TRĂNG SOI CHIẾU CỐ NHÂN

Chương 1



1.

Ta bán bánh nhân thịt nơi biên quan.

Bánh vỏ mềm, nhân thịt thơm, lúm đồng tiền của Tam Nương ta chính là lưỡi dao giết người.

Tam Nương ta, tay cầm dao, tay chống hông, nhe răng hù dọa lũ heo dê. Thịt heo mới g i ế t làm bánh, mỗi chiếc mười văn, chưa đến trưa đã bán hết sạch. Còn bánh thịt hôm trước, mỗi chiếc ba văn, bày đến chiều tối cũng hết veo.

Lão hán ở quán bên cạnh phát hiện ra bí mật:
“Ngươi ngày nào cũng giết heo, chẳng để lại chút nào. Cùng một loại bánh, ngươi bán cho người giàu mười văn, còn kẻ nghèo chỉ lấy ba văn.”

Ta cười đáp:
“Buổi sáng cướp của người giàu, buổi chiều cứu giúp người nghèo. Tam Nương ta, vốn chẳng bao giờ lừa kẻ khốn khó.”

Các tướng sĩ nơi biên quan rất thích bánh thịt ta làm, rảnh rỗi thì ba năm tụ lại mua, bận rộn thì nhờ ta mang đến quân doanh.

Ngày hôm đó, con heo lại khó g i ế t hơn thường lệ.

G i ế t heo, róc thịt, nhào bột, băm nhân, mặt trời đã lên ba sào. Lúc này, lão Vương từ quân doanh mang lời nhắn đến:
“Hôm nay quân doanh có tiệc lớn, tiếp đón tướng quân mới đến. Nương tử, trước giờ Ngọ phải làm đủ một trăm chiếc bánh thịt đưa đến.”

Một đơn hàng lớn như vậy nửa năm mới gặp.

Ta xắn tay áo, siết chặt thắt lưng, bột mì tung bay, xẻng chảo rộn ràng. Một trăm chiếc bánh thịt, đúng hẹn trước giờ Ngọ.

Đưa bánh xong, ta vừa mệt vừa đói, ngay cả Tam Nương thép cũng phải dựa tường mà lê bước.

Lúc ấy, tướng quân trong bộ giáp đỏ, tóc buộc cao, cưỡi ngựa ngang qua. Ánh mắt hắn thoáng nhìn ta, rồi lại quay đầu ngựa, trở lại.

Tướng quân mặt nghiêm nghị, khí thế uy nghi quát hỏi:
“Ngươi làm nghề gì?”

Ta bóp eo mình, bụng đói đến run rẩy, hơi thở yếu ớt:
“Bán… thịt…”

Chữ “bánh” còn chưa ra, mặt tướng quân đã đỏ bừng, quát lớn:
“Hạ lưu!”

Ta, một kẻ bán bánh tận tâm, cần cù ở chợ, thế nào lại thành hạ lưu?

Đang định lên tiếng biện giải, đám lính sau lưng tướng quân nhanh tay lẹ chân, lục lấy túi tiền trên thắt lưng ta.
“Hẳn là kiếm được không ít, bảo sao lưng còng thế kia.”

Xung quanh vang lên tiếng cười chế giễu.

Tướng quân quay mặt đi, như thể chỉ nhìn ta thôi cũng làm bẩn mắt hắn.
“Trói lại, mang về quân doanh. Ta không tin không trị được cái lối phong tục bại hoại này.”

Hắn cưỡi ngựa, còn ta bị trói chặt, nằm úp trên mông ngựa. Vạt áo tướng quân bay trong gió, quét qua mặt ta.

Ta cắn chặt vạt áo hắn, che mùi hôi của phân ngựa, trong lòng nghiến răng nghiến lợi.

Rồi sẽ có ngày, ta cho hắn biết thế nào mới gọi là THẬT SỰ HẠ LƯU!

 

2.

Biên quan Yến địa là phong địa của Hoa Dương công chúa.

Nếu hỏi vì sao công chúa lại chọn vùng Tây Bắc khắc nghiệt, thì đáp án hẳn là vì nơi đây đầy những nam tử mày rậm mắt to – đúng gu của công chúa.

Chiến loạn liên miên, dân chúng cơm không đủ ăn, áo chẳng đủ mặc.

Những nam tử có chút nhan sắc lần lượt tự tiến cử làm bạn gối chăn cho công chúa.

Còn những nữ tử nhan sắc hơn người, quần áo chẳng lành lặn, dần chuyển sang quyến rũ các binh lính canh giữ.

Thời buổi loạn lạc, cầu sinh vô cửa, ai cũng mong dựa vào hoàng gia, tìm được bát cơm sắt, theo đó mà có chút cháo nóng húp cầm hơi.

Lâu ngày, nam tử ở Yến địa càng thêm mềm mại, yêu kiều; còn các binh sĩ thì kiệt quệ thân xác, không còn sức mà cầm binh.

Triều đình không thể làm ngơ, phái tướng quân Nguyên Hoài – người nổi danh cứng rắn, quyết đoán và không gần nữ sắc – đến chỉnh đốn.

Cú chém đầu tiên của tướng quân, hướng thẳng vào những nữ tử làm nghề "bán da bán thịt" ở biên quan.

Và ta, Tần Tam Nương, vốn chỉ cần cù bán bánh nhân thịt, lại vô tình bị đặt lên lưỡi dao này.

Những nữ tử bị bắt đến đủ phong cách, đủ dáng vẻ: phong tình của hoa khôi, yếu đuối như liễu rủ, đoan trang kiểu nữ nhi nhà lành, đanh đá kiểu đại tiểu thư, ngây thơ kiểu ngốc bạch ngọt…

Nhìn là biết nghề này giờ đã cạnh tranh đến mức nào.

Người đông, nghề lại dễ cuốn theo lối làm ăn. Khi thấy cách ăn mặc của ta, bọn họ ai nấy đều kinh ngạc:
“Ngươi chọn đường này… đúng là sáng tạo thật đấy.”

Ta nghiêm túc giải thích:
“Thật ra, ta không giống các người. Ta là bán bánh nhân thịt.”

Bọn họ ngẫm nghĩ một hồi, rồi gật gù:
“Ồ, hiểu rồi. Khi ngươi bán thịt, còn bán cả bánh.”

“Kiêm thêm nghề phụ, quả nhiên kiếm được nhiều hơn.”

“Chậc, nghề này của chúng ta, đúng là ngày càng cạnh tranh khốc liệt mà!”

Sự im lặng của ta khiến không gian lặng ngắt tựa tờ, nhưng lại tựa tiếng trống vang dội lòng người.

Từ ngày đó, ta bắt đầu cùng những nữ tử xiêm y lộng lẫy này học tập mỗi ngày.

Nguyên tiểu tướng quân quyết tâm chỉnh đốn, thủ đoạn vừa cứng rắn vừa triệt để.

Buổi sáng học sách vở, buổi chiều rèn kỹ năng.
Vừa tẩy não tinh thần, vừa đào tạo nghề nghiệp, nghe đâu ai biểu hiện xuất sắc còn có cơ hội ở lại quân doanh, từ đó cầm chắc bát cơm sắt trong tay.

Sư phụ hỏi ta muốn học gì, ta đáp thẳng:
“Không cần học, ta đã có sẵn một kỹ năng, chính là làm bánh nhân thịt.”

Ta cầm dao chặt, rầm rầm rìu rìu băm đầy một chậu thịt, rồi đổ bột nhào bánh, nướng một chảo thơm lừng.

Bánh vỏ mềm, nhân thịt đậm đà, hương vị của Tam Nương, ai từng nếm qua đều khó lòng quên được.

Các nữ tử cắn thử chiếc bánh của ta, không ngừng tấm tắc khen ngợi:
“Tam Nương có tay nghề này, sau này có thể gả cho một đồ tể làm thê tử. Không như chúng ta, chỉ biết gảy đàn thêu hoa, cuối cùng cũng chỉ làm thiếp cho những công tử tuấn tú.”

Ta khẽ lắc đầu, mỉm cười bảo:
“Gả đồ tể gì chứ, Tam Nương ta trước đây cũng từng là thê tử của một công tử tuấn tú đấy. Ta giỏi múa, còn lang quân giỏi vẽ. Lang quân vẽ Tam Nương ta như tiên nữ giáng trần, ai nhìn cũng không tiếc lời khen là một đôi trai tài gái sắc.”

Những nữ tử nghe vậy cười nghiêng ngả, người trước ngả người sau.
“Tam Nương thật biết kể chuyện hài!”
“Thế chàng công tử tuấn tú của Tam Nương giờ ở đâu?”
“Công tử vừa tuấn tú vừa biết vẽ ấy, chẳng phải đã bị công chúa bắt đi sưởi ấm giường rồi sao? Làm gì đến lượt Tam Nương giết heo?”

Họ cười, ta cũng cười.

Từ đó, mỗi khi rảnh rỗi, họ lại giục ta kể chuyện.
Ta kể, họ cắn hạt dưa, cảnh ấy trông mà buồn cười, lại có chút gì đó bi thương.

 

3.

Trong câu chuyện, nữ tử mang tên Nguyệt Nương, nam tử gọi là Dung Lang.

Nguyệt Nương là tiểu thư nhà quan, tính tình kiều mỵ, hồn nhiên.
Dung Lang xuất thân từ gia đình thư hương, phong thái tuấn tú, nho nhã.

Dung Lang sở trường hội họa, bút pháp xuất thần, vẽ núi cao nước chảy, hoa nở chim hót, cảnh vật sống động như thật.
Nhưng dù vẽ bao nhiêu, Dung Lang vẫn không vẽ người.

“Họa nhân khó họa cốt, biết mặt khó biết lòng.”

Hắn nói, lòng người quá phức tạp, hắn không đủ tài vẽ trọn.

Thế nhưng, mọi chuyện đổi thay từ ngày hắn gặp được Nguyệt Nương.

Dưới ánh trăng, Nguyệt Nương dâng một điệu múa, đẹp tựa tiên nữ hạ phàm.
Dung Lang nhìn mà ngẩn ngơ, khắc sâu trong lòng.

Trở về nhà, Dung Lang lần đầu phá lệ, hạ bút vẽ nên bức Kinh Hồng Dưới Trăng.

Đó là bức họa chân dung duy nhất trong đời hắn, cũng là lần đầu tiên trái tim đã khép suốt hai mươi năm của hắn hé mở, gửi trọn cho thiếu nữ mười chín tuổi trong tranh.

Bức họa ấy, tựa điệu múa của Nguyệt Nương, diễm lệ kinh người, danh chấn kinh thành.

Một đôi kim đồng ngọc nữ nhanh chóng rơi vào lưới tình. May thay, họ lại môn đăng hộ đối, từ việc nghị thân, nạp sính lễ, đến đại hôn, tất cả đều thuận lợi, trọn vẹn trong một hơi thở.

Nhưng trong những câu chuyện, hễ đoạn đầu quá êm ả, đoạn sau ắt phải trải qua trắc trở.

Dung Lang và Nguyệt Nương cũng không tránh được định luật ấy.

Ngày đại hôn, tin tức về cặp phu thê "Kinh Hồng dưới trăng" với điệu múa và bức họa lừng danh kinh thành lan đến tai công chúa. Nghe thấy, công chúa vốn vừa dùng quá nhiều điểm tâm, muốn ra ngoài dạo để tiêu thực, bèn thuận tiện ghé qua xem.

Chỉ một ánh nhìn thoáng qua, thiên lôi đã động địa hỏa.

Công chúa vừa gặp Dung Lang đã nhất kiến chung tình, yêu đến nỗi trời long đất lở.

Nàng sai người bắt Dung Lang đưa về phủ, ép hắn vào tẩm thất.

Áo xiêm xộc xệch, xuân sắc lộ ra với làn da trắng ngần, đôi chân thon thả. Đôi tay mềm mại, thoa đầy hương phấn, nhẹ nhàng cầm lấy bàn tay mang mùi mực thanh tao của Dung Lang, ép hắn họa lên thân thể cao quý của mình.

Dung Lang kiên quyết cự tuyệt. Khi bị ép đến đường cùng, hắn thẳng thừng lao đầu vào đất, định lấy cái chết để giữ mình trong sạch.

Công chúa giận dữ uy hiếp:
"Ngươi có thể chết để giải thoát, nhưng ngươi không lo nghĩ đến gia quyến của mình sao?"

Dung Lang đứng thẳng như tùng, không chút nao núng:
"Người nhà ta đều có khí tiết, thà chết còn hơn chịu nhục."

Công chúa cười lạnh, tiếp lời:
"Còn gia đình nhạc phụ của ngươi thì sao? Cả tân nương của ngươi, nàng cũng nguyện chết theo ngươi chứ?"

Nghe đến đây, hàng mi dài của Dung Lang khẽ rung lên. Sau hồi im lặng, hắn đáp:
"Chuyện ta làm, ta tự chịu. Chỉ mong công chúa minh xét, đừng gieo họa lên người vợ ta."

Công chúa từ từ bước xuống giường, đôi tay ngọc ngà quấn lấy cổ hắn, giọng nói nhẹ nhàng nhưng đầy uy quyền:
"Nếu ta không muốn thì sao?"

Công chúa từ nhỏ kiêu ngạo, quen sống theo ý mình, làm sao hiểu đạo lý. Nàng chỉ biết một điều: thứ nàng muốn, nhất định phải có được, dù là ép buộc hay cưỡng đoạt.

Một người chết đi, nào có gì khó khăn? Khó khăn là phải sống trong nhục nhã.

Bên này, Tam Nương cũng chẳng chịu ngồi yên. Nàng gõ nát trống trước nha môn, chắn cả xe ngự của thiên tử, lên trời xuống đất, chỉ để tìm lại lang quân mang danh "hồng nhan họa thủy" của mình.

Sự việc ồn ào đến mức thiên tử cũng không thể làm ngơ.

Trên đại điện, lần đầu tiên trong đời, thiên tử nghiêm khắc trách mắng công chúa mà ngài yêu thương như ngọc.

Tối hôm đó, Nguyệt Nương bị trói chặt, ném thẳng vào phủ công chúa.

Công chúa cười lạnh:
"Muốn nam nhân? Bản cung cho ngươi. Một lần mười người, ngươi có hài lòng chăng?"

Mười tráng sĩ bước tới, định khiêng Nguyệt Nương đi.

Dung Lang, người đã cắn răng chịu đựng suốt nửa tháng, cuối cùng quỳ xuống, cúi đầu.

"Hãy thả nàng đi. Ta cam tâm tình nguyện hầu hạ công chúa ba năm."
"Ba năm sau, khi công chúa đã chán ghét, xin hãy ban cho ta cái chết sạch sẽ, đừng làm liên lụy đến Nguyệt Nương và gia đình nàng nữa."

Nguyệt Nương biết, đó ắt hẳn là lần cuối cùng nàng được gặp Dung Lang. Nàng khóc đến khản tiếng.

Dung Lang khẽ nói:
"Nàng hãy đi thật xa, từ nay về sau, nàng sẽ không còn là gông cùm trói buộc ta nữa."

Đêm ấy, Nguyệt Nương biến mất không để lại dấu vết.

Nghe tin, Dung Lang thở phào nhẹ nhõm.

Một quân tử như hắn, dứt khoát giơ dao, tự tay cắt đi mệnh căn của mình.

Công chúa hay tin, vội vàng chạy đến, mặt mày thất sắc:
"Sao ngươi phải làm thế?"

Dung Lang đau đớn đáp:
"Ta giữ lời hứa, ba năm này sẽ vẽ tranh, làm nô bộc, hầu hạ công chúa. Nhưng thân thể này, cả đời chỉ thuộc về Nguyệt Nương."

Câu chuyện kết thúc ở đó.

Những nữ tử bên ngoài câu chuyện, nghe đến đây, mắt đã đỏ hoe.

"Miệng lưỡi Tam Nương thật khéo, trên đời làm gì có nam nhân nào chung thủy đến thế."
"Đúng vậy, nghe mà khiến ta cũng muốn phát cuồng vì tình yêu."

Các nàng vừa trách móc vừa phủi sạch vỏ hạt dưa trên váy rồi tản đi.

Ta quay người, thu lại thanh gỗ chống cửa sổ.

Gió nổi lên. Sắp mưa rồi.

Chương tiếp
Loading...