Tỷ Tỷ Tráo Kiệu Hoa, Ta Mỉm Cười

Chương 3



7.

Trên xe ngựa trở về tướng quân phủ, Phó Thiên liên tục liếc nhìn ta, như có điều muốn nói.

Ta hỏi nó có chuyện gì, nó mới từ trong lòng móc ra một nắm kẹo mạch nha.

“Lúc nãy ở phủ họ Kiều con ăn thấy ngon quá, cố năn nỉ xin được một nắm to, người cũng ăn đi... nương.”

Ta mỉm cười nhận lấy, bóc một viên, trước tiên đút cho nó ăn.

Phó Húc nhìn thấy cảnh đó, trong mắt thoáng hiện vẻ hài lòng. Hắn khẽ dịch người sát lại gần, định nắm lấy tay ta.

Nhưng ta quay mặt đi, tránh khỏi tay hắn.

Hắn hơi khựng lại, lặng người trong chốc lát. Đưa mắt nhìn Phó Thiên, chỉ thấy thằng bé cũng ngơ ngác chẳng hiểu gì.

Dọc đường trở về, ta vẫn vui vẻ chuyện trò cùng Phó Thiên như thường, chỉ là đối với Phó Húc thì hoàn toàn phớt lờ.

Đến cửa phủ, Phó Húc xuống xe trước, đưa tay ra muốn đỡ ta.

Ta làm như không thấy, tự mình bước xuống, bước thẳng vào phủ.

Phía sau lưng, mơ hồ nghe thấy hai cha con thì thầm.

“Cha, người làm gì khiến nương giận rồi phải không?”

“Cha cũng không biết nữa...”

Dùng xong bữa tối, ta tự mình đến thư phòng, ngồi một mình đọc sách.

Một lát sau, có tiếng gõ cửa nhẹ nhàng vang lên.

“Nương, là con, Tiểu Thiên đây.”

“Tiểu Thiên? Có chuyện gì sao?”

Thằng bé mở cửa, dè dặt bước tới. Vừa đến trước mặt ta, lời đầu tiên lại là xin lỗi.

“Nương, con nghĩ kỹ rồi. Trước kia đúng là con có hơi cố tình nghịch ngợm. Là vì trong mấy quyển thoại bản con đọc, mấy người mẹ kế đều rất đáng sợ... nhưng người không giống họ chút nào cả...”

“Về sau con sẽ không nghịch ngợm trước mặt người nữa. Nhất định sẽ chăm chỉ học hành, cố gắng tiến bộ.”

Ta xoa đầu nó, dịu dàng cười.

“Ngoan lắm.”

Nhưng trong ánh mắt, vẫn còn một tia u sầu chưa tan.

Phó Thiên nhạy cảm nhận ra điều đó, lại lo lắng hỏi.

“Nương, người làm sao vậy?”

Ta im lặng một lúc rồi khẽ nói thật.

“Từ lúc rời phủ họ Kiều trở về, trong lòng vẫn luôn vướng bận chuyện những lời mà họ nói. Dù biết chẳng nên để tâm, nhưng quả thật vẫn thấy chua xót.”

Phó Thiên mím môi, cắn nhẹ răng dưới, vẻ mặt đầy trầm ngâm. Một lát sau, nó bỗng lên tiếng.

“Nương, vậy thì người sinh thêm một đứa với phụ thân đi. Là con ruột của hai người. Như vậy nương sẽ không buồn nữa. Con thật sự không có ý kiến gì đâu.”

Ta bị câu nói ấy làm cho giật mình.

“Đứa nhỏ ngốc, sao lại nghĩ như vậy chứ. Ta chỉ đang nghĩ... con cái trong nhà quá đông cũng chẳng phải chuyện tốt lành gì. Không chỉ ta với Kiều Trân Châu, mà giữa các huynh đệ tỷ muội trong nhiều gia đình khác cũng thường xuyên xích mích. Tướng quân phủ có con nghịch ngợm là đủ rồi, ta đâu còn sức đâu mà nuôi thêm.”

Phó Thiên ngượng ngùng nói.

“Thì ra là vậy... nhưng con thật lòng rất hy vọng có thêm đệ đệ hoặc muội muội. Giờ con cũng lớn rồi, sau này không quậy nữa, để bọn họ nghịch thay con. Lúc ấy con sẽ cùng người dạy dỗ chúng.”

Ta bị lời nó nói chọc cười, đúng lúc đó Phó Húc cũng bước vào phòng.

“Hóa ra nàng giận dỗi gì cũng không phải vì ta, mà là đang nghĩ đến chuyện này sao?”

Hắn phất tay ra hiệu cho Phó Thiên lui ra, rồi ngồi xuống cạnh ta, nắm lấy tay ta.

“Minh Châu, phủ tướng quân ta khác với phủ họ Kiều. Ta cũng khác cha nàng. Một đứa trẻ trưởng thành thế nào, điều quan trọng hơn cả là cách cha mẹ dạy dỗ. Nàng cứ yên tâm, ta nhất định sẽ cùng nàng dạy dỗ con cái thành người chính trực.”

Trong ánh mắt Phó Húc tràn đầy chân thành. Ta không kìm được, cũng siết chặt tay hắn đáp lại.

Hắn ghé sát tai ta, giọng nói trầm thấp.

“Vậy thì, để giúp Tiểu Thiên sớm đạt được mong ước, chúng ta có nên bắt đầu cố gắng rồi không?”

Hai má ta bừng đỏ, nhẹ gật đầu.

Đêm ấy, nhìn Phó Húc đang say ngủ bên cạnh, khóe môi ta khẽ cong lên thành một nụ cười.

Ta thật sự chưa từng muốn có một đứa con ruột của mình sao?

Sao có thể.

Chỉ một chút giả vờ yếu thế, một chút nhường nhịn đúng lúc, đã đổi được sự áy náy của cả cha lẫn con, và lời hứa sẽ cùng ta chia sẻ việc dạy dỗ con cái trong tương lai.

Đáng giá.

Vài ngày sau, ta đưa Phó Thiên ra ngoài dạo phố, từ xa đã trông thấy tỷ tỷ. Bụng nàng đã lớn, cả người cũng gầy gò, sắc mặt tiều tụy đến đáng thương.

Nàng cũng nhìn thấy ta, ánh mắt đầy giận dữ, như muốn xông tới nói điều gì đó.

Phó Thiên lập tức bước lên đứng chắn trước mặt ta.

Tỷ tỷ trừng mắt nhìn ta, không cam lòng, cuối cùng cũng chỉ đành nghiến răng quay người rời đi.

Vừa về đến phủ, Phó Thiên đã ầm ĩ kể lại chuyện gặp tỷ tỷ ngoài phố.

Phó Húc nhíu mày nói.

“Gần đây nhà họ Lục quả thật không được yên ổn. Ngoài cô thanh mai của Lục Kính Ngôn, nghe đâu còn dính dáng đến mấy cô nương bên ngoài khác nữa. Kiều Trân Châu vừa vào cửa đã mang thai, e rằng hắn cũng chẳng chịu ngồi yên lâu.”

Phó Thiên lập tức cảnh giác, nghiêm mặt lên tiếng.

“Cha, người không được bắt chước hắn đấy nhé. Chờ đến khi nương mang thai, tuyệt đối không được lén ra ngoài ăn vụng!”

“Con xem phụ thân con là hạng người gì thế? Sau này con cũng phải lấy cha làm gương trong chuyện tình cảm, nghe rõ chưa?”

Hai cha con lại bắt đầu cười cợt, đùa giỡn ầm ĩ cả gian nhà.

Về phòng, khi Tiểu Thúy giúp ta chải tóc, nàng thấp giọng nói.

“Phu nhân, vẫn là người thông minh. Người dặn nô tỳ đi tìm người khiêu khích mấy cô nương kia, giờ đã có hiệu quả rồi…”

Ta chỉ mỉm cười.

Thông minh gì đâu chứ, chẳng qua đều là bài học phải đánh đổi bằng đau đớn của kiếp trước mà thôi.

Lục Kính Ngôn vốn dĩ là kẻ đa tình không biết tiết chế. Kiếp trước, hắn luôn miệng than thở “không cưới được người mình yêu”, thế rồi hết lần này đến lần khác đưa thiếp thất vào phủ.

Tỷ tỷ ta lại nhẹ dạ tin hắn, không ít lần lén lút cùng hắn vụng trộm.

Không cưới được người mình yêu, liền đi cưới cả trăm người khác cho bõ tức?

Chỉ có những nữ nhân ngu muội mới tin nổi thứ đạo lý ấy.

Tiểu Thúy lại hạ thấp giọng thì thầm.

“Phu nhân, lời này nô tỳ cũng chỉ dám lén nói với người. Trước kia tướng quân ở trong quân doanh cũng từng phong lưu không ít, người mới vừa gả vào, tất nhiên là còn mới mẻ. Nhưng sớm muộn gì cũng sẽ có ngày nạp thiếp, đón di nương vào phủ. Người phải sớm chuẩn bị tinh thần và tính toán mới được.”

Ta khẽ cười.

“Nạp thiếp, đón di nương, thậm chí có đi thanh lâu, ta cũng chẳng bận tâm. Chỉ cần quyền quản gia nằm trong tay ta là đủ rồi. Tiểu Thúy, ngươi phải nhớ kỹ, tình yêu của nam nhân vốn không thể dựa vào. Tiền bạc và quyền lực mới là thứ nữ nhân có thể nắm lấy cả đời.”

Tiểu Thúy ngơ ngác gật đầu, vẫn chưa hoàn toàn hiểu được.

Đúng lúc ấy, giọng nói lạnh lùng của Phó Húc vang lên.

 

8.

 “Thật rộng lượng.”

Tiểu Thúy bị dọa đến tái mặt, ta phất tay bảo nàng lui xuống, rồi thẳng thắn đối diện với hắn.

“Những lời ta vừa nói đều là lời thật lòng. Ta, Kiều Minh Châu, không cầu tình cảm bền lâu, chỉ mong có thể cùng tướng quân tương kính như tân, giữ đúng danh phận là đủ.”

“Chỉ cần ngài để ta ngồi vững vị trí chủ mẫu phủ tướng quân, còn những việc phong hoa tuyết nguyệt bên ngoài, ta sẽ không can thiệp.”

Phó Húc bật cười lạnh.

“Hay lắm. Nàng đã nói vậy, vậy ta liền thật sự đi tìm thú vui cũng không ngại gì nữa.”

Nói rồi hắn quay người bước đi, nhưng đi được vài bước, hắn lại dừng lại, ngoảnh đầu nhìn về phía ta.

“Bày ra cái bộ mặt khó chịu này, nàng định cho ai xem?”

Ta theo phản xạ đưa tay sờ nhẹ khóe môi, quả nhiên đang vô thức cau lại.

Phó Húc bật cười, rồi bế bổng ta đặt xuống giường. Ta có chút ngượng ngùng quay mặt đi.

“Ta thật sự không tin vào tình yêu trọn đời trọn kiếp.”

“Nhưng ta tin.” Hắn nhìn ta, ánh mắt nghiêm túc khác thường. “Kiều Minh Châu, chi bằng chúng ta dùng cả đời này để đánh cược, xem cuối cùng ai mới là kẻ thắng.”

Sau một đêm ân ái nồng nàn, Phó Húc dịu dàng vuốt ve bụng dưới của ta. Ta dở khóc dở cười.

“Sờ cũng không ra đâu, chuyện có con hay không là tùy vào ý trời.”

“Ta biết.” Hắn vẫn không dừng tay, chỉ là động tác nhẹ nhàng hơn, rồi bất ngờ ghé sát tai ta, khẽ nói.

“Minh Châu, thật ra... Tiểu Thiên không phải do ta sinh ra.”

Ta tròn mắt kinh ngạc, ngẩn người nhìn hắn.

“Ngày trước trong quân, một huynh đệ của ta yêu phải một nữ nô nước ngoài. Khi chiến trận ác liệt, huynh ấy tử trận, nữ nhân kia cũng lựa chọn đi theo. Chỉ còn lại đứa bé mới sinh – chính là Tiểu Thiên.”

“Ta sợ thân thế của thằng bé bị người ngoài chỉ trỏ dị nghị, nên đã giấu chuyện này, nói dối là con ruột của mình.”

Ta kinh ngạc đến mức chẳng thể thốt ra lời nào.

 

9.

Nhờ sự cố gắng của ta và Phó Húc, ba tháng sau, đại phu chẩn mạch xác nhận ta đã mang thai.

Phó Thiên vui mừng đến mức gần như nhảy dựng lên, lập tức kéo ta và Phó Húc đến tửu lâu ăn mừng.

Nào ngờ giữa đường, chúng ta lại bắt gặp một cảnh tượng vô cùng hỗn loạn.

Tỷ tỷ đang cầm một cây trúc, đánh một nữ tử đến mức bò lê bò lết giữa đường.

“Đồ hồ ly tinh hạ tiện! Dám quyến rũ trượng phu của ta!”

“Ngươi cũng là con gái nhà lành, sao lại không biết liêm sỉ đến thế!”

Ta vội đưa tay bịt tai Phó Thiên lại. Xung quanh đã có không ít người vây xem náo nhiệt, Phó Húc kéo ta lại, lắc đầu ra hiệu không nên xen vào.

Đến tửu lâu, khi ta vừa đưa mắt nhìn xuống qua cửa sổ, liền thấy Lục Kính Ngôn hớt hải chạy đến kéo tỷ tỷ đi, trận huyên náo dưới phố mới coi như kết thúc.

Chỉ là ta không nhịn được cau mày, càng nhìn càng thấy lạ.

Nếu ta không nhìn nhầm, bụng của tỷ tỷ… sao lại bằng phẳng đến thế?

Rõ ràng nàng đã được hơn sáu, bảy tháng mang thai, lẽ nào...

Thấy vẻ nghi hoặc trong mắt ta, Phó Húc cuối cùng cũng buông tiếng thở dài.

“Vốn dĩ muốn giấu nàng, sợ nàng phải lo nghĩ trong thời gian mang thai.”

“Tháng trước, tỷ tỷ nàng đến biệt viện của Lục Kính Ngôn thì bắt gặp hắn đang dan díu với một nữ tử khác. Trong lúc ba người giằng co, cái thai… đã không còn giữ được.”

Ta nhất thời không rõ trong lòng là vị gì, chỉ biết trong khoảnh khắc đó, hình ảnh kiếp trước bị một kiếm xuyên bụng, một xác hai mạng lại hiện về trước mắt. Tay chân bỗng chốc lạnh buốt.

Phó Húc nắm lấy tay ta, nhẹ nhàng xoa ấm.

“Đừng nghĩ nhiều. Cũng đừng để tâm làm gì.”

Ta cúi đầu nhìn xuống bụng mình, nơi hơi nhô lên một chút, khẽ thở dài một hơi thật dài.

Đêm ấy, chiếc xe ngựa của ta dừng lại ở một góc phố vắng lặng.

Chờ một lúc, rèm xe được vén lên, tỷ tỷ bước vào, sắc mặt lạnh lùng.

“Kiều Minh Châu, ngươi lén lút hẹn ta ra đây là có ý gì?”

Ta từ trong tay áo lấy ra một phong thư, bên trong nhét đầy ngân phiếu, đưa tới trước mặt nàng.

“Nghe nói mấy hôm trước tỷ trở về phủ họ Kiều xin bạc, phụ mẫu không cho?”

Ánh mắt tỷ tỷ bùng lên lửa giận.

“Thế nào? Ngươi đến để cười nhạo ta? Bây giờ ngươi đắc ý rồi, có được sự sủng ái của Phó Húc, đứa con riêng cũng nghe lời, còn đang mang thai. Nhưng ngươi có ngày hôm nay, chẳng phải là nhờ ta đổi kiệu hoa sao? Nếu không, mối hôn sự rách nát với nhà họ Lục đó vốn là của ngươi!”

Nói đến đây, hốc mắt nàng đỏ ửng, tiếng nói run lên.

“Sớm biết như vậy, ta thà làm kế mẫu cho xong... chí ít còn giữ được con của mình…”

Ta lạnh giọng cười khẽ.

“Mỗi người một tính, tỷ mà gả vào tướng quân phủ chưa chắc có thể có được ngày hôm nay như ta. Biết đâu lại là một kiếp nạn khác, cũng chẳng khá hơn mối hôn sự tệ hại kia là bao.”

Kiếp trước, sau khi tỷ tỷ gả cho Phó Húc, cuộc sống cũng chẳng được như ý nguyện.

Phó Húc đêm đêm ngủ lại doanh trại, về sau dứt khoát đưa cả Phó Thiên vào ở cùng, lại còn nạp thêm hai tiểu thiếp, dứt khoát không quay về tướng quân phủ nữa.

Còn tỷ tỷ, cũng nhân lúc vắng bóng trượng phu, ngày ngày lén lút vụng trộm với Lục Kính Ngôn.

Nhớ lại chuyện xưa chuyện nay, lòng ta có đôi phần cảm khái. Ta giơ phong thư trong tay, lắc lắc mấy cái trước mặt nàng.

“Muốn, hay là không?”

Tỷ tỷ cắn răng giật lấy.

Ta khẽ cười, nhìn nàng một cái.

“Kiều Trân Châu, tỷ có biết vì sao phụ mẫu không nỡ cho tỷ nổi vài trăm lượng bạc không?”

Tỷ tỷ ngẩn người, ánh mắt lộ ra vẻ nghi hoặc, khẽ lắc đầu.

“Vì gần đây họ đang bận chuẩn bị sính lễ cho Nhị ca, rồi lại tốn kém một khoản lớn để mua chức cho Tam đệ, chỗ nào cũng cần đến tiền.”

“Kiều Trân Châu, phụ mẫu có thương tỷ đến đâu, chẳng lẽ thương hơn mấy người ca ca đệ đệ đó sao? Tỷ suốt ngày chỉ biết so bì với chúng ta – những đứa con thứ xuất, sao chưa từng nghĩ đến việc tranh với các huynh đệ của mình? Đúng, so với chúng ta, tỷ là đích nữ là bảo bối, nhưng so với những người con trai, tỷ có là gì trong mắt cha mẹ không? Tỷ có từng nhìn rõ vị trí của mình trong cái nhà này chưa?”

“Lúc tỷ bị Lục Kính Ngôn hành hạ, ngày ngày khóc lóc đòi hòa ly, cha mẹ đã từng vì tỷ mà mềm lòng chưa? Nay vì họ không xem trọng, mà hắn lại càng thêm coi thường tỷ, không phải vậy sao?”

Sắc mặt tỷ tỷ biến đổi liên tục, từ giận dữ đến bối rối rồi dần trở nên u ám. Cuối cùng, nàng cũng rơi vào trầm mặc.

Chương trước Chương tiếp
Loading...