Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và
Mở Ứng Dụng Shopee để mở khóa toàn bộ chương truyện!
Trọng Sinh Báo Thù Huyện Chủ Tự Xưng “Nữ Trung Anh Hùng”
Chương cuối
13
Gia Thành ở nơi biên ải, nên không thể biết, trước khi đăng cơ, đương kim Hoàng thượng từng bị chính huynh trưởng ám hại, lưu lạc nơi thôn dã.
Khi ấy, có một người nông phụ cưu mang Người.
Vì bảo vệ Người, nàng bị loạn quân bắn vạn tiễn xuyên tim, chết ngay tại khu rừng này.
Hằng năm, vào thời điểm này, Hoàng thượng đều vi phục đến ngôi rừng ấy, ghé qua ngôi chùa gần đó, thắp hương dâng đèn siêu độ.
Bởi thế, ta làm sao lại ngu dại mà thực sự “đi lễ Phật” như lời nói ra ngoài?
Gia Thành mới là kẻ không biết tự lượng sức.
Hoàng thượng từ sau lưng chậm rãi cất giọng: “Gia Thành, ngươi cho rằng giang sơn này đều nhờ phụ thân ngươi mà có, rằng nếu không có Khương Vương, trẫm đã chẳng thể ngồi vững ngai vàng này, có đúng không?”
“Hay là, chính Khương Vương nghĩ rằng nếu không có ông ta, trẫm sẽ không thể làm chủ thiên hạ?”
Gia Thành sắc mặt trắng bệch, vội quỳ sụp: “Thần nữ tuyệt không dám có ý ấy.”
Hoàng thượng khẽ cười lạnh: “Thật sao? Nhưng vừa rồi trẫm nghe rõ từng lời.”
Nàng còn định phân trần, Hoàng thượng đã phất tay áo: “Niệm ngươi tuổi còn nhỏ, trẫm không so đo. Nhưng tính tình này của ngươi, quả thật nên sửa.”
Người nói chậm rãi: “Trẫm có một hoàng tử, tính tình nhu hòa, từ nhỏ hướng Phật. Hiện đang ở hoàng lăng tụng kinh vì tiên tổ. Ngươi gả cho hắn đi, cùng nhau tu dưỡng tâm tính.”
Cửu hoàng tử là con của một cung nữ, từ nhỏ bị bỏng trong hỏa hoạn, gương mặt tàn tật dù có ngự y chữa trị cũng để lại vết sẹo khủng khiếp.
Từ đó, tính tình trở nên méo mó, tàn độc hung bạo.
Kẻ như thế vốn không phải tự nguyện đến hoàng lăng, mà là bị Hoàng thượng giáng đi.
Nếu là trước đây, với thân phận của Gia Thành, làm sao có thể bị gả cho một “phế nhân” như thế.
Nhưng những việc nàng gây ra đã khiến Hoàng thượng nảy lòng nghi kỵ với Khương Vương.
Giữ nàng lại, chỉ là để làm con tin.
Và Khương Vương, dù có khải hoàn trở về, chỉ e cũng chẳng được toàn mạng.
Sau khi Hoàng thượng rời đi, Gia Thành chẳng còn chút kiêu ngạo nào.
Nàng tái nhợt, gào thét trong tuyệt vọng, miệng vẫn không ngừng la: “Ta là Huyện chủ! Là con gái của công thần Khương Vương! Ai dám khi dễ ta?”
Mà ta, kẻ khiến nàng rơi vào tình cảnh ấy, đương nhiên trở thành cái gai trong mắt nàng.
Nhưng ta đâu ngu dại, sớm đã xin Hoàng thượng ban cho ta thị vệ hộ tống.
Gia Thành giận đến run người, đôi mắt đỏ ngầu, chỉ có thể trơ mắt nhìn ta được hộ vệ đưa đi.
Khi trở về phủ, ta khẽ thở phào, ngỡ rằng từ nay vận mệnh đã được thay đổi.
Nào ngờ Đại hoàng tử lại dâng biểu xin cưới Gia Thành làm chính phi.
14
“Đúng là đồ tiện nhân! Suốt ngày xưng mình là nữ trung anh hùng, khác hẳn bọn đàn bà hậu viện, giờ lại bò lên giường Đại hoàng tử!”
Trương tiểu thư — con gái Thượng thư Bộ Binh vốn là thanh mai trúc mã với Đại hoàng tử.
Ai ai trong kinh cũng mặc định rằng nàng sẽ là Thái tử phi tương lai.
Nào ngờ, Gia Thành bỗng được chỉ định gả cho Đại hoàng tử.
Hôn sự của Trương tiểu thư bị hủy, nàng trở thành trò cười khắp phố.
Ta nhấp một ngụm trà, trầm ngâm: “Sau yến tiệc trong cung, danh tiếng Gia Thành tổn hại nặng, lại đắc tội Hoàng thượng, bị ban hôn cho Cửu hoàng tử. Vậy vì sao Đại hoàng tử vẫn mạo hiểm cưới nàng làm chính phi?”
“Chẳng lẽ là vì Khương Vương?”
Trương tiểu thư bỗng đứng phắt dậy, gần như vò nát khăn tay: “Ta đã nói mà! Sao phụ thân lại bắt ta kết giao với Gia Thành, hóa ra vì Khương Vương đại thắng! Giờ Khương Vương còn chưa hồi kinh, con tiện nhân kia đã dám vênh váo thế, đợi đến lúc ông ta trở về, e là nàng ta sẽ giẫm lên đầu chúng ta mà thôi!”
Ta khẽ thở dài: “Phải, không thể ngồi yên chịu chết được.”
Vừa dứt lời, một tiếng động lớn vang lên từ ngoài cửa.
Gia Thành dẫn theo cả đoàn thị vệ, khí thế hung hăng xông vào trà lâu.
Ta khẽ ra hiệu cho Trương tiểu thư rời đi, nhưng nàng vẫn lo lắng.
Ta nói: “Đối với kẻ thù, nên đánh vào lòng trước. Dù Hoàng hậu từng giải thích giúp nàng trong yến tiệc, song nếu chính nàng vốn đã hư danh bại hoại thì sao?”
Sau khi Trương tiểu thư rời đi, Gia Thành đạp mạnh cửa, ánh mắt khinh miệt nhìn ta từ trên cao: “Tiện nhân, không ngờ ta vẫn có thể ở lại kinh thành chứ gì?”
Đám thị vệ phía sau vây quanh.
Ta giả vờ sợ hãi: “Phụ thân ta là Thị lang ngũ phẩm, nếu ngươi dám làm càn, phụ thân ta tuyệt không bỏ qua!”
Gia Thành hất cằm cười lạnh: “Thì giết cả hai cho xong.”
Ta từng biết nàng kiêu ngạo, nhưng nghe những lời này vẫn lạnh cả sống lưng.
Ngay cả thị vệ của Đại hoàng tử cũng sợ, vội khuyên nàng đừng vọng động, kẻo kinh động đến Hoàng thượng.
Nghe nhắc đến Hoàng thượng, Gia Thành nhớ lại chuyện trong rừng, liền cúi đầu, rụt cổ, rồi quay đi.
Trước khi rời khỏi, nàng vẫn hằn học ném lại một câu: “Ngươi chỉ dựa vào phụ thân ngươi mà vênh váo. Chờ ngày phụ thân ngươi chết đi, ta xem ngươi còn ngạo được bao lâu.”
Ta không ngờ nàng hành động nhanh đến thế.
Sáng hôm sau, phụ thân ta chưa kịp về từ triều, đến khi trở lại, đã là một thi thể được người ta khiêng vào.
Đại Lý Tự phán rằng ông bị thù riêng giết chết.
Nhưng ta biết rõ, đó là lời chào ra mắt mà Đại hoàng tử thay Gia Thành gửi đến ta.
Bởi chức Thị lang của phụ thân ta ngay lập tức được thay bằng người bên ngoại tộc Đại hoàng tử.
Dì kế của ta tưởng phụ thân dính vào tranh chấp phe phái, sợ bị liên lụy, bèn mang theo em gái cùng châu báu bỏ trốn.
Phủ Thị lang trong phút chốc trống rỗng.
Nô tỳ khuyên ta cũng nên sớm tìm đường thoát thân.
Ta chỉ cười, nâng ly rượu, nhẹ giọng nói: “Trốn gì chứ? Phải đốt pháo mừng mới đúng.”
15
Trước khi Gia Thành kịp ra tay hại ta, lời đồn đã lan khắp kinh thành.
Người ta xì xào rằng khi còn ở biên quan, nàng tư tình với nhiều nam nhân, hủy hoại thanh danh gia tộc.
Thậm chí còn bị vợ tướng địch bắt được tại trận, giam giữ mấy ngày.
Sau cùng, nhờ Khương Vương cứu ra, nàng mới thoát.
Khi trở về, thân thể tàn tạ, từ đó mất khả năng sinh nở.
Ta biết, đây là tác phẩm của Trương tiểu thư.
Hoàng gia không thể chấp nhận một chính phi không thể sinh con.
Danh tiếng Gia Thành lại đã mục nát đến cùng cực.
Vì quyền lực của Khương Vương, Đại hoàng tử miễn cưỡng cưới nàng làm trắc phi, còn chính phi vẫn là Trương tiểu thư.
Nhưng Thượng thư họ Trương bỗng trình ra một tờ hôn ước, nói rằng con gái mình đã được gả cho người khác vài ngày trước.
“Đúng thế,” Trương tiểu thư nói, “ta không muốn gả cho Đại hoàng tử nữa.”
Ta thoáng ngạc nhiên.
Nàng mỉm cười: “Vì lợi ích, hắn có thể cưới cả loại đàn bà như Gia Thành. Ngày ta mất giá trị, e là mạng cũng chẳng còn.”
“Huống chi…”
Nàng dừng lại, giọng khẽ: “Khương Vương sẽ không còn sống mà trở về. Đại hoàng tử chẳng có cửa tranh ngôi nữa.”
Thượng thư nắm giữ binh quyền, hẳn đã nhận được mật tin nào đó.
Ta không hỏi thêm, chỉ trở về thu thập chứng cứ việc Gia Thành mưu hại phụ thân.
Quả nhiên, vài ngày sau, tin từ biên ải truyền đến…
Khương Vương tuy đại thắng, nhưng trên đường hồi kinh bị tàn binh tập kích, tử trận.
Theo lẽ, ông dù chết vẫn nên được truy phong trung liệt.
Nhưng vị phó tướng đi cùng lại dâng ra chứng cứ:
Khi Gia Thành bị tướng địch bắt, Khương Vương từng vì cứu con gái mà bí mật giao dịch với quân địch, khiến biên giới thất thủ.
Bởi vậy, giặc vốn chỉ quấy nhiễu, lại được tiếp sức đánh chiếm liền mấy thành.
Hoàng thượng nổi giận, hạ lệnh bắt toàn bộ gia quyến Khương Vương, chờ mùa thu xử trảm.
Tất nhiên, trong đó có cả Gia Thành.
Đại hoàng tử vì bị lôi kéo vào phe ấy, dù chưa thực gắn kết, vẫn bị đày đi nơi hoang vu với tước hiệu hữu danh vô thực.
Hoàng hậu mất quyền quản lý hậu cung, bị giam lỏng trong cung, e rằng ngày phế truất chẳng còn xa.
Còn ta, kẻ từng bị Gia Thành và Đại hoàng tử hại đến nhà tan người mất, lại được Hoàng thượng ban ân, phong làm Huyện chủ, sống an nhàn phú quý.
Trong trà lâu, ta gặp lại Trương tiểu thư.
Nàng híp mắt, hờn dỗi chọc vào cánh tay ta: “Ngươi thật là tốt số, bỗng dưng thành Huyện chủ, không chỉ được tự do hôn nhân mà còn có thể du ngoạn bốn phương.”
Ta nhướng mày cười: “Nếu ngươi cũng thành cô nhi, Hoàng thượng chắc sẽ ban ân cho ngươi để biểu thị lòng nhân đức.”
Trương tiểu thư vội xua tay: “Phụ thân ta vẫn khỏe, ta chẳng muốn làm cô độc như ngươi đâu.”
Ta khẽ cười, ngẩng nhìn ánh hoàng hôn rực rỡ.
Bước ra khỏi trà lâu, gió chiều phất qua áo.
Cô độc thì sao?
Ít ra, ta được sống tự do, được vui cười trong đời này.
Chẳng phải đó cũng là một kiểu viên mãn sao?
Nhưng kiểu “viên mãn” ấy, chỉ dành cho riêng ta.
Vì còn biết bao nữ nhân như ta của kiếp trước, đã chết vì những trò cười của thiên hạ về “tiết hạnh” và “danh tiết”.
Sau khi trở về phủ, ta dốc hết gia sản lập y quán, đào tạo nữ y, mở trường học cho nữ tử.
Chỉ mong thế gian này, sẽ bớt đi những người chết vì lời đồn và sự phán xét.
Dẫu con đường ấy đầy chông gai.
Nhưng ta tin, đạo tuy dài, cứ đi ắt sẽ đến.
[ Hoàn ]