Cẩm Nang Phú Quý Của Chủ Mẫu Hầu Phủ

Chương 1



1

Thái hậu hồi cung, Hoàng thượng và Hoàng hậu nghênh giá tận ngoài cửa.

Văn võ bá quan xếp thành hai hàng mà đứng chầu hai bên.

Tiếng tung hô "Thái hậu thiên tuế" vang dội khắp tai.

Tôn quý tối cao, chính là Thiên gia như vậy.

Lần này, Thái hậu ở lại Ngũ Đài Sơn suốt nửa năm.

Ta là mệnh phụ duy nhất đi theo.

Ánh mắt ta lướt qua đám võ quan, rất nhanh đã thấy được trượng phu Trần Hoài Dự của mình.

Hắn kế thừa tước vị Bắc Uy hầu, hiện đảm nhiệm chức Chất Trung đô úy.

Thái hậu nắm tay ta rồi nói với Hoàng thượng và Hoàng hậu: "Nửa năm nay, Bắc Uy hầu phu nhân luôn ở bên cạnh ai gia, thay ai gia chép kinh, tận tâm tận lực. Mấy ngày trước ai gia không có khẩu vị, ăn không vô gì, làm đứa nhỏ này lo sốt vó, nào là ngâm mơ muối rồi nào là làm bánh bát trân, biến đủ loại món ăn khai vị dâng lên."

Ta vội vàng đáp lời: "Đây đều là bổn phận thần phụ nên làm."

Hoàng hậu khen ta hiền lương hiếu thuận.

Hoàng thượng cũng mở kim khẩu: "Trần phu nhân hầu hạ Thái hậu có công, ban thưởng."

Đây chính là thứ ta cần.

Hoàng thượng là người coi trọng hiếu đạo nhất trong thiên hạ.

Từ nay về sau, ta không chỉ là người Thái hậu tín nhiệm trước mặt bà mà ngay cả Hoàng thượng và Hoàng hậu cũng sẽ nhớ đến công lao của ta.

Ta đưa Thái hậu hồi cung về Thọ An cung, bà mới chịu để ta rời đi và dặn ta về phủ nghỉ ngơi trước rồi tối lại nhập cung dự yến.

Sự thân thiết của bà với ta có thể thấy rõ.

Ngoài cung, xe ngựa của Trần Hoài Dự vẫn chưa đi.

Phu xe trông thấy ta thì lên tiếng bẩm báo với người trong xe.

Trần Hoài Dự bước xuống xe ngựa.

Hắn nắm lấy tay ta rồi ôn nhu hỏi han: "Phu nhân vất vả rồi."

Ánh mắt ta chăm chú nhìn hắn, lại không nhìn ra một tia sơ hở nào.

Quan tâm trong mắt hắn thật sự rõ ràng chân thật.

Nhưng ta chỉ vừa đến Ngũ Đài Sơn chưa bao lâu, đã nhận được tin tức rằng hắn đã đưa ngoại thất vào phủ, lại còn sủng ái vô cùng.

Ta mở miệng nói: "Được phụng sự Thái hậu, là vinh quang của cả Hầu phủ chúng ta."

 

2

Ta vừa về đến phủ thì phát hiện gác cổng đã thay người, ngay cả tổng quản cũng không còn là gương mặt cũ.

Một nữ tử trẻ tuổi búi tóc kiểu phụ nhân, được một đám nha hoàn vây quanh, đi đến trước mặt ta, cúi mình hành lễ rồi dịu dàng nói: “Thiếp thân Tống thị, thỉnh an phu nhân.”

Ánh mắt ta lướt qua nàng ta hai lượt.

Trên đầu nàng ta cài một cây trâm bích ngọc trong suốt, y phục trên người làm từ loại gấm vân cẩm được ca tụng là tấc gấm tấc vàng.

Ngay cả đôi giày dưới chân, mặt giày cũng đính hạt trân châu lớn lấp lánh.

Ta khẽ bật cười rồi ánh mắt chuyển về phía Trần Hoài Dự.

Trên mặt hắn vẫn không chút biến sắc, thần thái điềm nhiên mầ chậm rãi nói với ta: “Trong phủ cần nữ nhân lo liệu. Nàng rời kinh hơn nửa năm nên mọi việc trong nội viện đều do Phinh Đình vất vả lo liệu thay nàng, nàng nên cảm tạ nàng ấy.”

Ngoại thất nhân lúc ta vắng mặt đường đường chính chính bước vào phủ, còn thay luôn người của ta, thế mà ta còn phải cảm ơn nàng ta à?

Theo tính cách ngày thường của ta, cho dù trong lòng có bao nhiêu bất mãn thì cũng sẽ vì danh tiếng hiền lương đã gầy dựng nhiều năm mà nhẫn nhịn nuốt vào trong.

Thế nhưng giây phút này, ta đột nhiên chẳng muốn nhịn nữa.

Ta giận quá hóa cười: “Là cảm tạ nàng ta đã cùng phu quân có thê thất tư thông hay cảm tạ nàng ta dám cả gan dùng trâm của ta?”

Tống Phinh Đình như nai con bị kinh hãi, vội vàng nhìn Trần Hoài Dự cầu cứu.

Hắn khẽ trấn an nàng ta, sau đó chau mày nói với ta: “Cây trâm đó là ta lấy từ trong khố phòng, nàng đừng chưa rõ đúng sai mà đổ oan cho Phinh Đình.”

“Ta không trách nàng ta mà ta trách chàng. Nhưng ta cũng là người rộng lượng, vậy mời Hầu gia hoàn trâm lại cho ta trước. Chờ ta cho người kiểm kê hết mọi vật trong phủ rồi sẽ cùng Hầu gia đối chiếu từng món một.”

“Chỉ là một cây trâm thôi mà, ngày mai bản hầu đích thân đi mua mấy cây khác cho nàng.”

“Tối nay trong cung có yến, Thái hậu đã cho phép ta nhập cung dự tiệc. Ta còn nhắc qua chuyện cây trâm này với Thái hậu, tính mang cây trâm bích ngọc này vào cung nhờ Thái hậu xem giúp một chút.”

Sắc mặt Trần Hoài Dự lộ vẻ thất vọng, ánh mắt như thể trách ta vô lý sinh sự mà không đủ hiền đức bao dung.

Thế nhưng ta không hề lùi bước, còn cố ý nhắc đến Thái hậu.

Ánh mắt hắn đầy thương xót nhìn về phía Tống Phinh Đình, bất đắc dĩ nói: “Phinh Đình, đợi sau này ta tìm khối ngọc thật tốt, nhờ thợ thủ công làm riêng cho nàng vài cây trâm khác. Ta lỡ tay lấy nhầm cây này của phu nhân.”

Tống Phinh Đình tháo cây trâm xuống, nhẹ nhàng đưa đến trước mặt ta.

“Thiếp thân không biết đây là trâm của phu nhân, chỉ lỡ tay đeo vài hôm, chẳng qua là Đông Thi bắt chước Tây Thi, mong phu nhân lượng thứ.”

Ta lạnh nhạt cười khẩy: “Đã biết mình là Đông Thi học đòi làm dáng, còn ngang nhiên ra mặt làm trò cười thiên hạ thì đó chính là tội của ngươi. Nay ta mới vừa từ cung trở về, thay mặt Thái hậu ban cho ngươi một hình phạt nhỏ, tạm thời cấm túc vài ngày coi như răn đe.”

Sắc mặt Tống Phinh Đình tái nhợt, hoảng hốt quay sang cầu cứu Trần Hoài Dự.

Hắn lại chau mày nhìn ta: “Nàng vừa trở về đã muốn khiến phủ đệ xáo trộn sao?”

“Hầu gia nói vậy thì oan cho ta rồi. Ta gả vào Hầu phủ đã bảy năm nên trên dưới một lòng, trong ngoài hòa thuận. Nếu nay thực sự xảy ra chuyện bất an thì sai lầm ắt là do người mới đột nhiên xuất hiện này.”

Tống Phinh Đình ngấn lệ nói: “Thiếp thân nửa đời khổ cực nên chỉ mong có chốn nương thân, không biết mình đã làm sai điều gì?”

“Được, ngươi không sai. Vậy thì người thật sự có lỗi, chính là kẻ đã nhân lúc ta rời kinh, đã đưa ngươi vào phủ.”

Ta hơi nheo mắt, chăm chú nhìn Trần Hoài Dự.

Hắn cũng nhìn ta, trong ánh mắt tràn đầy phẫn nộ nhưng cuối cùng hắn tránh đi trước rồi lớn tiếng quát: “Không thể nói lý!”

Hắn nói xong thì nắm tay Tống Phinh Đình quay người rời đi.

Ta cất cao giọng: “Trước khi ta nhập cung dự yến thì hãy trả lại toàn bộ đồ đạc của ta. Nếu thiếu một món thì ta sợ mình nhất thời phiền muộn, lỡ lời nói mấy điều không nên trước mặt Thái hậu.”

 

3

Đám nha hoàn trông coi chính viện ai nấy đều đỏ hoe mắt, vừa uất ức vừa tức giận mà thuật lại mọi chuyện.

“Hầu gia muốn mở kho riêng của phu nhân, bọn nô tỳ ngăn không được. Chúng nô giả vờ nói không có chìa khóa, Hầu gia lập tức sai người thay ổ khóa kho phòng.”

“Hồng Ngọc nói lại mấy câu, Hầu gia đã muốn bán nàng ấy đi. Quản gia bảo khế bán thân của Hồng Ngọc đang nằm trong tay phu nhân, thế là Hầu gia lại đuổi cả quản gia lẫn Hồng Ngọc ra điền trang.”

Ta nghe thế thì chẳng khác nào Trần Hoài Dự đã muốn trở mặt với ta.

Nhưng ta nào phải đã chế//t, ta đang ở bên cạnh Thái hậu kia mà.

Hắn làm vậy, là điên rồi sao?

Ta lập tức sai một tiểu tư đến điền trang đón quản gia và Hồng Ngọc trở về.

Sau đó phân phó người khác kiểm kê đồ đạc rồi lập một danh sách chi tiết.

Của hồi môn của ta năm đó không nhiều, chỉ có một cửa tiệm làm ăn thua lỗ và một rương trang sức, thêm vài thứ lặt vặt linh tinh.

Nhưng suốt bảy năm qua, cửa tiệm ấy đã sớm chuyển lỗ thành lời, kiếm lời đầy túi.

Bắc Uy Hầu phủ có được phú quý vinh hoa như hôm nay thì ta dám nói, trong đó có ít nhất một nửa là công lao của ta.

Ta và Trần Hoài Dự đều xuất thân từ thế gia, cũng đều sớm mất đi sự che chở của phụ mẫu.

Sau khi phụ thân hắn qua đời, hắn kế thừa Bắc Uy Hầu phủ.

Còn nhà ta, huynh đệ nối tước, nhị thúc ta trở thành Bình Tây Hầu.

Ta là nữ nhi độc nhất của phụ mẫu nên sau khi nhị thúc kế tước, cũng đưa ta về nuôi trong Bình Tây Hầu phủ.

Thế nhưng nhị thẩm và đường muội lại coi ta như cái gai trong mắt, chèn ép đủ đường.

Nhị thúc lại mắt điếc tai ngơ chuyện này.

Hoặc có thể đó vốn là sự mặc nhận ngầm của ông ta.

Ta có thể lớn lên bình an, lại còn gả vào được Bắc Uy Hầu phủ, phần nào nhờ vận số nhưng phần nhiều là do tự ta cẩn trọng mưu sinh, từng bước toan tính cho bản thân.

Nhị thúc và nhị thẩm vốn không coi trọng Trần Hoài Dự.

Từ khi lão Hầu gia qua đời, Bắc Uy Hầu phủ đã sớm suy tàn.

Chức đô úy của Trần Hoài Dự chỉ là tước vị triều đình ban cho mà không có thực quyền.

Sau khi thành thân, ta khích lệ hắn siêng năng luyện võ, chủ động xin việc ở các nha môn.

Ta cũng không ngừng giao du trong giới mệnh phụ, mất sáu năm mới có thể bước tới gần Thái hậu, đến bây giờ mới trở thành người được Thái hậu tín nhiệm.

Ta vẫn còn nhớ rõ đêm trước khi ta khởi hành đến Ngũ Đài Sơn.

Khi ấy Trần Hoài Dự cụp mi mắt, áy náy mà nói với ta: “Phu nhân, là ta vô dụng, khiến nàng luôn phải vất vả bôn ba khắp nơi.”

Ánh nến lay động chiếu lên gương mặt và thân hình hắn, sáng tối đan xen khiến khí chất quanh người hắn càng thêm thê lương cô quạnh.

Ta cố gắng mỉm cười an ủi hắn: “Đây là điều thiếp nên làm. Chúng ta cùng nhau khiến Hầu phủ ngày một tốt hơn.”

“Được.”

Hắn chăm chú nhìn ta, trong mắt ngập tràn thâm tình chẳng thể xua đi.

“Phu nhân, ta đợi nàng trở về.”

Ít ra trong khoảnh khắc ấy, ta đã thật lòng tin rằng hắn dành cho ta tình ý chân thành.

Thế nhưng sau khi đến Ngũ Đài Sơn, chưa được bao lâu thì đã nhận được tin tức từ kinh thành truyền đến.

Trần Hoài Dự chẳng những vụng trộm nuôi dưỡng ngoại thất sau lưng ta mà còn ngang nhiên đưa nàng ta vào phủ.

Khi ấy, ta như bị sét đánh giữa trời quang.

Đám nha hoàn đi theo ta phẫn nộ bất bình, khuyên ta thỉnh cầu Thái hậu làm chủ.

Ta rất nhanh đã bình tĩnh lại.

Ta một lòng một dạ hầu hạ Thái hậu mà không hề hé răng nửa lời chuyện trong phủ.

Thái hậu là hạng người gì chứ?

Ta nhận được tin thì lẽ nào có thể giấu nổi bà sao?

Ta phải để Thái hậu nhìn thấy rằng trong lòng ta thì việc phụng sự bà còn quan trọng hơn bất cứ chuyện gì khác.

Nếu Trần Hoài Dự không thể dựa vào, vậy thì ta càng phải bám thật chặt lấy chỗ dựa là Thái hậu.

Chương tiếp
Loading...