TRÌ QUI NINH

Chương 3



10.

Không biết tên cẩu hoàng đế kia phát điên cái gì, tổ chức thu săn thì thôi cũng đành, lại còn bày ra cái quy củ trời ơi đất hỡi gì đâu.

Lại còn gọi là "thịnh lễ tăng tình nghĩa", bảo phải kết hợp văn thần và võ tướng thành từng cặp, nói là để tăng cường giao hảo giữa hai phe văn – võ trong triều.

Thiệt là cái trò lố bịch!

Xui rủi làm sao, đúng lúc ta cũng bị điểm danh. Nếu không đi, tức là kháng chỉ — mang tội lớn.

Cắn răng tham gia, ai ngờ màn “ly kỳ” còn ở phía sau.

Mỗi tổ săn sẽ gồm một văn thần và một võ tướng, tổ nào bắt được nhiều con mồi nhất, người ấy thắng.

Thắng thì có phần thưởng, thua… mất mặt.

Mà cách ghép cặp mới thật sự buồn cười — bốc thăm!

Thật sự là… chẳng biết nên khóc hay nên cười.

Nhưng thôi, triều đình bao nhiêu đại thần, bốc đại cũng chẳng sao.

Chỉ cần đừng để ta trúng phải Cố Trì là được!

Chắc là lúc ra cửa không xem hoàng lịch, nên mới xui tận mạng như thế.

Ta được Hoàng thượng ưu ái cho quyền bốc thăm đầu tiên.

Đúng là nói gì trúng nấy.

Lòng đầy hy vọng mở mảnh giấy ra, vừa thấy hai chữ “Cố Trì” liền tối sầm mặt mày, suýt nữa ngất xỉu ngay tại chỗ.

Tổ ghép đã định, Hoàng đế lại tung thêm một quả bom nữa.

Ai thắng cuộc lần này, sẽ được ban một viên Dưỡng Nguyên Đan do thần y đích thân luyện chế.

Nghe đồn Dưỡng Nguyên Đan có thể cứu người từ cửa tử quay về, nhưng cực kỳ khó luyện, đến nay thần y cũng mới chỉ thành công đúng ba viên.

Chỉ vì viên đan dược ấy, dù lòng có không cam, ta cũng phải dốc sức tranh lấy cho bằng được.

Lệnh vừa phát ra, ta cắn răng phi ngựa theo sau Cố Trì.

Vừa vào khu săn, ta liền trợn tròn mắt tìm mục tiêu, hễ thấy bóng động là lập tức giương cung bắn tên.

Không ngờ, Cố Trì thoạt nhìn tao nhã thư sinh, vậy mà săn bắn chẳng thua ta là mấy.

Trời sắp tối, ngựa hắn đã treo đầy chiến lợi phẩm.

Hắn bỗng quay đầu, giọng đều đều:

“Chu tướng quân, con tuấn mã này của ta e rằng khó mà chịu nổi thân ta thêm nữa. Hay là… hai ta cùng cưỡi một ngựa, ngươi thấy thế nào?”

Tim ta chợt đập lỡ một nhịp. Quả nhiên, hắn không yên phận được lâu.

Nhưng nhìn lại thì… con ngựa hắn cưỡi thật sự không trụ nổi nữa, chân trước đã có chút tập tễnh.

Ta hậm hực dời người về phía sau, miễn cưỡng nhường ra một khoảng chỗ ngồi.

Cố Trì cưỡi lên, thong thả mở lời, vẫn là câu chuyện cũ xoay quanh Nghênh An:

“Chu tướng quân, quý tử năm nay bao nhiêu tuổi rồi?”

“Ba tuổi!”

“Ba tuổi… đã lớn nhường ấy?”

Ta vội vã bịa bừa:

“Phải rồi, nhờ có ơn mưa móc của Hoàng thượng và Vương gia, lương thực trong quân doanh đầy đủ, dinh dưỡng tốt, đến phụ thân thần đã bốn mươi tuổi còn đang… phát triển đấy!”

 

11.

Ta đã thành công chặn đứng mọi nghi ngờ của hắn về thân thế của Nghênh An.

Nào ngờ, Cố Trì lại bất ngờ đổi giọng:

“Chu tướng quân nhìn làn da mịn màng, trắng trẻo, tựa hồ không giống những nam nhân quanh năm chinh chiến nơi quân doanh.”

…Bắt đầu nghi ngờ ta không phải nam nhân rồi?

Được lắm, được lắm.

Chỉ là mới về kinh mấy hôm, không phải chịu nắng gió sương tuyết, nên da ta có trắng ra đôi chút. Hắn lại nhạy đến mức phát hiện ra luôn!

Ta vội vàng đáp lấy lệ:

“Không có gì lạ, hạ thần giống mẫu thân, mẫu thân ta cũng trắng như tuyết.”

Ngay lúc ấy, ngựa đi ngang một vũng nước đọng.

Không may, phía trước người ta bỗng vướng phải một vật cứng — lại đúng lúc… chạm thẳng vào phần trung tâm của Cố Trì.

Hắn đang nắm cương ngựa, tay khựng lại trong thoáng chốc.

Lúc này ta mới sực nhớ, trước khi xuất môn có buộc một cây lạp xưởng bên hông!

Không phải cố ý phòng hắn đâu…

Chỉ là từ sau khi sinh Nghênh An, người trong doanh đều biết ta là nữ tử. Phụ thân ta căn dặn kỹ càng: “Về kinh rồi càng phải giữ kín thân phận!”

Nghĩ tới nghĩ lui, ta mới nghĩ ra cách… mỗi khi ra ngoài, buộc một cây lạp xưởng bên hông để tạo cảm giác “nam tính”.

Xưa nay chưa từng có dịp dùng đến.

Không ngờ hôm nay… lại đúng lúc phát huy công dụng.

Ta vội vã đưa tay định kéo ra.

Chẳng ngờ ngựa lại dẫm trúng thêm một vũng nước nữa, tay ta trượt — lạp xưởng không chỉ không được tháo xuống, mà còn nảy lên nảy xuống vài lượt.

Càng tệ hơn, thân thể ta lại đang dán sát lưng Cố Trì, tay kia bám chặt lấy thắt lưng hắn để khỏi rơi khỏi ngựa.

Không gian im lặng đến đáng sợ.

Cố Trì tai đỏ bừng, hơi thở gấp gáp, cả người cứng đờ.

Một lúc sau, giọng hắn trầm thấp vang lên:

“Chu tướng quân… ngươi thích làm cha, hay thích làm mẹ?”

Ta ngẩn ra một chút, ậm ừ:

“… Gì cũng được.”

Cổ họng hắn khẽ chuyển động, khẽ nói:

“Ta… vẫn thích làm cha hơn.”

Trên đường về, hắn lặng lẽ đi săn thêm vài con mồi. Kết quả là con ngựa còn lại cũng không đủ sức chở hết chiến lợi phẩm và người.

Cuối cùng, hắn chủ động xuống dắt ngựa, để ta một mình cưỡi trên lưng ngựa.

Khi đoàn săn quay về, vừa thấy cảnh Cố Trì dắt ngựa, mà trên lưng ngựa thì treo đầy thú săn, còn ta thì ngồi trên ngựa ung dung tự tại, ánh mắt của toàn bộ mọi người đều như muốn rớt ra khỏi hốc mắt.

Ai nấy đều tròn mắt nhìn ta, ánh mắt ngưỡng mộ vô bờ.

Không nằm ngoài dự đoán — đội ta và Cố Trì thắng cuộc, giành giải nhất.

 

12.

Nơi tĩnh mịch vắng người, sắc mặt Cố Trì đen như đáy nồi.

“Ôn Nhược Tuyết, ngươi… dám lừa bản vương?! Chu Dục Ninh rõ ràng là thân nam nhi, ban ngày bản vương đã đích thân kiểm chứng. Vậy mà ngươi lại dám bịa chuyện hắn là nữ tử?!”

“Hoang đường!”

Hắn nhắm mắt lại, thần sắc u ám phức tạp, như thể đang phải đối diện với một nỗi sỉ nhục khó mở lời.

“Ngươi có biết, lừa gạt bản vương… sẽ phải chịu kết cục thế nào không?”

Ôn Nhược Tuyết hoảng hốt, vội vàng phân bua:

“Vương gia, thần nữ có thể thề với trời, Chu tướng quân đích xác là nữ tử!”

“Vài năm trước, nữ tử từng có một đêm xuân phong với ngài… chính là nàng ấy.”

Ánh mắt Cố Trì sắc lạnh như lưỡi dao, quét thẳng về phía nàng:

“Việc này bản vương điều tra bao năm vẫn không có manh mối. Cớ sao ngươi lại biết rành mạch như thế?”

“Nói đi — ngươi tiếp cận bản vương vì chuyện này, rốt cuộc có âm mưu gì?!”

Soạt!

Một thanh chủy thủ lạnh lẽo đặt ngang cổ nàng, làn da trắng ngần lập tức nhuộm một vệt máu đỏ mảnh.

Ôn Nhược Tuyết sợ đến bật khóc, giọng run rẩy:

“Vương gia! Xin ngài… hãy cho thần nữ thêm một cơ hội… thần nữ nhất định sẽ chứng minh điều đó là thật!”

Sau khi Cố Trì rời đi, Ôn Nhược Tuyết sờ lên vết thương trên cổ, trong mắt lóe lên một tia kiên định.

“Quả nhiên… vị Nhiếp chính vương này, ngoài nữ chính ra, trong mắt chẳng có ai khác.”

“Nghĩ lại kiếp trước… đúng là đầu ta bị nước vào, mới khăng khăng muốn đoạt lấy hắn, phá hủy tình cảm của họ, để rồi kết cục thảm hại.”

“Kiếp này, ta phải thay đổi vận mệnh! Phải giúp nam nữ chính nhận lại nhau! Ai dám ngáng đường… chính là địch nhân của ta!”

“Ta nhất định… phải sống đến cuối cùng!”

 

13.

Sau một ngày bôn ba mệt mỏi, toàn thân ta dính dấp đến mức khó chịu vô cùng.

Đang định đến ngâm mình tại suối nước nóng mà Hoàng thượng đặc biệt sắp xếp để tẩy bụi hành trình, thì Ôn Nhược Tuyết lại đột nhiên xuất hiện.

Nàng ấy cũng… đi theo ta tới đây.

Khóe mắt hoe đỏ, lệ ngấn long lanh, dáng vẻ quả thật khiến người xót xa.

Không biết có phải do ta ở trong quân quá lâu, quanh năm chỉ đối mặt đao binh và thô giáp, nay vừa gặp nữ tử dịu dàng như thế, tâm cũng mềm đi đôi chút.

“Chu tướng quân,” nàng cất giọng nghẹn ngào, “từ đêm ngài ra tay cứu thiếp, trong lòng thiếp đã trót lỡ trao cho ngài một mối thâm tình.”

“Vài hôm trước, phụ thân định gả thiếp đi, nhưng thiếp không nguyện. Thiếp biết mình chẳng xứng với tướng quân, hôm nay chỉ cầu được gặp ngài lần cuối. Sau đó… thiếp sẽ chặt đứt mọi tơ tưởng.”

“Chỉ xin ngài… cùng thiếp uống một chén tiễn biệt.”

Nói đoạn, nàng cúi đầu nức nở, vai run nhẹ như cánh bướm.

Ai… đều tại ta trời sinh dung mạo quá mức dễ nhìn, làm nam hay làm nữ cũng dễ chiêu đào hoa như nhau.

Lấy nàng? Chuyện đó ta quả thật không làm được.

Nhưng chỉ uống với nàng một bình rượu tiễn ý, cũng chẳng thể từ chối.

Nàng mang tới quế hoa tửu vừa ủ, hương thơm thanh ngát, vị ngọt đượm mà cay nhẹ, đúng khẩu vị ta yêu thích.

Trong lúc trò chuyện nâng chén, chẳng biết đã cạn tới hai vò rượu.

Ta đứng dậy cáo từ, nàng cũng đứng lên tiễn. Lúc lỡ tay đẩy đụng, cả vò rượu cuối cùng đổ ập lên người ta, khiến quần áo đã dính lại càng thêm nhầy nhụa.

“Chu tướng quân, phía trước không xa chính là hành cung suối nước nóng. Thiếp đưa ngài tới đó tắm rửa nhé.”

Say men rượu, đầu óc ta đã mơ hồ, bước đi cũng loạng choạng.

“Được… phiền Ôn cô nương vậy.”

Chưa kịp cởi ngoại bào, nàng đã kéo tay ta, cả hai cùng ngã vào nước.

“Chu tướng quân… để thiếp ở bên ngài thêm một lát nữa thôi.”

Ta không dám động đậy mạnh, sợ lộ thân phận nữ nhi, đành im lặng ngâm mình, cơ thể cứng đờ, chịu đựng suốt nửa canh giờ.

Cuối cùng, nàng luyến tiếc rời đi. Ta thở phào nhẹ nhõm, toàn thân như được giải thoát.

Nhìn quanh, xác nhận trong phòng không còn ai, ta mới gỡ bỏ y phục bên ngoài, lấy ra cây lạp xưởng đã ngâm đến mềm nhũn, biến dạng, ném mạnh lên bờ.

Ngâm thêm chút nữa chắc nó cũng tiết mỡ ra mất thôi!

Sau đó, ta tiếp tục tháo từng lớp từng lớp đồ bó buộc, chỉ còn lại lớp vải quấn ngực.

Nước nóng khiến vải dán sát vào người, vừa nặng vừa bí, khó chịu vô cùng.

Ta liền đưa tay gỡ phăng ra rồi hất sang một bên.

“Bốp!”

Một tiếng vang giòn rơi xuống — nhưng không giống như rơi xuống nền đá, mà lại giống như… nện thẳng lên một người nào đó.

 

14.

Ý thức ta lập tức tỉnh táo, vội đưa tay che thân, quay đầu lại thì thấy… Cố Trì, mặt bị vải quấn ngực che kín.

Một tay hắn cầm lạp xưởng đã mềm nhũn, tay kia lật mảnh vải ra khỏi mặt.

Xong rồi…

Giờ ta có hối cũng không kịp. Thà rằng người bước vào là Ôn Nhược Tuyết còn hơn!

Hắn nhìn ta, ánh mắt thâm trầm, giọng mỉa mai như mang theo cả năm năm uất nghẹn:

“Chu tướng quân thật vô tình…

Muốn dùng thì dùng, dùng xong liền vứt bỏ bản vương.”

Ta hoảng hốt:

“Không phải! Ta không có! Ngài nhận lầm người rồi!”

Nói xong liền lặn thẳng xuống nước, giả làm một con rùa rụt cổ.

Nhưng thanh âm của hắn vẫn vang vọng trên mặt nước:

“Nhận lầm?

Vậy vì sao… hài tử của tướng quân lại giống bản vương như đúc?”

Ngay sau đó, tiếng nước vang lên. Hắn đã bước vào hồ, cởi ngoại bào choàng lên người ta, rồi mới kéo ta từ dưới nước lên.

Mắt đối mắt, cả hai không còn khoảng cách nào để trốn tránh.

Ánh mắt hắn chan chứa nỗi đau đớn:

“Chu Dục Ninh… nàng có biết không?

Bản vương… tìm nàng suốt năm năm dài đằng đẵng.”

“Nếu ta sớm biết… nàng đã sinh cho ta một đứa nhỏ,

ta nhất định sẽ không để nàng một mình gánh chịu tất cả.”

Tim ta bỗng siết chặt, cảnh giác nổi lên:

“Vậy năm năm qua, ngài tìm ta… chỉ để cướp lấy Nghênh An sao?

Nếu thật là vậy—”

Hắn liền kéo ta ôm vào lòng, siết chặt:

“Không!

Ta sợ nàng bị miệng lưỡi thế gian chê trách.

Sợ nàng vì nuôi con mà chịu bao khổ cực.

Sợ… không ai che chở cho hai mẹ con nàng.”

“Đêm đó, nàng nói không cần ta chịu trách nhiệm…

ta còn tưởng nàng nói đùa.

Ta vốn định hôm sau sẽ đưa nàng về phủ, nào ngờ tỉnh dậy… nàng đã biến mất không tung tích.”

“Ninh Ninh…

Nàng mang theo con rời xa ta năm năm, giờ có thể cùng ta… về nhà được không?”

Hơi nước mờ mịt bao phủ, hắn lại bước gần hơn. Trong làn hơi nóng, gương mặt ấy… lại càng đẹp đến mê hồn.

Lông mày như vẽ, ánh mắt như sao, hàng mi dài khẽ rung, tựa hồ cánh bướm chạm mặt nước.

Cả thân thể ta như bị lửa đốt, đầu óc cũng mơ màng choáng váng.

Ta ghé sát, môi chạm môi.

Đúng thật… vẫn như năm năm trước.

Hắn không chỉ đáp lại mà còn nhiệt tình hơn bội phần.

Nước hồ gợn sóng, từng đợt lăn tăn vang lên suốt một đêm.

Sáng sớm tỉnh dậy, mở mắt ra — toàn thân chi chít vết tích.

Ta ngơ ngác đến ngây người.

Thì ra… sức đề kháng của ta với mỹ sắc lại yếu đến như vậy?!

Ta khẽ nhích người, định gỡ cánh tay Cố Trì đang ôm nơi thắt lưng.

Sau lưng, giọng nói mang theo u oán vang lên:

“Lại muốn bỏ trốn?”

“Không… ta chỉ muốn mặc lại y phục thôi.”

Ta rón rén chui ra sau lưng hắn, định bụng chuồn lẹ, nào ngờ vừa ra khỏi hành cung, liền đụng mặt Hoàng đế và quần thần đang trên đường đến bái kiến.

Cơn gió sớm vừa lướt qua, vết hôn ở cổ lộ ra rõ mồn một.

Các vị đại thần cùng Hoàng đế ở cự ly gần nhất — tập thể hít mạnh một hơi, ánh mắt như muốn rớt ra ngoài.

Không khí tức khắc cứng đờ, tiếng thở mạnh xen lẫn tiếng tim vỡ vụn rơi khắp nơi.

Hôm sau, tin tức "Chu Dục Ninh và Nhiếp chính vương Cố Trì đoạn tụ" lan truyền khắp kinh thành.

Hình tượng Nhiếp chính vương thanh lãnh, cao quý, thoát tục… tan thành mây khói.

Cả một rổ tiểu thư khuê các thầm thương trộm nhớ, giờ đây đồng loạt ôm tim khóc gào.

Chương trước Chương tiếp
Loading...