Ta Tự Tới Non Cao

Chương cuối



13

Ta nhăn mặt ôm lấy trán, òa lên khóc, hòa vào tiếng khóc tiễn biệt xung quanh, vậy mà chẳng hề lạc lõng chút nào.

Hôm đó, ta quỳ gối trước tượng Phật, thành kính đến mức chưa từng có, cẩn thận báo lên danh tính của mấy chục người trong thôn, cầu xin Phật tổ phù hộ cho bọn họ tai qua nạn khỏi.

Sang năm, khi lập xuân vừa đến, những người ra trận đã trở về.

Ta lao ra phố, đón đoàn quân khải hoàn trở về triều.

Những mảnh giấy tiền bay rợp trời, còn đến trước cả đội quân, trắng xóa rơi xuống, tựa như mùa đông vẫn chưa qua.

Lại là thiếu niên năm ấy.

Chỉ khác là lần này, hắn không còn cưỡi bạch mã, cũng chẳng còn nụ cười tươi tắn trên môi.

Hắn khoác áo tang, đầu đội mũ trắng, ôm hai tấm bài vị, lặng lẽ đi trước đội quân.

Hai bên đường, người ta tìm được thân nhân của mình, liền vội vàng lao vào đoàn quân kéo họ lại.

Cả đoàn người tan rồi hợp, cuối cùng đội ngũ trở nên xiêu vẹo, lộn xộn.

Chỉ có thiếu niên ấy, vẫn cúi đầu, đơn độc bước về phía trước.

Ta bị xô đẩy, loạng choạng ngã nhào trước mặt hắn.

Lúc này, hắn cuối cùng cũng dừng chân, đôi mắt vô hồn rốt cuộc cũng dao động đôi chút.

Ta ôm lấy cánh tay bị đập xuống đất, cố gắng bò dậy, bỗng một bóng dáng to lớn lao đến, kéo ta vào lòng.

Trước mắt tối sầm, chỉ nghe thấy một giọng nói ngốc nghếch quen thuộc:

“Vãn Vãn! Vãn Vãn! Đúng là Vãn Vãn rồi! Vãn Vãn ơi, tai của ta mất rồi… hu hu hu…”

Ta ngửa mặt nhìn lên, là Đại Ngưu đã mất một bên tai.

Ta bĩu môi, rốt cuộc không kìm nén được nữa, cùng hắn bật khóc.

Thiếu niên kia vẫn không chút biểu cảm, tiếp tục bước về phía trước.

Ta hỏi Đại Ngưu tại sao lại mất tai, hắn nói có một mũi tên lao đến, ca ca đẩy hắn ra, thế là tai hắn bị bắn rớt.

Mãi về sau ta mới biết, người mà hắn gọi là “ca ca”, chính là thiếu niên ấy.

A nương luôn đoán chuyện rất chuẩn, nhưng lần này bà đã sai.

Thiếu niên ấy không phải công tử bột.

Nhiều năm sau đó, hắn vẫn là người dẫn quân ra trận.

Hắn không còn cười như thời niên thiếu nữa, mỗi lần chiến thắng trở về cũng chỉ mang theo gương mặt lạnh lùng.

Đại Lương suốt nhiều năm chìm trong binh đao loạn lạc.

Về sau, ta theo cha vào quân cơ doanh làm cung nỏ, tiếp xúc với không ít triều thần, mới biết được hắn tên là Kỷ Hành Giản.

Năm ta mười bảy tuổi, chiến tranh cuối cùng cũng kết thúc.

Nhưng lần này, hắn không đứng thẳng để trở về, mà là ngồi trên xe lăn.

Ta vẫn dõi theo hắn từ xa, hắn vẫn giữ vẻ mặt lạnh lùng ấy.

Lúc đó, ta đang chuẩn bị đẩy tên hôn phu bám riết lấy mình xuống hố phân.

Nhìn thấy hắn, ta bỗng khựng lại.

Ánh mắt ta đã lặng lẽ dõi theo hắn suốt bao năm trời, vậy mà hắn chẳng hề hay biết.

Cho đến khi thánh chỉ tứ hôn được đưa đến nhà ta.

Ta cứ tưởng hoàng đế cũng không chịu nổi chuyện ta bị từ hôn ba lần liên tiếp, nào ngờ lại ban hôn sự này cho ta.

Ta còn chưa kịp vui mừng bao lâu, đã nghe người ta đồn đại rằng ta không xứng với hắn, rằng gả ta cho hắn chỉ để sỉ nhục hắn mà thôi.

Nhưng ta chẳng hề cảm thấy như vậy.

Hắn như cỏ dại, dù bị dẫm đạp thế nào cũng không gục ngã.

Còn ta là một đóa hoa nhàn rỗi, có thể thêm chút vui thú vào cuộc đời hắn.

Chúng ta vốn là một đôi trời sinh.

Ngày thành thân, ta dùng hai mũi tên bắn rơi hoa lụa, chặn hết miệng lưỡi thế gian.

Hôm sau, bọn họ nói ta ngay thẳng, can đảm.

Nhưng thực ra ta cũng có thứ khiến ta sợ hãi.

Ta sợ bóng tối.

Sau khi thành thân với Kỷ Hành Giản, hắn thường xuyên không để tâm đến ta.

Dù ta có nhiều lời đến đâu, cuối cùng cũng hóa thành câm lặng.

Không ngờ có một ngày, hắn lại đứng đợi ta.

Hôm ấy ta vui đến mức diễn luôn một màn bị dọa sợ, thuận thế lao vào lòng hắn.

Thế rồi, hắn bắt đầu ngày ngày chờ ta.

Phủ Tướng quân, dù ta có treo bao nhiêu đèn lồng đi chăng nữa, vẫn luôn quạnh quẽ.

Vậy mà bỗng chốc trở nên sáng sủa hơn hẳn.

Nhưng chưa được bao lâu, hoàng đế đã triệu ta vào cung.

Hắn giống hệt mấy bà thím lắm chuyện ở đầu ngõ, lải nhải không ngừng, mở miệng ra ba câu thì hết hai câu nhắc đến Kỷ Hành Giản.

Cũng nhờ hắn chịu kể, ta mới biết Kỷ Hành Giản đã trải qua những gì.

Hôm đó, ta mang theo tâm trạng nặng trĩu trở về phủ.

Dành ba ngày, tự tay làm ra hàng loạt linh vị, vui vẻ định mang đến cho Kỷ Hành Giản xem.

Nào ngờ, lại trông thấy hắn trong dáng vẻ tuyệt vọng, khốn cùng đến thế.

Ta dốc toàn bộ sức lực phá cửa lao vào, ngăn cản hắn.

Ta biết hắn vì sao mà đau đớn, nhưng một người tốt như hắn, không nên có một kết cục như vậy.

Vậy nên, ta có thể kéo hắn lại hết lần này đến lần khác, cho đến khi hắn thực sự muốn ở lại.

Giống như cách hắn luôn suy nghĩ cho ta, luôn chuẩn bị sẵn đường lui cho ta vậy.

Hắn luôn cho rằng ta sẽ rời đi, thế nên đã sớm lo toan chu toàn cho ta.

Nếu một ngày hắn không còn, ta vẫn có thể tiếp tục làm những điều ta thích.

Nhưng hắn quên mất rằng, ta và hắn đã luôn đi trên cùng một con đường.

Vai kề vai, dìu nhau tiến bước.

Chúng ta sẽ mãi mãi không thể tách rời.

Bởi vì trong những năm tháng mà hắn không hay biết, chúng ta đã bao lần chia ly rồi lại trùng phùng.

 

 

[ Toàn Văn Hoàn ]

Chương trước
Loading...