TRÌ QUI NINH

Chương cuối



18.

Những ngày ta bị bắt trói, chính là Cố Trì vượt ngàn dặm đêm đen gió lớn, dẫn quân đột kích, vây chặt đại doanh của Hồ tộc.

Không chỉ vậy, hắn còn âm thầm phái Phi Ảnh Các — nơi tụ hội những cao thủ võ lâm thân thủ siêu phàm, tung tích khắp chốn giang hồ — đi khắp nơi tìm kiếm tung tích phụ thân ta.

Chẳng bao lâu sau, khi đại quân khải hoàn hồi kinh, phụ thân ta chống gậy dắt theo tiểu tử nghịch ngợm nhà ta — tiểu Nghênh An — đứng đợi bên ngoài cổng thành.

Một nhà đoàn viên, tình thâm máu mủ, khiến lòng ta trăm vị lẫn lộn, vừa ấm áp, vừa chua xót.

Triều đình lúc bấy giờ, thế lực chia làm hai phái — một bên là phe Hoàng đế và Cố Trì, một bên là mẫu tộc của Thái hậu, luôn giằng co không dứt.

Thế nhưng… sự xuất hiện của nhà họ Chu, lại như một cơn sóng dữ, phá vỡ thế cân bằng vốn mong manh ấy.

Thì ra, phụ thân ta bị người ám toán, trọng thương, kẹt lại nơi hoang mạc.

Kẻ ra tay, không ai khác chính là Yến tướng quân — huynh trưởng của Thái hậu.

Chính hắn đã cài tai mắt bên cạnh ta, lại còn chặt đứt lương thảo, mưu tính hiểm độc.

Kỳ thực, nhà họ Chu ta rơi vào vòng ám hại của một mạch thế lực Thái hậu, còn có một nguyên nhân khác.

Theo lời Ôn Nhược Tuyết, Thái hậu đã si mê Cố Trì từ thuở thiếu thời, nhưng Cố Trì trước sau chẳng đoái hoài.

Nàng đành gạt lệ gả vào hoàng cung, làm phi tử cho tiên đế.

Sau bao năm nhẫn nhịn, cuối cùng tiên đế cũng băng hà, nàng ngỡ có thể thừa thế nắm quyền, lần nữa chiếm được lòng người trong mộng.

Nào ngờ lại truyền ra tin đồn: Cố Trì cùng ta đoạn tụ long dương, thâm tình không dứt.

Yêu mà không được, khiến Thái hậu lòng sinh điên dại.

Chẳng bao lâu, Yến tướng quân bị lôi ra ngoài pháp trường, xử trảm giữa chốn đông người.

Toàn bộ người nhà Yến phủ đều bị giáng làm thứ dân, lưu đày Bắc Cương, ba đời không được bước chân vào triều đình.

Hôm sau, Thái hậu giao trả đại quyền về tay Hoàng đế, lấy cớ tịnh tu mà lui về chùa, gõ mõ tụng kinh.

Về phần Cố Trì, chẳng rõ hắn dùng cách gì, lại có thể giúp ta đường đường chính chính lấy thân phận nữ tử, tiếp tục nhậm chức tướng quân.

Từ đó, lời đồn đoạn tụ mới được minh oan.

Bao tiểu thư khuê các trước đây từng giận dữ xuất giá, lúc này hối hận xanh cả ruột gan.

Phụ thân ta ngắm nhìn khuôn mặt của Cố Trì và Nghênh An giống nhau như đúc, vừa thở dài, lại vừa nở nụ cười nhẹ nhõm.

Thở dài vì… sao hài tử chẳng giống ông mảy may.

Mừng rỡ vì… may mà đứa trẻ kia có phụ thân là Cố Trì.

Hai năm sau, hoàng đế ban ân, chuẩn cho nữ tử nhập triều làm quan.

Người đầu tiên vào triều, chính là Ôn Nhược Tuyết.

Hôm được phong chức, nàng ôm lấy ta mà hôn mà siết, nói như đang tuyên thệ:

“Bảo bối nữ chính của ta, đời này ta nhất định phải ôm chặt đùi nàng đến trọn kiếp!”

Cố Trì đứng bên cau mày ghét bỏ, vươn tay lôi nàng ra khỏi người ta.

Đại Uyên, nhân tài như mây, quốc thái dân an.

Cố Trì lấy cớ cáo lão hồi hương để từ quan.

Ta biết thừa, hắn nói xạo không chớp mắt.

Về quê gì chứ?

Hắn rõ ràng là định cùng ta đến trấn thủ biên cương phía Tây Bắc, mà cũng bày đặt lấy cớ hồi hương!

Nghênh An nghe xong liền nhào tới ôm chặt lấy chân ta, mặt mếu máo:

“Mẫu thân, phụ thân không làm quan nữa… người còn muốn ông ấy không?”

Ta nhìn sang Cố Trì — người đàn ông lúc này đang được hầu hạ tận răng, sung sướng như tiên —

khẽ cười:

“Muốn.”

 

Ngoại truyện – Cố Trì 

1.

Tận đến khi mười mấy tuổi, ta mới biết mình là huyết mạch lưu lạc của Thụy Vương.

Trước đó, ta chỉ là một thiếu niên bình thường sống trong phủ của một quan viên cấp thấp.

Nhi tử chính thống của ông ta gặp tai họa bất ngờ mà chết non, lúc đó ông mới nhớ đến ta – một đứa con rơi bị bỏ quên năm nào – và ra lệnh đón ta về.

Vào phủ Thụy Vương, bên ngoài thì nha hoàn, thị vệ cung kính hô ta một tiếng thế tử,

sau lưng lại lén mắng ta là nghiệt chủng do hồ ly tinh sinh ra.

Nhưng mẫu thân từng nói, năm đó là ông ta coi trọng dung mạo của bà, dùng cả tính mạng của gia đình bà để ép buộc bà thuận theo.

Lúc đó, mẫu thân còn chẳng biết ông ta là ai, chỉ tưởng là một thương nhân giàu có ở kinh thành.

Ông ta được người rồi liền bỏ đi, nói là chờ bà sắp sinh sẽ đến đón.

Nhưng bà đợi mãi, cuối cùng phải một mình sinh ta ra,

chịu đủ lời dị nghị thế gian, vừa làm cha vừa làm mẹ mà nuôi ta lớn khôn.

Cho đến lúc bà trọng bệnh nằm liệt giường, vẫn không chờ được ông ta quay về.

 

2.

Sau khi mẫu thân mất, ta tự nhủ với lòng:

Không thể dễ tin người,

không được đa tình,

lại càng không thể phụ lòng người khác.

Ta dựa vào trái tim băng giá ấy, mà từng bước ngồi lên ngôi cao:

Một người dưới, vạn người trên.

Ta đã tỏ rõ mình vô tình vô cảm như vậy,

vậy mà vẫn có kẻ không ngừng đưa nữ nhân đến bên cạnh ta.

Nhưng trong ta cũng chảy dòng máu của người phụ bạc năm ấy,

ta sợ bản thân sẽ giống ông ta, phụ một nữ nhân si tình như mẫu thân.

Có ai đưa đến nữ nhân nào, ta liền đuổi đi nữ nhân đó.

Đêm đó, không biết là ai gan lớn tới mức dám hạ dược ta,

ý định để một nữ tử leo lên giường ta.

Ta cắn răng chịu đựng, gắng gượng bỏ chạy,

một mình trốn đến một ngôi miếu hoang.

Trong miếu, có một nữ tử cũng trúng dược như ta,

nàng nói với ta:

"Cứu ta, giúp ta giải độc..."

Nhìn vào phản ứng của nàng, quả thực là lời nói thật lòng.

Ta còn chưa kịp từ chối,

nàng đã bắt đầu cởi áo ta.

Nhưng điều khiến ta không ngờ tới,

là nàng nói “ngủ”…

thì thật sự chỉ là… cởi sạch rồi ngủ!

Ta lăn lộn chốn quan trường bao năm,

đủ loại thủ đoạn lấy lòng đều từng thấy qua.

Vậy mà rất hiếm khi gặp một người thuần khiết đến vậy.

Đó là lần đầu tiên,

ta sinh ra cảm giác hứng thú với chuyện nam nữ.

Chỉ tiếc, khi ấy ta bị trúng “nhuyễn cốt tán”,

nửa đầu đêm đều do nàng chủ động phát lực.

Mãi đến khi thuốc tan,

ta mới đảo khách thành chủ,

và cuối cùng hiểu được…

tại sao thiên hạ lại có kẻ dùng thân để lấy lòng người.

 

3.

Nàng nói không cần ta chịu trách nhiệm,

ta cho rằng đó chỉ là lời nói đùa trong lúc đêm muộn.

Nhưng sáng hôm sau,

nàng đã biến mất không để lại dấu vết,

ta… thật sự hoảng rồi.

Chuyện đêm qua tuy là hồ đồ,

nhưng nếu nàng vì thế mà mang thai,

ta lại không tìm được nàng…

thì chẳng phải nàng sẽ giống như mẫu thân năm xưa của ta,

một mình sinh con, chịu mọi lời đàm tiếu,

ôm theo hy vọng chờ đợi cả đời mà rồi qua đời trong thất vọng hay sao?

Chỉ vì một đêm lầm lỡ,

cả đời bị hủy hoại.

Khi ấy ta chợt hiểu:

thế gian lại có thể xuất hiện thêm một người phụ nữ ngốc như mẫu thân,

và một đứa bé đơn độc, băng giá như ta năm xưa.

Ta lập tức phái người tìm nàng khắp chân trời góc bể,

nhưng vẫn không hề có tin tức.

 

4.

Lần đầu gặp con trai của tiểu tướng quân họ Chu,

ta đã có cảm giác kỳ lạ.

Nhưng chẳng thể nói rõ là vì sao.

Tới lần thứ hai gặp lại,

tiểu thư nhà Thái phó buột miệng nói ra nghi vấn trong lòng ta:

Nàng ấy nghi ngờ đứa bé là con ruột của ta.

Ta chỉ cười, tưởng nàng ấy nói đùa:

“Hắn rõ ràng là nam nhân, sao có thể sinh con giống ta được?”

Lúc này, Ôn Nhược Tuyết lại chắc như đinh đóng cột:

“Vương gia, thần nữ thật sự biết rõ mà.

Tiểu tướng quân Chu thực ra là nữ nhi,

Đứa nhỏ chính là con trai của người,

Hai người là nam nữ chính đó!”

Nhờ nàng ta giúp sức,

ta bắt đầu phát hiện tiểu tướng quân quả thật có điều khả nghi.

Tận dụng đêm săn bắn,

ta cuối cùng tự mình xác nhận chân tướng.

Chu Dục Ninh, chính là người phụ nữ năm ấy.

Và đứa trẻ kia, chính là huyết mạch của ta.

Chẳng qua nàng giả nam trang, lại trú đóng trong quân doanh,

nên ta mới tìm mãi không ra tung tích...

 

5.

Thế đạo vốn hiểm ác, bất công đối với nữ nhi đã là điều thường tình.

Vậy mà nàng, mang thân nữ giả nam, vẫn có thể tung hoành khắp chốn,

khiến ta tự thẹn không bằng.

Chiến sự bùng nổ,

nàng xuất chinh nơi biên ải.

Cõi lòng ta cũng theo nàng mà rong ruổi đến phương xa.

Nhưng…

ta không thể trở thành gánh nặng cho nàng.

Một mặt ta dạy dỗ Nghênh An,

một mặt dốc hết tâm lực tìm cách cứu phụ thân nàng.

Khi hay tin nàng bị nhà họ Yến hãm hại,

lại rơi vào tay địch,

trong lòng ta dâng lên một nỗi sợ hãi chưa từng có ——

sợ mất nàng mãi mãi.

Khi tìm được nàng,

ta chỉ thấy máu me đầy mặt nàng.

Ta cố nén tâm tình rối loạn,

dịu dàng lau đi từng vết máu trên mặt nàng.

Nàng nói:

“Không phải máu ta.”

Lúc ấy ta mới thở phào.

Ninh nhi của ta, đúng là có bản lĩnh.

Là ta đã xem thường nàng.

Nếu nàng có bản lĩnh, có hoài bão,

vậy thì ——

ta sẽ thay nàng mở đường, thay nàng rửa sạch oan khiên.

Từ quan với ta,

chỉ là chuyện nhỏ.

Còn nàng ——

mới là chuyện cả đời.

 

[ TOÀN VĂN HOÀN ]

Chương trước
Loading...