Lẫm An nói nhiều.

Càng hiếm khi anh mất kiểm soát như thế.

Lời nói cũng sắc bén, độc miệng chưa từng thấy.

Mà với một kẻ ngạo mạn như Lục Dực Thừa, sao có thể nuốt trôi những lời này?

Tôi thấy sắc mặt anh tối sầm lại, không khỏi lo lắng.

Nếu anh không kiềm chế được mà ra tay, chuyện này sẽ rất khó dàn xếp.

Nhưng bất ngờ thay, Lục Dực Thừa bật cười:

“Triệu Lẫm An, lần đầu bị lép vế, cảm giác khó chịu nhỉ?”

“Hiếm lắm mới nghe anh nói nhiều đến thế đấy.”

“Nhưng không sao đâu, tôi với Nam Kiều đang hẹn hò mà. Ngày nào cũng gặp nhau. Anh nhìn mãi rồi cũng quen thôi.”

“Hẹn hò?”

Ánh mắt Triệu Lẫm An bỗng lạnh buốt như băng:

“Nam Kiều, em nói đi. Em với hắn… là quan hệ gì?”

Tôi hít sâu một hơi, dứt khoát lên tiếng:

“Anh ấy nói đúng. Tôi và Lục Dực Thừa đang yêu nhau, mới xác định không lâu.”

Tôi rút mạnh tay, trầm giọng:

“Triệu tiên sinh, làm ơn buông tay tôi ra trước.”

 

12

Ánh mắt Triệu Lẫm An vẫn bình tĩnh nhìn tôi, nhưng cuối cùng cũng buông tay.

Tôi không nhìn lại anh, chỉ nhẹ giọng gọi:

“Lục Dực Thừa, mình về thôi. Cũng muộn rồi.”

Lục Dực Thừa siết lấy cổ tay tôi, xoa nhẹ như đang đau lòng thay, rồi kéo tôi vào lòng:

“Ừ, về nhà thôi.”

Triệu Lẫm An không ngăn cản.

Cũng không nói thêm một lời nào nữa.

Tôi và Lục Dực Thừa nhanh chóng rời khỏi tầm mắt anh.

Lên xe, tôi cảm thấy mệt mỏi đến lạ, dựa vào ghế không nói gì suốt dọc đường.

Mãi đến khi xe dừng dưới khu căn hộ, tôi mới lên tiếng:

“Lục Dực Thừa.”

Tôi đã nghĩ rất nhiều trên đường, và cuối cùng vẫn quyết định phải nói.

Lục Dực Thừa là kiểu đàn ông rất khó để không yêu.

Những ngày bên anh, tôi cảm thấy thật dễ chịu và thoải mái.

Nhưng… rốt cuộc chúng tôi không cùng một thế giới.

Những lời Triệu Lẫm An nói tối nay, ít nhiều cũng khiến tôi tỉnh táo lại.

Nếu Lục Dực Thừa chọn ở bên tôi, sau này e rằng anh sẽ phải rút khỏi vòng xoáy quyền lực nhà họ Lục, sống như một cậu ấm vô ưu.

“Anh nên nghe theo ý người lớn, tìm một người môn đăng hộ đối mà cưới.”

Tôi từng nghe Trần Tây kể về chuyện của anh —

Người nhà đã vài lần sắp đặt hôn sự cho anh, nhưng anh đều từ chối.

Thậm chí còn bị cụ ông nhà họ Lục đánh cho một trận vì chuyện đó.

“Môn đăng hộ đối?”

Lục Dực Thừa bật cười nhẹ:

“Nếu anh là kiểu người đó, đâu cần đợi đến bây giờ.”

“Anh giống Thẩm Lương Châu — chỉ muốn cưới người mình thích làm vợ.”

“Lục Dực Thừa, xin lỗi anh.”

Có lẽ tôi không nên dễ dàng đồng ý “thử yêu” như trước.

Càng không nên — dưới cơn men và sự mờ ảo của đêm nay — chấp nhận nụ hôn của anh.

“Nam Kiều, sao em lại xin lỗi anh?”

Anh vẫn cười, nhưng trong nụ cười đã lẫn chút mỏi mệt.

“Là anh nên xin lỗi em, vì để em có suy nghĩ như vậy.”

“Nhưng Nam Kiều…”

Lục Dực Thừa nhẹ nhàng vuốt tóc tôi:

“Anh mong em suy nghĩ kỹ thêm lần nữa.”

“Dạo này… tụi mình có thể tạm thời không gặp. Nếu sau đó em vẫn nghĩ vậy, anh sẽ tôn trọng quyết định của em. Được chứ?”

Nhìn vào mắt anh lúc này, tôi thật sự không thể thốt nổi lời từ chối.

Chỉ khẽ gật đầu:

“Được.”

Lục Dực Thừa lại nở nụ cười kiểu “bad boy” quen thuộc:

“Nam Kiều.”

“Hửm?”

Anh đột ngột nắm tay tôi, kéo đặt lên vùng bụng rắn chắc sau lớp áo sơ mi,

“Em còn chưa nhìn kỹ mà, đừng vội đòi chia tay.”

Tôi bật cười — dở khóc dở cười thật sự.

Nhưng anh đã buông tay ra, ánh mắt vẫn sáng và dịu dàng:

“Đi đi, anh nhìn em vào nhà rồi mới về.”

Chương trước Chương tiếp
Loading...