Búp Bê Tráo Mệnh

Chương 2



3

Sáng hôm sau, trời vừa hửng sáng, tôi cầm theo con búp bê đến nhà dì ở làng bên.

Dì là thầy cúng nổi tiếng linh nghiệm nhất trong cả huyện. Sau khi mẹ mất, chỉ còn dì và bố là thật lòng thương yêu tôi.

Vừa bước vào cửa, sắc mặt dì đã thay đổi:

“Vãn Tinh, trên người con có thứ không sạch sẽ.”

Bàn tay đầy vết chai của dì lập tức xé lấy lá bùa từ bàn thờ phía sau.

Vừa dán lên ngực tôi, tiếng khóc như trẻ sơ sinh vang lên từ trong balo.

Con búp bê trong túi như sống dậy, bật ra ngoài, lăn lộn dữ dội trên nền gạch xanh.

Sắc mặt dì lập tức trầm xuống, bà vung chiếc chuông đồng, nện mạnh xuống đất, lập tức hiện ra một trận pháp chú văn phức tạp.

Búp bê bị ánh sáng vàng nhốt lại, phát ra tiếng gào chói tai, giãy dụa mấy lần rồi mềm oặt, nằm im bất động.

Thu phục xong tà vật, dì kéo tôi vào phòng trong:

“Vãn Tinh, chuyện này là thế nào? Sao con lại bị thứ này bám theo?”

Tôi kể hết mọi chuyện, không giấu giếm cả việc mình đã sống lại.

Nghe đến cái chế//t thê thảm ở kiếp trước của tôi, mắt dì đỏ hoe.

“Con búp bê này là do ông ngoại con mang về từ Nam Dương khi làm ăn. Lúc đó dì đã thấy không ổn, tra ra mới biết:

Chỉ cần buộc tóc của đối tượng lên búp bê, sau đó để người đó ngủ cùng búp bê suốt bảy đêm, thì từ đó về sau, số mệnh hai người sẽ hoàn toàn tráo đổi.”

Nghe vậy, cả người tôi toát mồ hôi lạnh.

Hèn gì kiếp trước, Lâm Niệm Niệm vốn sức khỏe yếu, nhưng từ khi đến nhà tôi thì ngày càng khỏe mạnh.

Còn tôi đang tuổi thanh xuân lại dần dần héo úa.

Hèn gì tôi ngày đêm dùi mài sách vở, mà kết quả thi đại học lại tệ hại đến mức không thể chấp nhận.

Trong khi đó, Lâm Niệm Niệm lại đậu vào trường đại học hàng đầu ở tỉnh với thành tích xuất sắc.

Dì vỗ nhẹ lưng tôi, giúp tôi điều khí:

“Con à, may mà con đến kịp. Con búp bê này độc địa nhất ở chỗ: một khi hoán đổi thành công, cả đời này không thể đổi lại.

Phải sống với vận mệnh của đối phương. Nếu Lâm Niệm Niệm bị thương ở ngoài, con cũng sẽ phải chịu phản ứng tương ứng trên cơ thể.”

Tôi hít sâu một hơi, nắm chặt tay dì:

“Vậy nếu... con lấy lông của một con vật bỏ vào thay tóc người để tráo đổi vận mệnh thì sao?”

Dì sững người một lúc, rồi lập tức hiểu ra:

“Chỉ cần là sinh vật sống thì đều có thể đổi. Nếu là người đổi với súc vật, thì suốt đời người đó sẽ dính lấy bản tính súc vật.”

Tôi cười, cẩn thận cất lại con búp bê, nói vài câu rồi rời nhà dì trở về.

Về đến nhà, nhìn con gà rừng mới mua đang đứng trong góc, tôi im lặng rút một sợi lông của nó.

Sau đó lặng lẽ bước vào phòng của Lâm Niệm Niệm, moi ra một chỗ lõm dưới gối cô ta, đặt con búp bê tà thuật vào trong.

Làm xong, tôi rời đi không một tiếng động.

Kể từ giờ, tôi sẽ tập trung toàn lực cho kỳ thi đại học.

Đây là kỳ thi tuyển sinh đại học đầu tiên sau khi Trung Quốc khôi phục kỳ thi, kiếp trước tôi rất coi trọng.

Tôi đã ôn luyện chăm chỉ suốt một năm, chỉ mong có thể vào một trường đại học lý tưởng.

Thế nhưng kết quả lại chỉ đủ điểm vào một trường cao đẳng bình thường.

Lúc biết điểm của tôi, Cố Trường Phong chẳng mấy ngạc nhiên.

Ngược lại còn nắm tay tôi, dịu giọng an ủi:

“Vãn Tinh, con gái vốn dĩ không hợp học hành. Biết viết tên là đủ rồi. Em cứ ở nhà đi, trước khi lên đại học anh sẽ cho em một đứa con.”

Khi ấy nghe những lời đó, tôi thấy vô cùng khó chịu.

Vì kết quả học tập của tôi tuy không bằng Chu Tôn – người luôn đứng đầu – nhưng vẫn hơn Cố Trường Phong nhiều.

Thế mà lúc đó tôi lại mù quáng yêu anh ta, nghe theo lời đường mật, ở nhà dốc sức quản lý nhà máy ngày một phát đạt.

Nào ngờ cuối cùng lại là dọn sẵn nền tảng cho hai kẻ phản bội kia hưởng lợi.

Nghĩ tới đây, tôi siết chặt quyết tâm, thâu đêm ôn tập.

Lần này, tôi nhất định sẽ nắm lấy vận mệnh của chính mình.

Thời gian này, Lâm Niệm Niệm cũng không ra mặt làm trò gì cả.

Chỉ là chính cô ta còn chẳng nhận ra: cô ta bắt đầu dậy sớm hơn thường lệ rất nhiều.

Tôi khẽ cười lạnh — chẳng mấy chốc nữa thôi, thói quen của Lâm Niệm Niệm sẽ y hệt như con gà rừng kia.

Nhưng đây mới chỉ là khởi đầu. Tôi sẽ khiến phần đời còn lại của cô ta sống không bằng chết.

Tôi dốc sức học tập, nhưng dù sao cũng đã cách quá lâu, có nhiều kiến thức tôi không thể nhớ lại được.

Nghĩ ngợi một lúc, tôi quyết định nhờ Chu Tôn kèm học.

Kiếp trước Chu Tôn đỗ vào trường danh giá nhất cả nước, chắc chắn việc dạy tôi không có gì khó.

Tôi đến khu ký túc xá nơi bốn người họ ở, vừa bước tới đã thấy Cố Trường Phong đang ngồi dưới chòi nói chuyện thì thầm với Lâm Niệm Niệm.

Gương mặt cô ta ửng đỏ, lườm anh ta một cái như trách móc mà lại e thẹn.

Nhìn cảnh hai người họ thân mật như vậy, bụng tôi như bị dội ngược.

Cố Trường Phong vừa nghe thấy tiếng động từ phía tôi, nụ cười lập tức biến mất khỏi khuôn mặt.

 

4

Trần An và Tạ Văn Diệu cũng quay sang nhìn tôi:

“Sao thế Vãn Tinh, vừa hay tôi và Trần An còn đang cá xem lần này cậu chịu đựng được mấy ngày là sẽ quay lại xin lỗi Trường Phong.”

“Mới có mấy hôm mà đã không nhịn được rồi à?”

Cố Trường Phong liếc tôi một cái, thấy tôi chỉ cầm theo mấy quyển sách, ánh mắt càng thêm lạnh lẽo.

Bởi vì trước đây mỗi lần cãi nhau, chưa đầy một ngày tôi đã mang theo túi lớn túi nhỏ quà cáp đến làm lành với anh ta.

Dù ngoài mặt Cố Trường Phong luôn tỏ vẻ ghét bỏ chuyện tôi “dùng tiền sỉ nhục”, nhưng lần nào cũng lén lút cất hết quà sau khi tôi rời đi.

Lần này thấy tôi tay không đến, anh ta nhíu mày càng sâu.

“Lâm Vãn Tinh, muốn tôi tha thứ thì quỳ xuống xin lỗi Niệm Niệm ngay!”

Lâm Niệm Niệm rụt rè đứng bên cạnh, nhẹ nhàng kéo tay áo Cố Trường Phong:

“Trường Phong, thôi mà... tất cả là lỗi của em, chị cũng không cố ý đâu. Đợi thi đại học xong em sẽ dọn đi, không phiền hai người nữa.”

“Niệm Niệm, em đừng nói vậy. Em cũng là con gái nhà họ Lâm, dựa vào đâu mà Lâm Vãn Tinh được đối xử như thế?”

Cố Trường Phong quay sang tôi, giọng điệu như ban phát:

“Lâm Vãn Tinh, tôi cho cô cơ hội cuối cùng — xin lỗi Niệm Niệm, chia cho cô ấy một nửa tiền thưởng của nhà máy năm nay, nếu không thì đừng mơ tôi sẽ tha thứ!”

Tôi lạnh nhạt liếc họ một cái, không nói lời nào mà bước thẳng vào sân.

Cố Trường Phong giận dữ, sải bước lên kéo mạnh tay tôi lại:

“Lâm Vãn Tinh, cô bị điếc à? Tôi bảo cô xin lỗi cơ mà!”

Chưa kịp giãy ra, cánh tay Cố Trường Phong đã bị một lực khác kìm chặt.

Chu Tôn đứng bên cạnh, lạnh lùng nhìn xuống anh ta, chỉ buông hai chữ:

“Buông ra.”

Lần đầu tiên bị đối xử như thế, Cố Trường Phong trừng mắt:

“Anh là cái thá gì mà dám ra tay với tôi?”

Tôi không để anh ta kịp phản ứng, tát cho một cái như trời giáng.

Rồi tôi ung dung bước đến cạnh Chu Tôn, lạnh lùng nhìn kẻ vừa bị đánh sững người.

“Ai nói tôi đến tìm anh?”

Nói xong, tôi nắm tay Chu Tôn, thẳng bước vào phòng anh ấy.

Cố Trường Phong và đám người kia phải mất một lúc mới hoàn hồn, sau đó bắt đầu đứng ngoài chửi rủa.

Tôi đóng cửa lại, cắt đứt toàn bộ ồn ào bên ngoài.

Mở sách ra, tôi nghiêm túc nhìn Chu Tôn:

“Chu Tôn, trước kỳ thi đại học, cậu có thể kèm tớ học được không?”

Chu Tôn khẽ gật đầu, chẳng hề do dự.

Cậu ấy đúng là thiên tài, chỉ cần chỉ dẫn đôi ba câu là tôi đã hiểu ra những điểm mù trong đầu mình.

Những ngày tiếp theo, tôi chăm chỉ ôn tập, kết quả tiến bộ rõ rệt.

Cố Trường Phong cũng không dám tìm tôi gây sự nữa — anh ta hiểu rõ, ở thời điểm này mà chọc giận tôi, thì chẳng còn chút lợi lộc nào ở nhà họ Lâm.

Kỳ thi đại học nhanh chóng trôi qua trong tiếng ve sầu râm ran.

Thi xong, tôi chỉ cảm thấy nhẹ cả người.

Chưa có kết quả, Lâm Niệm Niệm đã nhìn tôi bằng ánh mắt đầy hàm ý.

Cô ta vẫn còn mơ mộng về giấc mơ tráo đổi vận mệnh kia.

Tôi không vội vạch trần, bởi vì đã đánh thì phải đánh cho thật đau, giữa chốn đông người mới đáng xem.

Chưa đến ngày có kết quả, Lâm Niệm Niệm đã bắt đầu khoe khoang với hàng xóm chuyện cô ta sắp lên đại học ở tỉnh thành.

Cô ta còn cùng Cố Trường Phong mua sẵn vé tàu lên tỉnh.

Thế nhưng, không ai trong xóm muốn nói chuyện với cô ta — vì trên người Lâm Niệm Niệm lúc này có mùi hôi tanh đặc trưng như của động vật.

Thậm chí cô ta còn có biểu hiện lé mắt khi nói chuyện, nhưng lại không hề nhận ra.

Cuối cùng, ngày công bố điểm thi cũng đến.

Sáng sớm, Lâm Niệm Niệm thay một bộ đồ mới tinh, chạy đến gõ cửa phòng tôi:

“Chị ơi, hôm nay lên trường xem kết quả thi đó. Chị mau ra đây, mình cùng đi.”

Tôi cong môi cười, cùng cả nhóm năm người ra khỏi nhà.

Bảng thông báo kết quả chật kín người.

Tạ Văn Diệu cười cợt:

“Vãn Tinh, cậu đúng là có phúc. Dù thi không đậu đại học cũng chẳng sao, còn có Trường Phong nuôi cả đời. Là con gái đúng là sướng thật, chẳng cần cố gắng gì cũng có thể sống ung dung.”

Lâm Niệm Niệm giả vờ lườm cậu ta một cái, ngọt ngào nói:

“Văn Diệu, cậu nói linh tinh gì thế. Chị Vãn Tinh chăm chỉ thế cơ mà, nhất định lần này sẽ đỗ đại học chính quy.”

Lời còn chưa dứt, nụ cười trên mặt cô ta đã đông cứng.

Bởi vì ở vị trí thứ hai trên bảng điểm, cô ta nhìn thấy cái tên:

“Lâm Vãn Tinh – 653 điểm.”

Lâm Niệm Niệm chết sững nhìn bảng thông báo, móng tay găm chặt vào lòng bàn tay đến rướm máu.

Cô ta lùi lại nửa bước, run rẩy bật thốt một câu:

“Không thể nào... rõ ràng chúng ta đã hoán đổi số phận rồi mà...”

Chương trước Chương tiếp
Loading...