Trả Hết Nợ Duyên, Chỉ Cầu Bình Yên

Chương 1



1

“Hầu gia ta muốn cưới Vân Diểu. Nàng ấy là đích nữ nhà họ Giang, đương nhiên phải làm chính thê.”

“Còn ngươi, đã chiếm lấy vị trí đó quá lâu, nay nên nhường lại.”

“Về phần hài tử trong bụng ngươi, mau sớm xử lý đi.”

“Đích tử của ta, chỉ có thể do Vân Diểu sinh hạ.”

“Tất nhiên, nếu sau khi hưu rồi mà ngươi không có chỗ nương thân, ta cũng có thể bố thí một ít việc nặng, cho ngươi sống lay lắt mà qua ngày.”

Ta nhìn hưu thư rơi dưới đất, tâm như tro tàn, trời đất quay cuồng.

“Đương nhiên, trong phủ hầu mọi thứ đều là của ta, ngày ngươi gả vào, chẳng mang theo của hồi môn gì, nên phải tay trắng mà đi.”

Khóe môi Giang Vân Diểu khẽ cong lên, nở một nụ cười đắc ý:

“Tỷ tỷ, ta và Tử Mặc là tình đầu ý hợp.”

“Vả lại, phụ thân ta là Đại tướng quân, có thể giúp Hầu gia thăng quan tiến chức.”

“Ta tin tỷ tỷ cũng hy vọng Tử Mặc có tiền đồ rạng rỡ mà, đúng không?”

Nàng ta cưới vào, chẳng mang theo thứ gì?

Lưu Tử Mặc thật đúng là vong ân phụ nghĩa.

Hắn có địa vị như hôm nay, chẳng phải đều nhờ vào nhà mẫu thân của ta sao?

“Giang tiểu thư, thật là thủ đoạn cao minh.”

Không chần chừ, ta liền đặt bút ký vào hưu thư.

Chốn này, không ở cũng được.

Ta nhìn thoáng qua bà mẫu, bà chỉ đứng đó, không nói một lời.

Tức khắc, lòng ta lạnh lẽo như băng.

Thì ra, cái gọi là thương yêu kia, chỉ là giả dối.

Hóa ra bà sớm đã biết chuyện Lưu Tử Mặc và Giang Vân Diểu.

Bà mẫu bước tới, muốn kéo tay ta, mở miệng khuyên nhủ.

Ta lui người lại, nói lạnh nhạt: “Lão phu nhân, xin tự trọng.”

Nói rồi, ta xoay người rời đi.

Sau lưng liền truyền đến tiếng chửi bới tục tằn của bà, tiếp đó là tiếng Giang Vân Diểu an ủi.

Bà lại nói với Giang Vân Diểu những lời y hệt như đã từng nói với ta.

Thì ra, chỉ cần là người mà Lưu Tử Mặc đưa về, bà đều tỏ ra yêu thương như một.

Thật nực cười.

Đằng sau lại truyền đến tiếng Giang Vân Diểu:

“Tỷ tỷ sẽ không đi loan tin, làm hỏng thanh danh của ngài chứ?”

“Không đâu. Nàng ta một lòng một dạ chỉ nghĩ đến ta.”

“Dù có cho nàng mười cái lá gan, cũng không dám.”

“Vân Diểu, nàng thật là lương thiện, luôn nghĩ cho bổn hầu.” Lưu Tử Mặc dịu giọng nói.

Ta không lập tức rời khỏi Lưu phủ, mà trở về phòng mình.

Trong phòng có rất nhiều vật dụng của ta. Nay đã hưu rồi, thì chẳng thể để sót lại cho hắn thứ gì.

Ta đặt tay lên bụng đứa nhỏ này, không thể giữ lại.

Có khi, làm người phải thật tàn nhẫn.

Lưu Tử Mặc đã có thể vô tình như thế, thì ta phải tàn nhẫn gấp bội.

Phải chặt đứt mọi dây dưa.

Sau khi thu dọn xong những vật quý báu, ta giao hết cho Xuân Đào người hầu thân cận ở hậu viện mang đến biệt viện mà ta đã bí mật chuẩn bị từ trước.

Nơi ấy vốn là chốn ta định sau khi sinh con xong sẽ đưa bà mẫu đến ở, xem như hiếu thuận.

Nay nghĩ lại, may mà có chuẩn bị từ sớm, nếu không lúc này chẳng biết đi đâu về đâu.

Những vật phẩm quan trọng, khế đất… ta đều thu lấy, rồi mới chuẩn bị rời đi.

Một khi cánh cửa này khép lại, thì giữa ta và Lưu Tử Mặc, sẽ chẳng còn liên quan.

Đang định khép cửa, thì chợt thấy Lưu Tử Mặc và Giang Vân Diểu cùng tới.

Giang Vân Diểu nhìn ta, trong mắt tràn đầy khinh miệt và ghét bỏ, nhiều hơn là sự dè chừng.

“Tỷ tỷ không phải bảo sẽ đi sao?”

“Sao giờ vẫn còn ở đây?”

“Tỷ tỷ chẳng lẽ muốn bám trụ lại phủ Hầu, không đi nữa?”

“Tử Mặc nói để tỷ ở lại làm tạp dịch, đó chỉ là lời châm biếm thôi, tỷ không nghĩ là hắn còn tình cảm với tỷ chứ?”

Thì ra nàng ta sợ ta không chịu đi?

Nơi nhơ nhớp này, nếu không vì đồ của mình, ta há chịu nấn ná thêm một khắc?

“Vân Diểu, nàng ấy còn đang mang thai, đêm khuya thế này, bảo đi đâu?”

“Để nàng ấy ngủ lại một đêm, sáng mai hẵng đi.” Lưu Tử Mặc vừa nói, vừa dò xét ta từ trên xuống dưới.

Muốn kiểm tra xem ta có mang gì theo chăng?

Dù có nhìn đến rớt cả con ngươi, cũng không tìm thấy gì đâu.

Hắn lẩm bẩm: “Vân Diểu, nàng thật là lương thiện. Nếu đổi lại là người khác, ai còn thèm quan tâm nàng ta.”

“Vân Diểu nói, nàng ấy là phụ nữ mang thai, sợ nghĩ quẩn, nên mới tới xem.”

“Giờ thấy nàng tinh thần sung mãn, ta cũng yên tâm.”

“Ngươi đừng trách Vân Diểu, nàng ấy là người tốt. Nếu có trách, hãy trách mệnh ngươi bạc.”

Ta không đáp lời.

Chỉ nặng nề đóng cửa lại.

Ngoài cửa vang lên tiếng bực tức của họ, tiếp đó là tiếng tình tứ ve vãn, rồi dần dần rời xa.

Đợi không còn ai, ta liền lặng lẽ chuồn ra cửa sau.

Có Xuân Đào tiếp ứng, mọi sự đều thuận lợi.

 

02

Ta tìm đến Hoa Thái y cố nhân của phụ mẫu khi xưa.

Ông nhìn ta, lông mày chau lại, thần sắc ngưng trọng:

“Đã mang thai đến chừng này, sao lại không giữ?”

“Hầu gia có biết việc này không?”

Thái y Hoa từ trước đến nay vẫn nghĩ Lưu Tử Mặc và gia đình hắn đối xử với ta rất tốt.

Nay ngẫm lại, bên ngoài họ thật sự có thanh danh rất đẹp.

Nếu không phải chính mình trải qua, có lẽ dù ai nói với ta, ta cũng không tin.

Ta lấy ra hưu thư cùng kể rõ mọi sự xảy ra tại Lưu phủ.

“Lưu Tử Mặc mang theo Giang Vân Diểu đến phủ, ta và hắn đã đoạn tuyệt.”

“Hắn và mẹ hắn đều là loài sói đội lốt cừu, cắn người đến tận xương tận tủy.” Ta vừa nói, vừa bật khóc.

“Thái y Hoa, nay ta đã bị hưu, lại phải tay trắng ra đi. Nếu sinh đứa nhỏ này ra, e là tương lai sẽ sống trong khổ sở cùng cực.”

“Thái y Hoa, xin ông vì phụ mẫu ta mà cứu giúp ta một lần.”

“Nếu không phải đường cùng, ta nào dám đến làm phiền ông?”

Nghe vậy, Thái y Hoa trầm mặc hồi lâu, sau cùng mới gật đầu đồng ý.

Ông vốn định thay ta đòi lại công đạo, nhưng lại bị ta ngăn lại.

“Thái y, như thế này cũng tốt, sớm thấy rõ người bên cạnh là người hay quỷ.”

“Cũng là một cách giải thoát.”

“Đã vậy, ta không nói nữa. Ngươi nghỉ ngơi cho tốt, sáng mai ta sẽ ra tay.”

Chương tiếp
Loading...