Sau Khi Nhận Thân, Ta Quyền Thế Ngập Trời

Chương 1



1

Ta cùng tỷ tỷ đến kinh thành để nhận thân, nhưng cả hai lại chẳng rõ mẫu thân ruột rốt cuộc là ai.
Chỉ biết phụ thân trước lúc lâm chung có để lại cho hai tỷ muội một miếng ngọc viền vàng chạm khắc hoa văn Phượng Loan, mặt sau khắc chữ “Phượng”.
Ông nói:

“Mẫu thân của các con dù có lỗi với ta, nhưng hai đứa lại vô tội. Cầm tín vật này đến kinh thành đi.”

Thế là tỷ tỷ dẫn ta cất bước lên đường.
Nào ngờ còn chưa kịp vào thành, tỷ tỷ vì bảo vệ ta mà bị người ta cưỡi ngựa đâm phải, mất mạng ngay tại chỗ!

Kẻ cưỡi ngựa kia là Mạnh Vi Vi, gương mặt hờ hững:

“Chẳng qua chỉ là một tiện dân, chế/t thì chế/t, đưa ít bạc xong là được.”

Dứt lời, ả ném cho ta một túi bạc vụn, ra vẻ “thấu tình đạt lý”:

“Được rồi, đừng khóc nữa. Ngươi cầm bạc này lo liệu chỗ an táng tử tế cho tỷ tỷ đi, số còn lại cũng đủ để ngươi sống an ổn nửa đời sau.”

Ta ôm thi thể tỷ tỷ còn chưa lạnh, lồng ngực phập phồng vì phẫn hận.
Phụ thân vừa qua đời, nay tỷ tỷ cũng đi theo chỉ vì bảo vệ ta, thử hỏi cõi lòng làm sao không quặn đau!

Ta hất mạnh tay ả ra.
Mớ bạc vụn rơi xuống đất, vang lên những tiếng leng keng.

“Ngươi cầm cương ngựa hại người, chẳng lẽ không phải đền mạng sao? Một túi bạc liền muốn xua đuổi ta ư?”

Mạnh Vi Vi sững lại, nhìn ta bằng ánh mắt khó hiểu:

“Đền mạng? Ngươi có biết cả nhà ngươi làm lụng cả đời còn chẳng bằng số bạc ta vừa cho đâu.
Dùng mạng tỷ tỷ ngươi đổi lấy chừng ấy bạc, chẳng phải cũng đáng sao?”

Giọng ta cất lên, nửa như khóc nửa như cười:

“Ta chỉ có một mình tỷ ấy!”

Nỗi căm hận, sự tự trách, cùng nỗi xót xa đan xen khiến ta càng thêm kích động, nhất là khi nghe câu tiếp theo của ả:

“Ta vốn đâu biết cưỡi ngựa, cũng chẳng cố ý.”

Ta gần như phát điên, gào lên:

“Không cố ý? Ngươi không biết cưỡi ngựa thì sao còn dám phi ngựa giữa quan đạo? Rõ ràng ta và tỷ tỷ đã nép sang một bên, cớ gì vẫn đâm trúng!”

Ta mất hết lý trí, túm lấy Mạnh Vi Vi lôi xềnh xệch về phía kinh thành:

“Ta muốn vào kinh báo quan!”

Chẳng hiểu sức lực từ đâu tới, cứ thế kéo ả đến trước cửa Kinh Triệu Phủ – nơi chuyên xử án tại hoàng đô.

Ta quỳ sụp dưới công đường, hướng vị thanh thiên cao cao tại thượng mà nghẹn ngào cáo trạng:

“Dân nữ Lạc Khinh Hoan, khẩn cầu đại nhân xét xử: người này cưỡi ngựa đâm chế/t thân tỷ của dân nữ, dân nữ muốn ả đền mạng!”
“Ngay tại quan đạo không xa ngoài thành, còn có xác ngựa và thi thể. Đại nhân xem qua liền rõ!”

 

2

Lòng ta dâng trào phẫn nộ, chỉ muốn kẻ giế/t người phải đền tội.
Triều luật hiện nay quy định: bất kể vô ý hay cố ý giế/t người, kẻ gây họa cũng phải đền mạng!

Thế nhưng ngay giây khắc kế tiếp, ta như rơi xuống hầm băng.

“Lý Đức Toàn, bổn cung thật phải đền mạng ư?”

Mạnh Vi Vi cất giọng điệu ngây ngô khiến ta sững người:

“Bổn… cung?”

Từ ngoài cửa, một hoạn quan vội chạy vào. Nhìn y phục của hắn, hiển nhiên địa vị chẳng tầm thường.
Hắn cất giọng:

“Nương nương, thánh thượng đang tìm người đấy, sao người lại ham vui mà chạy đến đây?”

Mạnh Vi Vi ấm ức:

“Ta cũng muốn hồi cung, nhưng cô nương này cứ lôi kéo, không cho ta rời đi.”

Hoạn quan nọ vẻ mặt khó hiểu, vị đại nhân trên công đường thì lộ rõ nét khó xử.
Bên ngoài, bách tính hiếu kỳ ghé mắt dòm vào.

Ta cắn răng, dồn hết can đảm:

“Cho dù ả là nương nương, hoàng tử phạm pháp còn đồng tội với dân thường, huống chi là ả? Các người quên rồi sao, ả đã hại chế/t người!”
“Đó là thân tỷ của ta, rõ ràng có thể sống, nhưng để không bị thương chính mình, ả lại nghiến ngang thân thể tỷ ta mà phóng ngựa qua!”
“Nếu không phải tỷ tỷ trước lúc lâm chung đẩy ta ra, ta cũng chế/t rồi!”

Ta dập đầu binh binh trước Kinh Triệu Doãn:

“Xin đại nhân chiếu luật xử lý ả!”

Hoạn quan kia đảo mắt, quay sang an ủi Mạnh Vi Vi một chút, rồi liền lén rời đi.

Kinh Triệu Doãn hết sức lúng túng, đắn đo mãi mới nói:

“Hay thế này đi, bản quan tạm giam nàng ấy vào đại lao, được không?”

Ta lặng người, má/u từ trán nhỏ xuống, thấm vào mắt.
Một mạng người, chỉ nhốt đại lao là xong ư?
Đợi chuyện êm xuôi, chẳng phải sẽ thả ả ra?

Ta cười đau đớn:

“Không được, ta muốn ả đền mạng!”

Mạnh Vi Vi lập tức rơi nước mắt, quỳ rạp xuống đất, cắn môi run rẩy:

“Đại nhân, dù bổn cung thật sự vô ý, nhưng tỷ tỷ cô nương ấy quả đã chế/t.
Bổn cung cũng biết mình sai, đại nhân cứ xử phạt, bổn cung xin chịu.”

Kinh Triệu Doãn rối bời, đặc biệt khi Mạnh Vi Vi cứ xưng “bổn cung”, càng khiến ông ta không dám manh động.

Đúng lúc ấy, tiếng hô lớn vang lên bên ngoài:

“Thánh thượng giá lâm!”

Kinh Triệu Doãn thở phào, vội vàng đứng dậy nghênh đón.

Đương kim hoàng đế Lý Thành tuy một mực sủng ái Mạnh Vi Vi, nhưng vẫn là một quân vương xử lý chính sự khéo léo, cũng rất để tâm đến danh tiếng.

Mạnh Vi Vi vừa thấy ngài, liền bổ nhào vào lòng òa khóc:

“Hoàng thượng, thiếp thật sự không cố ý. Từ nay thiếp không dám ham chơi nữa!”

Hoàng thượng xoa lưng ả, liếc nhìn ta, nhạt giọng:

“Chuyện đã đến mức này, người chế/t không thể sống lại. Nhưng dù sao, cũng là Vi Vi sai, trẫm bù đắp cho ngươi.”
“Hay ngươi nhập cung làm Tài nhân, dọn đến ở Cối Loan Điện đi.”

“Dân nữ…”

 

3

Ta định mở miệng từ chối, nhưng thấy ánh mắt giết chóc của Lý Thành, hai chữ “không muốn” rốt cuộc tắc nghẹn nơi cổ.

Mạnh Vi Vi tỏ vẻ lương thiện, đỡ ta đứng lên:

“Vậy là tốt rồi, từ nay chúng ta thành tỷ muội, sau này phải sống hòa thuận nhé.”

Nói xong, mắt ả hoe đỏ, lệ rơi như mưa rồi bỏ chạy ra ngoài.
Hoàng đế chỉ có mình ả làm sủng phi, giờ đột nhiên thêm ta, ả đương nhiên buồn bã.

Lý Thành quay sang ta nói:

“Trên đời biết bao nữ tử ao ước được vào cung, đây cũng coi như đền bù cho ngươi. Mong đừng gây chuyện nữa!”

Nói đoạn, ngài vội vàng đuổi theo Mạnh Vi Vi.
Chẳng ai bận tâm ta thật lòng nghĩ gì.

Lý Đức Toàn liếc xéo ta, giọng điệu giễu cợt:

“Hóa ra sắp đặt bao nhiêu chỉ để làm phi tử, thật khổ cho người tỷ chết oan kia.”

Đoạn, hắn nhấn mạnh ba chữ “chết oan”, rồi buông lời khinh miệt:

“Đi theo ta, Tài nhân!”

Đám dân thường đứng vây ngoài cửa cũng đổ dồn ánh mắt khinh khi về phía ta.

Ta giữ nét mặt lạnh tanh, cất giọng khàn đặc:

“Ta muốn chôn cất tỷ tỷ xong mới vào cung.”

Lý Đức Toàn không cam lòng, đành hộ tống ta ra ngoại ô lo tang lễ. Ta chỉ mang theo ngọc bội khắc chữ “Phượng” mà phụ thân để lại, rồi tiến cung.

Vào được hoàng cung, ta liệu có cơ hội bắt kẻ giết người đền mạng chăng?
Thiên đạo bất công, vậy để ta tự mình đòi lại công bằng!

Nhưng không ngờ, ta với Mạnh Vi Vi như cách biệt một trời:
Cối Loan Điện hẻo lánh, lạnh lẽo, cách rất xa tẩm điện của ả – Chiêu Phòng Điện.

Đám cung nữ được phái đến sắp xếp, họ coi ta như kẻ vô hình, líu ríu nói xấu:

“Nhân vật thế này mà cũng làm được phi tần, hay chúng ta cũng có cơ hội?”
“Hừ, dựa vào mạng tỷ ruột chết oan để leo cao, ta không ham!”
“Cũng đúng, kẻ máu lạnh vô tình mới dám làm vậy.”
“Quý phi nương nương của chúng ta nhân hậu biết bao, làm sao có chuyện đâm chết người chứ. Chẳng qua ham chơi một chút thôi.”
“Phải đó, bình thường người còn đối đãi kẻ hầu người hạ rất tốt.”

Cơn tức giận khiến ta đập bàn:

“Cút hết ra ngoài!”

Mấy cung nữ trợn mắt nhìn, xong hừ lạnh bỏ đi:

“Ai thèm ở chung với kẻ như ngươi!”

Nhìn bóng lưng họ rời khuất, ta càng thêm căm hận.

Chưa kịp tới gặp Mạnh Vi Vi, ả đã chủ động tìm ta trước. Khi ấy, ta đang quét lá rụng trong sân.

Vừa thấy ta, ả nhoẻn miệng cười:

“Muội muội à, cuộc sống trong cung có quen không?”

Ta không đáp.

Ả làm như chẳng nghe, vẫn tự nhiên nói:

“Hôm nay hoàng thượng cho phép ta ra khỏi cung ngắm cảnh, hay là ta đưa muội đi cùng?”

Ta siết chặt cán chổi, lạnh lùng:

“Quý phi nương nương thật nhàn rỗi. Chỉ mong đừng ra ngoài rồi lại đâm chết ai.”

Nghe thế, hốc mắt ả bỗng đỏ, ấm ức:

“Ta vốn muốn xin lỗi muội, chứ chẳng đến để nghe muội mỉa mai. Khi ấy ta không cố ý mà…
Nhưng người chết cũng đã chết rồi, muội đừng đau lòng nữa, tương lai còn dài.”

Thấy ta im lặng, cung nữ bên ả bèn chen ngang, vẻ bất bình:

“Ngươi rốt cuộc muốn thế nào mới chịu tha thứ nương nương? Dạo này nương nương vì chuyện của ngươi mà ăn ngủ chẳng yên, sao ngươi nỡ nhẫn tâm!”

Rõ ràng bọn chúng nghĩ ta là kẻ ngang ngược.

 

4

Ta cố nén sát ý đang bùng lên, đáp từng lời lạnh băng:

“Ta chỉ cần kẻ giết người đền mạng!”

Có vẻ ánh mắt ta làm Mạnh Vi Vi kinh sợ. Ả rưng rưng nói:

“Ta không cố ý… Còn cam chịu chia sẻ hoàng thượng với muội, muội còn muốn gì nữa?
Chẳng qua chỉ một sinh mạng, người đã mất rồi, đâu phải muội muốn dựa vào đó trói chặt hoàng thượng mãi?”

Lời này khiến đám người xung quanh nhìn ta ác cảm hơn, không ngừng gièm pha.

Mạnh Vi Vi khóc lóc, bỗng ghé sát tai ta, giọng thủ thỉ tựa ác mộng:

“Ta quả là cố ý, thì sao nào? Một tiện dân chết cũng chẳng đáng.”

Ta rùng mình, nhìn vẻ mặt ả trơ trẽn, không chút hối hận.

Lửa hận bùng phát, ta rút trâm cài trên đầu, nhắm thẳng tim ả:

“Đi chết đi!”

Cớ gì kẻ giết người vẫn nhởn nhơ, còn ta lại phải câm nín chịu đựng!
Dựa vào đâu!

Ta dốc hết sức, muốn cùng ả đồng quy vu tận, nhưng vẫn chậm một bước.

Lý Thành đột ngột xuất hiện, kéo Mạnh Vi Vi vào lòng, tiện chân đá ta ngã nhào.

Ả sợ sệt chui rúc vào ngực ngài:

“Hoàng thượng, thiếp không trách muội ấy, chỉ vì muội ấy hận thiếp quá thôi!”

Chúng cung nữ phẫn nộ quát:

“Quý phi nương nương hảo tâm đến khuyên giải, ngờ đâu Tài nhân lại ra tay sát hại. Loại người này sao xứng làm chủ chúng ta!”
“Phải đấy, ai biết ngày nào chúng ta cũng sẽ chết oan uổng!”

Ngươi một câu, kẻ khác một câu, nhất loạt đẩy ta vào tội ác tày trời.

“Trẫm cho ngươi tiến cung, ngươi còn bất mãn gì, lại muốn hại Vi Vi! Đúng là độc phụ, đáng chết!”

Lý Thành gương mặt âm trầm, chộp lấy thanh kiếm của thị vệ định lập tức giải quyết ta.

Ta bị thị vệ khống chế, đôi mắt đỏ ngầu nhìn chòng chọc họ, cười như kẻ điên:

“Tỷ tỷ ta bị ả giết, ả vẫn lành lặn đứng đây. Ta còn chưa kịp lấy mạng ả, đã phải đền tội.
Thế đạo này thật bất công… bất công mà!”

Ta nhìn Mạnh Vi Vi bằng ánh mắt cay nghiệt, ả đã ngừng khóc, nét mặt vẫn vô tội như trước.

Lý Thành rít lên:

“Vi Vi vô ý, còn ngươi là cố ý! Từ xưa kẻ giết người phải đền mạng, ngươi không phục?”

“Vô ý? Ngươi dám bảo ả vô ý ư?”

Ta cố gắng bắt gặp ánh mắt ả đang nép sau lưng hoàng đế, thanh âm ả vẫn còn văng vẳng: “Ta cố ý thì sao?”

“Thiếp… thiếp không cố ý…”

Ả nghẹn ngào, như sắp ngất. Hoàng đế nhìn ả tràn đầy đau xót, quay sang ta thì hằn học:

“Ngươi còn gì để biện hộ?”

Nói đoạn, thanh kiếm sắc lạnh đặt sát cổ ta.

Đúng lúc ngàn cân treo sợi tóc, Lý Đức Toàn vội lao vào kêu lớn:

“Hoàng thượng, Trưởng công chúa hồi cung!”

Lý Thành khựng lại.
Ta vô thức nhìn qua bả vai ngài, trông thấy một nữ tử cao quý đang tiến đến nhanh chóng. Hoàng thất lại thêm người xuất hiện, ta chắc chắn không còn đường sống.

Chính thời khắc này, ta hiểu rõ đây là cơ hội cuối cùng.
Vậy nên ta siết chặt trâm cài, dốc sức đâm thẳng về phía tim Lý Thành:

“Chết đi, hôn quân!”

Đầu trâm xuyên qua da thịt, vệt máu tung tóe, nhưng không gây thương tổn cho hoàng đế.

 

5

Trưởng công chúa chẳng biết từ lúc nào đã nhào tới, cứng rắn dùng tay đỡ thay cho ngài. Cây trâm đâm xuyên bàn tay bà.

Lý Thành biến sắc:

“Hoàng… hoàng tỷ… Mau, bắt kẻ to gan dám tổn thương công chúa giam vào đại lao!”

“Không ai được động!”

Nữ tử ấy quát lớn khiến đám thị vệ đứng khựng. Trước ánh mắt hoảng loạn của ta, bà chậm rãi chạm vào gò má ta, khe khẽ nói:

“Hài nhi của ta, cuối cùng mẫu thân cũng tìm được con rồi!”

Ta sững người, bởi bà mang vài phần dung mạo tựa ta, nhưng trông quý phái, uy nghiêm tột bậc.
Còn ta chỉ khoác bộ đồ tang, mặt mày héo hon.

Nếu bà thật là mẫu thân, cớ sao mặc ta lưu lạc chốn dân gian, để tỷ tỷ ta phải chết thảm?

Mất một lúc lâu, ta mới trấn tĩnh, hất tay bà:

“Cút! Hoàng gia các người đều coi mạng người như cỏ rác, giờ còn dám giả mạo mẫu thân ta để lừa gạt ư?
Trước lừa ta vào cung, nay lại bày trò gì!”

Ta nắm chặt cây trâm còn vấy máu, vô thức liếc sang bàn tay đẫm máu của bà.
Bà chỉ lặng nhìn ta, ánh mắt xót xa và hoài niệm. Từ nhỏ đến lớn, ta chỉ thấy ánh nhìn ấy nơi cha và tỷ tỷ.

Lý Thành cắn răng:

“Hoàng tỷ, ả là kẻ dùng mạng tỷ mình để leo lên, sao có thể là nữ nhi của người!
Hơn nữa, ả còn toan giết Vi Vi, mưu hại trẫm!
Tội mưu phản ấy, hoàng tỷ cũng biết nghiêm trọng thế nào!”

Trưởng công chúa – người được xưng là An Định – đưa mắt hiền từ về phía ta, khẽ vuốt tóc ta mà chẳng hề giận dữ.
Bàn tay đẫm máu của bà đã được cung nữ tạm thời băng bó, loang lổ vết đỏ.

Ta âm thầm cân nhắc, chi bằng cứ tạm thừa nhận mẫu thân, sau này hẵng tính sổ với hai kẻ kia!
Nghe đồn An Định Trưởng công chúa là nữ nhi được tiên đế sủng ái nhất, đương kim thánh thượng cũng nhờ cùng một mẫu hậu mà có ngôi báu.
Bà còn nắm giữ binh quyền duy nhất nơi triều đình, thế lực rất lớn.

Tương truyền năm xưa, để bảo vệ hoàng đế hiện tại lên ngôi, bà đành bỏ mặc phu quân sa vào tay địch. Đứa con còn đỏ hỏn cũng mất tung tích. Từ đó về sau, công chúa gác lại chuyện thành thân, mấy năm nay không ngừng truy tìm con.

Ta chưa dám tin mình, kẻ lớn lên ở chốn núi hoang, lại có mẫu thân cao quý như vậy.
Cho đến khi bà khẽ than:

“Là ta có lỗi với phụ thân các con…”

Phụ thân cũng nói đúng lời ấy trước lúc qua đời.

“Bà… bà thật sự là mẫu thân ta?”

Ta rưng rưng, bao ấm ức dồn nén bấy lâu vỡ òa.

“Mẫu thân!”

Ta nhào vào vòng tay ấy, nức nở không ngừng.
Trong lòng cũng có toan tính: ta có điểm tựa rồi, sau này mới có cơ hội bắt Mạnh Vi Vi đền mạng!

Dĩ nhiên, Mạnh Vi Vi khó mà khoanh tay, ả tỏ vẻ tiều tụy, thút thít nói với Lý Thành:

“Hoàng thượng, thiếp có nghe lời đồn: có kẻ dã tâm, dám dụng tà thuật để đổi dung mạo, lừa gạt công chúa nhận thân.
Lại có kẻ quyền quý muốn tìm nữ tử giống công chúa, hòng leo lên cành vàng lá ngọc…”

Ả càng nói càng hăng, liếc ta đang nép vào lòng công chúa, ánh mắt lóe lên đố kỵ.
Ta liền đoán ả sẽ buông lời gì tiếp theo.

Ta gạt nước mắt, cố trấn tĩnh, cười lạnh:

“Phải chăng ngươi định bảo ta là kẻ bất chấp, đem mạng tỷ ruột ra làm bàn đạp? Rồi ngươi còn bảo ta mưu đồ hại hoàng thượng, tội ác tày trời?”

Chương tiếp
Loading...