Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và
Mở Ứng Dụng Shopee để mở khóa toàn bộ chương truyện!
SƯƠNG TRẮNG ĐÊM NÀY
Chương 5
Lục Lương Đệ và Đỗ tài nhân cùng lúc được chuẩn đoán đã có thai.
Ta và Thái tử nhìn nhau, trong mắt đối phương đều ánh lên cùng một cảm xúc. Những năm trước, sau khi sẩy thai, cơ thể Lục Lương Nghi đã chịu nhiều tổn thương. Nay sau bao năm chăm dưỡng, cuối cùng nàng cũng toại nguyện.
Có bài học trước đó, ta đích thân giám sát mọi việc, thay đổi hết người hầu trong viện của Lục Lương Đệ, cẩn mật canh giữ đến mức không một kẽ hở.
Nàng ngồi trên ghế quý phi, nhìn ta bận rộn, cười không ngớt: “Ngươi đúng là một lần bị rắn cắn, mười năm sợ dây thừng.”
“Ta đã trưởng thành rồi, Lục tỷ tỷ.”
Điều ta không nói cho nàng biết là, không chỉ trưởng thành, còn rất nhiều việc, ta đã sẵn sàng làm.
Đỗ tài nhân cũng có thai. Nhà Ngự sử lo sợ có chuyện ngoài ý muốn với thai nhi, cũng cử người đến Đông Cung chăm sóc nàng ta.
Lần này, Lục Lương Đệ khỏe mạnh hơn so với lần đầu rất nhiều, không còn nôn nghén kinh khủng nữa. Đến mùa thu săn, nàng còn hào hứng đi theo chúng ta đến trường săn.
Thời tiết mát mẻ, rừng phong đỏ rực tựa vầng mây chiều, ta thay trang phục cưỡi ngựa, đứng bên ngắm nhìn khung cảnh thêm một chút, cuối cùng lại rớt lại phía sau.
Hoàng hậu nương nương từ phía sau bước đến, tóc bà đã điểm vài sợi bạc.
Những năm gần đây, cung đã thêm nhiều người mới, Thái tử cũng có thêm những đệ đệ và muội muội. Bà chắc hẳn đã rất mệt mỏi.
“Là A Từ đấy à? Sao ngươi lại ở đây một mình, còn Lương Đệ đâu?”
Ta hành lễ chào hỏi, đáp rằng Lục Lương Đệ đang ở bên cạnh Thái tử.
Bà như trút được gánh nặng, hỏi han vài câu về ta, rồi cùng ta tản bộ dọc theo trường săn.
“Phong cảnh nơi này thật đẹp, chẳng kém gì lúc chúng ta còn ở quê nhà, chẳng trách bệ hạ yêu thích nơi đây.”
Ta kiễng chân, ngắt lấy một chiếc lá phong đỏ rực trên đầu. Ánh mắt hoàng hậu nhìn ta dường như thoáng chút hoài niệm. Bà nói rằng khi nào có dịp, sẽ đưa ta về quê bà để ngắm rừng phong.
Chúng ta trở về chỗ ngồi của nữ quyến.
Hôm nay, không chỉ có Lục Lương Đệ đến từ Đông Cung, mà Đỗ tài nhân cũng theo đến trường săn. Tinh thần nàng không tốt, vốn ngồi tựa trên đệm, phe phẩy quạt, nhưng khi bắt gặp ánh mắt của ta, nàng đột nhiên mỉm cười.
Ngay lập tức, ta cảm nhận sự cảnh giác dâng trào trong lòng.
Ta đảo mắt nhìn quanh, thấy Thái tử vẫn đang kề cận bên Lục Lương Đệ, trong lòng mới an tâm phần nào.
Thánh thượng đích thân hiện diện, một nhóm công tử trẻ tuổi hăng hái dâng trào. Khi Thánh thượng giương cung bắn mũi tên đầu tiên, mọi người liền thúc ngựa vào rừng.
Thái tử cần làm gương, sau khi người rời đi, ta ở lại bên cạnh Lục Lương Đệ, tất cả thức ăn, vật dụng mang đến đều phải qua tay ta kiểm tra. Đỗ tài nhân giữa chừng nghén nặng, đã quay về trướng của mình. Ta cho người theo dõi nàng, nhưng kẻ được phái đi mãi vẫn chưa trở về.
“Có thích khách!”
Tiếng bước chân hỗn loạn vang lên, tiếng binh khí va chạm xen lẫn tiếng vó ngựa dồn dập, thị vệ Đông Cung xông vào.
“Thái tử phi mau đi! Trường săn xảy ra chuyện rồi!”
Tai ta ù đi, theo phản xạ liền nắm chặt cổ tay Lục Lương Đệ: “Lục Lương Đệ, đi theo ta!”
Sắc mặt nàng trắng bệch, ngược lại cũng nắm chặt lấy tay ta.
Không ai biết chuyện gì xảy ra trong trường săn, ngay cả Thái tử cũng đã bị thương. Các nữ quyến tuy hoảng sợ, nhưng cũng đã thấy qua nhiều cảnh lớn, không đến mức hoảng loạn mất hồn.
Đám thị vệ đồng loạt lao vào bảo vệ, đưa chúng ta rút khỏi trường săn.
Khi mọi người tụ lại, mới dần dần nhận ra một số điểm đáng ngờ. Đám thích khách chủ yếu dường như đều nhằm vào Lục Lương Đệ.
Giữa cảnh hỗn loạn, không biết máu của ai bắn lên mặt ta, ta không kịp quay lại, chỉ dồn sức bảo vệ để Lục Lương Đệ được vây quanh ở trung tâm.
Trong lúc chú ý đến tình hình của những người khác, ta bỗng cảm thấy có điều gì đó không đúng.
Không ổn rồi!
Đỗ tài nhân đã rời tiệc, nhưng thị vệ của nàng không rời khỏi trường săn. Vậy tại sao không thấy bóng dáng nàng?
Thích khách cũng không ngờ rằng ta đã âm thầm bố trí người bảo vệ từ trước, vài lần liền đều không thể phá vỡ phòng tuyến.
Ngay lúc đó, từ xa bùng lên ngọn lửa dữ dội, bọn chúng liếc nhìn nhau, không hẹn mà đều rời bỏ nơi này, chạy thẳng về hướng đám cháy.
Đó là nơi hạ trướng của Hoàng thượng và Hoàng hậu.
Lục Lương Đệ được bảo vệ ở giữa, nàng ôm bụng, trên mặt đột nhiên hiện lên vẻ đau đớn.
Thanh Tiêu hốt hoảng: “Máu! Mau đi tìm đại phu!”
Đầu ta như muốn nổ tung.
Cấm vệ quân tới rất nhanh, nhanh chóng khống chế tình thế hỗn loạn.
Điều bất ngờ là Thái tử dẫn đầu đoàn cấm vệ quân.
Lục Lương Đệ động thai, Thái tử buông kiếm, mặt cắt không còn giọt máu vì sợ hãi.
Hắn ôm lấy Lục Lương Đệ định rời đi, vẻ mặt hoảng loạn: “A Từ, ta đưa đi Lương Đệ trước…”
Ta đối diện với ánh mắt của hắn, ánh nhìn lạnh lẽo đến kinh người.
Từ đêm ấy năm năm trước, chúng ta đã coi như thân quen. Nhưng mãi đến giờ, ta mới nhận ra, ta chưa từng thực sự hiểu hắn.
“Điện hạ, chẳng phải ngài nên ở trường săn sao?” Thanh kiếm ta nhặt lên trong lúc hoảng loạn còn nhỏ máu, chẳng rõ của ai.
Thái tử mấp máy môi, ánh mắt thoáng vẻ cầu xin.
Nhìn thấy gương mặt trắng bệch của Lục Lương Đệ trong vòng tay hắn, cuối cùng ta cũng nhẫn nhịn.
Ngọn lửa lan tràn khắp núi, đôi giày giẫm lên lớp lá khô nghe kêu rắc rắc.
Đỗ tài nhân đứng đó, gương mặt căng thẳng, bỗng ngẩng đầu lên.
“Ngươi tới đây làm gì?”
Nàng ôm bụng, lùi về phía sau, cảnh giác giữ khoảng cách xa ta.
Thanh Tiêu theo sát phía sau, ra hiệu cho người vén lều cho Đỗ tài nhân nhìn thấy cảnh bên ngoài – đó là đám phản đảng đã bị xử tử.
Máu vương vãi khắp nơi, Đỗ tài nhân bụm miệng, nôn mửa đến tối tăm mặt mũi.
Đầu óc ta dần bình tĩnh lại, mọi việc cũng hiện rõ hơn.
Chờ nàng nôn xong, ta tiến tới, bóp cằm nàng.
“Là ai cho ngươi lá gan dám hết lần này đến lần khác khiêu khích ta?” Ta thực sự không hiểu, vì sao nàng không bao giờ chịu biết điều.
Toàn thân Đỗ tài nhân run rẩy, dường như cũng cảm nhận được cái chết đang đến gần.
Ta thấy thật nực cười.
Khi xưa nàng cấu kết với Ngụy Hoài Sở và Giang thượng cung hại chết con người khác, liệu có nghĩ đến ngày hôm nay?
Ta và Thái tử không thể động đến nàng, phải nén giận suốt bao nhiêu năm.
Hôm nay, chính nàng đã tự dâng mạng mình vào tay ta.
“Đỗ tài nhân mưu sát bản cung tại trường săn, tội đồng mưu phản, tự sát vì sợ tội.”
Ta lùi lại một bước, nhìn về phía các thị vệ, chậm rãi hỏi: “Nghe rõ chưa?”
“…Dạ.”
Đỗ tài nhân mở to mắt, kinh hoàng và sợ hãi, chưa kịp kêu lên đã bị bịt miệng.
Nàng bị treo cổ trong trướng, một xác hai mạng.
Thanh Tiêu lặng im không nói, nàng lặng lẽ lau khô tay cho ta.
Vừa bước ra khỏi lều, trước mặt ta đã là một bóng hình.
Gương mặt Thái tử tái nhợt, hắn liếc nhìn về phía sau, đồng tử co rút dữ dội.
“Vệ Từ, ngươi…”
Ta buông chiếc khăn tay, mỉm cười.
Hắn như thể lần đầu tiên nhìn thấy ta, có lẽ vì vệt máu trên mặt ta vẫn chưa lau sạch.
Ta tốt bụng nhắc nhở hắn: “Điện hạ, oan có đầu, nợ có chủ.”
Khi xưa, Yến Hồi chết oan uổng, là con của hắn, nhưng giờ hắn lại cảm thấy đứa bé trong bụng Đỗ tài nhân cũng vô tội. Nhưng trên đời này, làm gì có chuyện trọn vẹn đôi đường?
Giết người thì phải đền mạng, không cần phải lý lẽ.
Toàn thân Thái tử run rẩy.
Ta không để ý tới hắn nữa.