Trở Về Để Nhìn Anh Tự Diệt

Chương 1



1

“Bố, mẹ, con muốn cưới cô ấy!”

Hoắc Tư Thần chỉ về phía em gái tôi đang khoác váy trắng nhẹ nhàng bước đến, vừa nói vừa lườm tôi đầy giận dữ và đe dọa.

Khoảnh khắc ấy, tôi lập tức hiểu ra: anh ta cũng sống lại rồi.

Em gái tôi e thẹn vén tóc mai, nhẹ giọng hỏi: “Bố mẹ, họ là ai vậy?”

Bố mẹ tôi tươi cười giới thiệu nó với nhà họ Hoắc.

Còn tôi thì khẽ cong môi, nở nụ cười chế giễu.

Rõ ràng nó đã câu kết với Hoắc Tư Thần từ lâu, giờ lại còn bày ra bộ mặt trong sáng gì chứ?

Màn kịch của bọn họ khiến tôi phát nôn, tôi đứng dậy định rời đi.

Hoắc Tư Thần nhìn tôi chằm chằm đầy căng thẳng, giọng ghét bỏ: “Hứa Vãn Dung, đừng có nói mấy lời nhảm nhí kiểu ‘chỉ có cưới cô, tôi mới phá được lời nguyền’ nữa! Tôi sẽ không cưới cô đâu. Đồ xấu xí như cô, đừng có mơ!”

Bố mẹ anh ta quát mắng, nhưng Hoắc Tư Thần càng hét lớn hơn.

“Bố, mẹ! Mấy chuyện lời nguyền đó hoàn toàn là hoang đường! Hơn nữa đã ba trăm năm rồi, con không tin nó còn ảnh hưởng gì đến con!”

Ông Hoắc tức giận tát vào sau gáy anh ta.

“Con thì biết gì! Đó là bởi vì đàn ông nhà ta đều cưới khí vận nữ nên mới bình an vô sự!”

“Tuần sau là sinh nhật hai mươi lăm tuổi của con rồi, không thể trì hoãn được nữa!”

Bà Hoắc cũng đỏ mắt: “Đúng vậy, Tư Thần, mẹ cũng là khí vận nữ, nên bố con mới cưới mẹ. Bao năm nay chúng ta cực khổ tìm kiếm, cuối cùng cũng tìm được người phù hợp về tuổi tác. Con đừng tùy hứng nữa!”

Hoắc Tư Thần bướng bỉnh chỉ về phía em gái tôi: “Vậy con cưới cô ấy! Cô ấy cũng là khí vận nữ! Dù sao thì con cũng không bao giờ cưới con nhỏ xấu xí Hứa Vãn Dung đâu. Nếu bố mẹ ép con cưới cô ta, thì con đi chết ngay bây giờ!”

Tôi cười lạnh, hóa ra màn diễn nãy giờ chỉ để chặn miệng tất cả mọi người.

Kiếp trước, sau khi Hoắc Tư Thần nói muốn cưới em gái tôi, tôi bất chấp lựa chọn của anh ta, đứng ra nghiêm túc nói với tất cả mọi người: “Anh ấy không thể cưới em gái tôi. Em tôi không thể cứu được anh ấy, chỉ có tôi mới có thể.”

Hoắc Tư Thần lập tức nổi giận mắng tôi là cóc ghẻ muốn ăn thịt thiên nga. Bố mẹ tôi vì thiên vị em gái mà cũng chửi rủa tôi thậm tệ.

Chỉ có ông bà Hoắc bàn bạc một lúc rồi quyết định ép Hoắc Tư Thần cưới tôi, vì thà cưới nhầm còn hơn để anh ta gặp chuyện bất trắc.

Bọn họ không biết rằng, chính vì tôi và em gái là chị em sinh đôi, nên tôi mới có thể nhìn ra bí mật trên người nó.

Tuy em gái tôi cũng là khí vận nữ, nhưng hoàn toàn không thể cứu Hoắc Tư Thần, thậm chí còn hại chết anh ta.

Kiếp trước, sau khi em gái tôi tự tử, tôi từng định kể bí mật ấy cho bố mẹ nghe, nhưng họ không chịu lắng nghe, còn mắng tôi ác độc, lập tức đoạn tuyệt quan hệ với tôi.

Tôi muốn nói với Hoắc Tư Thần, nhưng bị anh ta treo lên máy bay như diều gió, rơi xuống thành thịt vụn.

Mãi đến lúc sắp chết, tôi mới biết thì ra anh ta và em gái tôi đã sớm có quan hệ. Em tôi tự sát không phải vì tôi, mà là vì sau khi phát hiện bí mật kia, nó sợ hãi nên mới chọn cái chết!

Nghĩ đến đây, toàn thân tôi run rẩy. Cơn đau thấu xương khi rơi từ trên cao lại ập về như thủy triều.

Lần này, tôi muốn tận mắt nhìn bọn họ tự chuốc lấy diệt vong!

“Anh Hoắc yên tâm, người tôi muốn lấy cũng không phải là anh.”

Tôi nhìn anh ta chằm chằm, rồi đứng dậy cúi chào mọi người, xoay người rời đi.

Tiếng bố mẹ tôi xin lỗi vang lên sau lưng: “Con gái lớn của chúng tôi đã có tính cách kỳ quái từ hồi còn nhỏ rồi, dáng vẻ cũng không dễ thương, mong mọi người lượng thứ...”

Trong lòng tôi nhói lên một chút.

Từ nhỏ bố mẹ đã thiên vị em gái tôi chỉ vì nó sinh muộn hơn tôi vài giây, chuyện gì cũng bắt tôi nhường.

Sau này tôi phát hiện bí mật trên người em gái, định nói với mẹ lại bị mắng là ganh tỵ.

Bố tôi thì hy vọng dựa vào đứa con gái xinh đẹp ngoan ngoãn ấy để leo lên tầng lớp thượng lưu.

Bọn họ chưa từng thật lòng quan tâm đến tôi.

Vậy thì, tôi cũng không cần bọn họ nữa.

Tôi lấy điện thoại ra, trả lời tin nhắn từ ba ngày trước.

“Tôi đồng ý lấy anh, nhưng có một điều kiện.”

 

2.

Có lẽ sợ tôi phá rối, ngay tối hôm đó Hoắc Tư Thần đã cho người tung tin mình muốn cưới con gái thứ của nhà họ Hứa. Hôn lễ được ấn định đúng vào ngày sinh nhật hai mươi lăm tuổi của anh ta, cũng là ngày cưới của tôi với người kia.

Trùng hợp làm sao, hai đám cưới lại rơi đúng cùng một ngày.

Hai ngày tiếp theo, ngày nào anh ấy cũng cho người đến đón tôi đi thử váy cưới, đặt tiệc mừng. Tôi mệt đến mức chỉ muốn mặc kệ tất cả, vậy mà anh ấy lại nghiêm túc nói: “Em là ân nhân cứu mạng của anh, cũng là người vợ duy nhất trong đời anh, nên hôn lễ nhất định phải được tổ chức long trọng, không thể để em chịu thiệt.”

Nhìn vào đôi mắt sâu thẳm của anh ấy, tim tôi khẽ rung động.

Kiếp trước, thật ra anh ấy cũng từng tìm đến tôi. Nhưng lúc bấy giờ, tôi đã quyết định cưới Hoắc Tư Thần nên nhẫn tâm từ chối. Sau này nghe tin anh ấy tự sát, tôi cảm thấy vô cùng áy náy.

Chỉ là lúc đó, tôi một lòng muốn cứu em gái và bố mẹ, không để họ bị vạ lây vì cơn giận sấm sét của nhà họ Hoắc.

Còn bây giờ, quyết định sống ích kỷ một lần, cứu người tôi muốn cứu, sống cuộc đời tôi mong muốn.

Ba ngày trước lễ cưới, anh ấy nói muốn tự mình bay ra nước ngoài tìm một viên kim cương xứng đáng với tôi.

“Vãn Dung, ngày mai anh cho người đến đón em, chiếc váy lần này nhất định sẽ khiến em hài lòng.”

Anh ấy nắm tay tôi, sau đó xoay người lên xe đến sân bay.

Ngày hôm sau, khi nhìn thấy chiếc váy cưới đó, tôi thực sự sững sờ.

Quản lý cửa hàng nói đó là mẫu thiết kế gấp rút hoàn thành bởi một trăm nhà thiết kế, đặt tên là “Vãn”.

Khoác lên người, tôi cảm thấy cả căn phòng như bừng sáng, gương mặt vốn nhạt nhòa của tôi cũng trở nên rực rỡ hơn vài phần.

“A Thần, em thích chiếc váy đó!”

Giọng nói quen thuộc vang lên sau lưng. Tôi xoay người lại, bốn mắt đối nhau với Hoắc Tư Thần.

Trong mắt anh ta thoáng hiện vẻ kinh ngạc, rồi nhanh chóng hóa thành khinh thường.

“Hứa Vãn Dung, sao cô lại ở đây? Cô biết chúng tôi đưa Miểu Miểu đến thử váy nên cố tình đến đây làm người ta buồn nôn hả?”

Hứa Miểu Miểu xoay người nhào vào lòng mẹ: “Mẹ ơi, chẳng lẽ chị tức vì chúng ta không dẫn chị theo nên mới nổi giận...”

Bố mẹ mắng thẳng: “Con nhỏ chết tiệt này, ngày nào cũng không chịu về nhà, ra là định âm thầm giở trò, làm khó em gái mày à! Mau cởi chiếc váy đó ra rồi cút về! Không có khí chất gì hết, nôn nóng lấy chồng đến vậy sao? Mất hết thể diện nhà họ Hứa!”

Tôi bật cười lạnh, không chút nể nang đáp trả: “Tôi đã hai mươi ba tuổi rồi, đi đâu làm gì, cần các người cho phép à?”

“Chiếc váy cưới này là của tôi, không ai giành được đâu!”

“Đồ con bất hiếu!” Bố tôi tát mạnh vào mặt tôi, mẹ thì điên cuồng xé váy cưới của tôi.

“Em gái mày vừa ý thì đương nhiên là của nó, cởi ra cho tao!”

Tôi định phản kháng thì bị Hoắc Tư Thần giữ chặt hai tay.

Dưới váy tôi chỉ mặc miếng dán ngực và đồ lót, toàn bộ lộ rõ trước mắt anh ta.

Cảm giác nhục nhã dâng lên nghẹn ngào nơi cổ họng. Anh ta thấy tôi sắp khóc thì buông tay, để tôi đi thay đồ.

Tôi bước ra khỏi phòng thử, vừa lúc nhìn thấy Hứa Miểu Miểu mặc chiếc váy đó, đắc ý vô cùng.

“Tôi đã nói rồi, chiếc váy đó là của tôi!”

Tôi định gọi quản lý đến, nhưng bị mẹ tôi kéo giật lại.

“Chưa đủ mất mặt à? Váy cưới như thế phải là người xinh đẹp như em gái mày mặc, mày đừng có mơ tưởng hão huyền nữa!”

Bố tôi giật lấy điện thoại của tôi: “Cút về nhà đóng cửa suy nghĩ đi! Đợi qua hai ngày nữa, lễ cưới của em gái mày kết thúc rồi hãy ra ngoài!”

Trong tiếng gào phẫn nộ của tôi, Hoắc Tư Thần ra lệnh cho vệ sĩ nhét tôi vào xe.

Anh ta ghé sát tai tôi, cười nhạt: “Hứa Vãn Dung, quả nhiên hôm đó cô đang chơi trò lạt mềm buộc chặt! Cô xuất hiện ở đây không phải để thu hút sự chú ý của tôi sao? Ngoan ngoãn đi, tôi đồng ý, nửa đêm tân hôn sẽ ở bên em gái cô trước, rồi qua nửa đêm sẽ đến với cô.”

Nói rồi, anh ta nhét một chiếc chìa khóa vào tay tôi.

Tôi phì một tiếng vào mặt anh ta: “Anh là loại túi rác gì mà nhét được nhiều rác thế? Cút, cóc ghẻ mà mơ ăn thịt thiên nga!”

Sắc mặt anh ta sa sầm: “Đừng không biết điều. Ngoài tôi ra, còn ai thèm lấy đồ xấu xí như cô? Cô suy nghĩ cho kỹ đi!”

Nói xong, anh ta sai người đưa tôi về nhà.

Bị nhốt trong phòng, tôi nghiến răng căm hận.

Còn hai ngày nữa thôi, tôi thật sự rất mong chờ được nhìn thấy tên cặn bã Hoắc Tư Thần biến thành cái thứ quái đản, nam không ra nam, nữ không ra nữ kia.

Đến lúc ấy, e rằng nhà họ Hoắc sẽ lập tức giận dữ trút lên đầu em gái và bố mẹ tôi.

Tôi nhất định phải tìm cách đoạn tuyệt quan hệ với bọn họ!

 

3.

Nửa đêm, tôi bắt đầu đập phá trong phòng, gây ầm ĩ khiến cả nhà không ai ngủ yên. Thế nhưng bố mẹ vẫn kiên quyết không chịu thả tôi ra. Không còn cách nào khác, tôi đành châm lửa đốt luôn căn nhà cũ của nhà họ Hứa.

Đêm đó, biệt thự nhà họ Hứa bị thiêu rụi hơn nửa. Bố mẹ tức giận mắng tôi là sao chổi, lập tức đuổi tôi ra khỏi nhà.

Tôi nhân lúc hỗn loạn giành lại được điện thoại, gọi cho người kia. Anh ấy không nói nhiều, lập tức cho người đón tôi đến một biệt thự trống.

Hai ngày kế tiếp, tôi được ngủ ngon lành, dưỡng sức chờ đến ngày cưới.

Khi tôi khoác lên mình bộ váy cưới cao cấp được đặt may riêng và bước vào sảnh tầng một của khách sạn, bố mẹ và Hứa Miểu Miểu đều biến sắc.

Trong mắt Hoắc Tư Thần thoáng hiện vẻ vui mừng, nhưng sắc mặt vẫn âm trầm quát tôi: “Hứa Vãn Dung, cô ăn mặc thế này định đến phá đám cưới sao? Đúng là không biết xấu hổ!”

Tôi chẳng ngờ hai thứ xui xẻo này cũng chọn kết hôn đúng ngày hôm nay, khẽ cau mày nói: “Anh nghĩ nhiều rồi, tôi cũng đến cưới. Tránh ra, tôi muốn vào trong.”

Hứa Miểu Miểu kéo váy cưới bước đến trước mặt tôi, trong mắt không giấu nổi ghen tị và oán độc.

“Chị à, từ nhỏ đến giờ chị luôn tranh giành với em. Váy cưới này em có thể nhường cho chị, nhưng A Thần thì không!”

Một câu nói khiến cả hội trường xôn xao.

“Ý gì đây? Cô cả nhà họ Hứa cướp váy cưới xong còn muốn giành luôn chú rể?”

Bố mẹ tôi chen qua đám đông bước tới.

“Hứa Vãn Dung, mày điên rồi sao! Bọn tao không cho mày cướp chồng của em gái thì mày phóng hỏa đốt cả nhà, hôm nay lại còn ăn mặc như vậy đến phá đám cưới. Có tin tao báo công an không?”

Tất cả mọi người đều sững sờ.

“Mẹ nó! Hóa ra vụ cháy hai hôm trước là do cô ta gây ra à? Quá đáng thật, đúng là xấu tính sinh hư. Nếu tôi là bố mẹ cô ta, đã đoạn tuyệt từ lâu rồi!”

Lúc này, tôi chỉ muốn cười lạnh.

Từ nhỏ đến lớn, em gái luôn thèm khát những gì thuộc về tôi. Nó luôn biết cách nói lời ngọt nhạt khiến mọi người tin là tôi đang tranh giành với nó.

Bố mẹ thì mãi mãi đứng về phía nó, cướp đi tất cả những gì đáng ra là của tôi.

“Các người nhốt tôi trái phép, hạn chế tự do thân thể của tôi, chẳng lẽ tôi không được quyền tự cứu mình sao?”

Tôi lạnh giọng phản kích, nhưng lập tức bị bố tát một cái nảy lửa.

“Mày còn định phơi bày mấy chuyện mất mặt đó ra à? Tại sao bọn tao nhốt mày? Là vì mày mặt dày theo đuổi chồng sắp cưới của em gái mày đấy!”

“Gì cơ? Chuyện này là sao vậy?”

Bố mẹ của Hoắc Tư Thần cũng vừa đến nơi.

Sau khi nghe những lời buộc tội của em gái và bố mẹ tôi, hai người đưa mắt nhìn nhau, vẻ mặt đầy nghi hoặc.

“Nhưng cách đây một tuần, khi chúng tôi đến nhà cầu hôn, rõ ràng cô ấy không nói là muốn lấy Tiểu Thần mà?”

Tôi ôm má bị tát đỏ ửng, khẽ cười khẩy: “Ông bà Hoắc, hai người đúng là người hiểu lý lẽ. Tôi đã nói rồi, chuyện tôi đến tiệm váy và xuất hiện hôm nay chỉ là trùng hợp. Bởi vì người tôi cưới cũng chọn tổ chức hôn lễ ở đây, nhưng là ở tầng hai.”

Mọi người liền cười ồ lên.

“Chẳng phải tầng hai nơi chuyên dành riêng cho khách VIP, không mở cửa cho bên ngoài sao? Có ai từng thấy người nào tổ chức hôn lễ trên tầng hai đâu!”

Bố mẹ tôi càng thấy mất mặt.

“Hứa Vãn Dung, không ngờ mày lại dối trá đến mức này! Cút đi! Từ hôm nay trở đi, nhà họ Hứa không có đứa con gái như mày nữa!”

Nghe đến đây, tôi mỉm cười mãn nguyện.

“Được thôi. Vậy mong mọi người làm chứng giúp tôi, bởi tôi cũng không muốn bị các người làm liên lụy.”

Vợ chồng nhà họ Hoắc sững sờ: “Liên lụy gì chứ?”

Tôi chỉ vào em gái: “Nó căn bản không thể cứu được con trai hai người!”

Mặt em gái tôi trắng bệch, nước mắt lưng tròng: “Chị à, ngay từ khi chúng ta mới sinh ra đã có thầy bói nói cả hai đều là khí vận nữ. Chị không thể vì muốn thay em gả vào nhà họ Hoắc mà bôi nhọ em giữa đám đông thế này!”

Hoắc Tư Thần ôm lấy nó đầy xót xa, nhìn tôi bằng ánh mắt ghê tởm: “Hứa Vãn Dung, cô đừng mơ nữa! Người vợ tôi chọn trong đời này chỉ có Miểu Miểu thôi. Cho dù cô có cởi hết đứng trước mặt tôi, tôi cũng không bao giờ cưới cô!”

Tôi bật cười khẩy: “Anh nôn nóng tìm đường chết, tôi cản làm gì? Tôi chỉ thấy bố mẹ anh đáng thương thôi.”

Nói xong, tôi quay người muốn rời đi, nhưng bị bà Hoắc chặn lại.

“Cô Húa, lời cô vừa nói là thật sao? Nếu đúng là vậy, xin cô hãy cưới con trai tôi.”

Làm bố mẹ ai chẳng thương con. Bà vẫn giống hệt kiếp trước, lo lắng cho sức khỏe của Hoắc Tư Thần đến mức chấp nhận hủy hôn giữa đám đông, chỉ mong cứu được mạng con mình.

“Mẹ! Con đã nói là con không cưới con nhỏ đê tiện đó! Mẹ đừng cầu xin cô ta!”

Hoắc Tư Thần nghiến răng nhìn tôi: “Hứa Vãn Dung, bớt giở mấy trò dối trá đi! Lần này tôi tuyệt đối sẽ không cưới cô đâu!”

Ngay khi lời anh ta vừa dứt, ngoài cửa vang lên một giọng nam trầm ổn.

“Người phụ nữ của tôi, không đến lượt cậu cưới đâu.”

Chương tiếp
Loading...