SEN NỞ GIANG NAM

Chương 7



"A Cảnh—xe ngựa sắp khởi hành rồi, mau lại đây!" 

 

Ta sững sờ đứng tại chỗ. 

 

A Tấn? 

 

Chu Tấn cũng mang tên này.  ( hai tên này trong tiếng Trung nếu nghe không rõ thì  thấy giống giống nhau)

 

Tuy rằng không phải cùng một người, nhưng vì cái tên này, mỗi lần nhìn thấy Chu Tấn, ta đều bất giác nghĩ tới hắn – người đầu tiên cho ta cảm nhận được sự tử tế khi mới đặt chân đến Giang Nam. 

 

Hắn chắc hẳn là một người rất dịu dàng. 

 

Rõ ràng là tự mình bỏ tiền mua hoa, vậy mà lại bịa chuyện, nói rằng cần ta giúp một tay. 

 

Giống như Chu Tấn, rõ ràng ta sợ bóng tối, nhưng hắn lại nói: 

"Tống Thanh Hàm, ta có chút sợ, nàng đi cùng ta được không?"

 

Vì thế mà trái tim rung động, vì thế mà chìm đắm, để rồi nhận ra tất cả vẻ hào nhoáng sáng chói ấy, hóa ra chỉ là ảo tưởng ta tự vẽ nên. 

 

 

 

# Gặp lại Đông Hồ

 

Ta theo chân hai cậu bé đến bờ hồ. 

 

Tháng tám đã sang thu, nhưng hoa sen ở Đông Hồ vẫn rực rỡ. Trắng thì thanh nhã, đỏ thì diễm lệ, kiều diễm nhưng không tầm thường, gió nhẹ thổi qua mang theo hương thơm dìu dịu. 

 

Mặt nước lấp lánh ánh bạc, hiếm thấy không có lấy một con thuyền nào. 

 

Ta chờ rất lâu, cuối cùng mới có một chiếc thuyền gỗ nhỏ chậm rãi cập bến. 

 

Ta vội vã xách váy, nhảy lên thuyền: 

"Thuyền gia, làm phiền đưa ta ra giữa hồ, chỗ hoa sen nở rộ kia." 

 

Người chèo thuyền đội nón tre, ngồi ở đầu thuyền, giọng thản nhiên đáp: 

"Được." 

 

Thuyền trên Đông Hồ, đi nửa canh giờ mất ba mươi văn, nếu thêm hai mươi văn, sẽ có cả trà nước và bánh điểm tâm. 

 

Ta đếm năm mươi đồng tiền đặt lên bàn, tò mò hỏi: 

"Đông Hồ vốn luôn thuyền buồm tấp nập, sao hôm nay chỉ có mỗi thuyền của ngươi, còn lại đâu cả rồi?" 

 

Thuyền gia khẽ cười, nhè nhẹ chèo mái: 

"Hôm nay mồng một, Đông Hồ cấm thuyền." 

 

Giọng nói trong trẻo mà thanh nhã, không hiểu sao lại khiến ta cảm thấy quen tai. 

 

Ta "à" một tiếng, bỗng nhớ ra: mỗi tháng vào ngày mồng một, Đông Hồ sẽ cấm thuyền xuống hồ, bảo rằng để bảo vệ sinh thái mặt hồ, để cá tôm được nghỉ ngơi một ngày. 

 

"Vậy ngươi—xin lỗi, có phải ta hiểu nhầm rồi, thuyền của ngươi không phải thuyền du ngoạn sao?" 

 

"Không sao." 

 

Mái chèo nhẹ nhàng khuấy nước, thuyền rung nhẹ, từ từ tiến vào giữa hồ, len lỏi vào đám lá sen xanh biếc. 

 

Thuyền gia bỏ mái chèo xuống, lấy từ bên cạnh ra một cần câu cá. 

 

Ta tò mò ghé lại gần nhìn: 

"Thuyền gia, sao lưỡi câu của ngươi lại thẳng thế này?" 

 

"Lưỡi câu cong sắc bén, sợ làm cá ngốc bị thương." 

 

"Nhưng không có móc, mồi câu cũng chỉ treo hờ, cá cắn một cái rồi chạy mất, làm sao bắt được?" 

 

Thuyền gia tháo nón tre xuống, lộ ra gương mặt tuấn tú, ánh mắt mang ý cười nhìn ta: 

"Đúng vậy, nàng nói xem, ta phải làm sao bây giờ?" 

 

"Tạ Vân Cảnh?" 

 

Ta sững người, trong khoảnh khắc cảm thấy lòng hoảng loạn khó hiểu. 

 

Ta vô thức dịch người, ngồi lùi vào sâu trong khoang thuyền. 

 

Tạ Vân Cảnh dựng cần câu, vén áo bước vào khoang, ngồi đối diện với ta. 

 

"Ta mấy ngày nay khổ tâm lắm." 

 

Tạ Vân Cảnh cao lớn, khoang thuyền lại chật hẹp, khi hắn ngồi xuống, đầu gối gần như chạm vào ta. 

 

Hắn ngồi quá gần, mùi hương nhàn nhạt của thông xanh bao phủ lấy ta, khiến đầu óc ta rối bời, không biết nên trả lời thế nào. 

 

"Tạ công tử khổ tâm vì điều gì? Là chuyện câu cá sao?" 

 

Tạ Vân Cảnh gật đầu, ánh mắt như có tầng sóng gợn: 

"Đúng vậy, đã nhìn trúng một con cá từ lâu, nhưng nó lại ở trong ao người khác. 

 

"Muốn cướp, sợ nó oán hận; muốn tranh, lại e tổn thương lòng nó. 

 

"Thật khó khăn lắm người kia mới hồ đồ, thả nó về với đại dương. Thế nhưng, lại có bao kẻ nhao nhao kéo đến, tranh nhau thả mồi dụ nó. 

 

"Ồn ào huyên náo, ta mà thêm vào thì chỉ sợ khiến nó khó chịu. Nhưng nếu không tiến tới, lại lo rằng nó bị kẻ khác câu mất." 

 

Thuyền chao nhẹ theo dòng nước, thân tàu rung lên, đầu gối Tạ Vân Cảnh khẽ chạm vào chân ta, mang đến một cảm giác nhột nhạt đầy khó xử. 

 

"Ta xưa nay làm việc tùy hứng, vậy mà đối với nó, quá mạnh thì sợ đau, quá nhẹ lại sợ nó giận. Nghĩ tới nghĩ lui, trăm phương ngàn kế cũng không có cách nào thực hiện được. 

 

"Xin Tống cô nương chỉ giáo, ta nên làm gì đây?" 

 

Ta không dám ngẩng đầu lên, tim đập dồn dập, máu nóng chạy khắp cơ thể, gương mặt nóng bừng, tay chân luống cuống xoắn lấy tà váy. 

 

Tạ Vân Cảnh đang nói gì? 

 

Con cá trong lời hắn… có phải là ta không? 

 

Ta làm sao trả lời được câu này. 

 

Đành lảng tránh, hắn nói chuyện câu cá, ta cũng chỉ nói về câu cá. 

 

"Chắc là… vì mồi của Tạ công tử chưa đủ hấp dẫn nên cá không cắn câu thôi." 

 

"Ồ?" 

 

Hắn khẽ nghiêng đầu, khóe môi mang ý cười: 

"Vậy xin Tống cô nương chỉ điểm cho ta, phải dùng loại mồi nào mới khiến nó vui lòng cắn câu? 

 

"Hôm nay nàng vì hoa sen mà tới, hoa sen có được không?" 

 

Ta nghi hoặc ngẩng đầu: 

"Hoa sen?" 

 

Tạ Vân Cảnh dẫn ta đến cuối thuyền. Phía sau được phủ kín bởi một lớp bạt dày, lúc lên thuyền ta đã chú ý nhưng không biết bên trong là gì. 

 

Hắn đưa tay kéo bạt ra. 

 

Trước mắt ta, một màu đỏ rực rỡ xen lẫn sắc xanh biếc tràn ngập tầm nhìn. 

 

Bên trái là hoa sen, bên phải là những gương sen, chất đầy cả phía sau thuyền. 

 

 

 

#  Ngọn sóng bất ngờ

 

Trong đầu ta như có tiếng sấm vang dội. 

 

A Tấn, A Cảnh?

 

"Là ngươi? A Cảnh?" 

 

Ngay khoảnh khắc đó, thuyền lại khẽ rung một cái. Ta mất thăng bằng, lảo đảo ngã vào lòng Tạ Vân Cảnh. 

 

Hắn sửng sốt, vòng tay ra đỡ lấy ta. 

 

Ngẩn người trong giây lát, khóe môi hắn từ từ nhếch lên thành một nụ cười. 

 

"Ừ, là ta." 

 

Hắn vòng tay ôm lấy eo ta, siết chặt. 

 

Ta đỏ bừng mặt, muốn đẩy hắn ra nhưng cơ thể dường như không nghe theo mệnh lệnh, chỉ có thể để hắn ôm như vậy, tim đập loạn nhịp giữa mùi hương thông xanh thoang thoảng của hắn. 

Chương trước Chương tiếp
Loading...