Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và
Mở Ứng Dụng Shopee để mở khóa toàn bộ chương truyện!
Cẩm Nang Phú Quý Của Chủ Mẫu Hầu Phủ
Chương 3
8
Khi xuất cung, trời đã gần giờ Hợi.
Ta mệt đến mức ngồi trong xe ngựa cũng thiếp đi gật gù, vậy mà Trần Hoài Dự lại cứ muốn nói chuyện với ta.
Hắn cứ lặp đi lặp lại: “Mấy món đồ của nàng, ta nhất định sẽ tìm lại cho bằng được, chỉ là cần thêm chút thời gian.”
Ta ngồi thẳng người, nghiêm túc đáp: “Chàng xin chỉ dụ phong Lân nhi làm Thế tử, ngoài những vật do trong cung ban thưởng thì những món thất lạc còn lại cứ xem như ta tặng cho chàng và Tống di nương.”
Trần Hoài Dự cau mày: “Lân nhi còn nhỏ, đợi nó trưởng thành đội mũ rồi ta sẽ xin chỉ phong làm Thế tử.”
“Con cháu công hầu, được phong Thế tử từ nhỏ vốn không hiếm.”
“Lân nhi là trưởng tử dòng chính của chúng ta. Cho dù sau này Phinh Đình có sinh nhi tử thì người kế thừa Hầu phủ cũng chỉ có thể là Lân nhi. Tước vị Hầu gia này sớm muộn gì cũng là của Lân nhi. Nàng cần gì phải vội?”
“Đã sớm muộn cũng là của Lân nhi, vậy sớm một ngày hay muộn một ngày thì có gì khác?”
“Ta thấy chẳng phải nàng sốt ruột muốn phong Lân nhi làm Thế tử mà là nàng không tin ta. Nàng là chính thất được cưới hỏi đàng hoàng, Lân nhi là trưởng tử đích xuất, chẳng ai có thể lay chuyển địa vị của hai mẫu tử nàng.”
Theo lý mà nói, nghe Trần Hoài Dự nói những lời ấy với vẻ tức tối như vậy, ta hẳn nên yên tâm đôi chút mới phải.
Thế nhưng lòng tin một khi mất đi thì khó mà lấy lại được.
Ta muốn phong Lân nhi làm Thế tử, chẳng qua là muốn thêm vinh càng thêm quý. Trần Hoài Dự không đồng ý cũng không sao.
Vì để tránh hậu hoạn về sau, ta sẽ không để hắn có thêm nhi tử.
“Phu thê một nhà, Hầu gia chớ nên cho rằng ta đang làm khó chàng. Tháng sau là sinh thần của ái nữ nhà ta. Mời Hầu gia hãy trả lại hết đồ đạc của ta trước sinh thần của Đường Ngẫu Nhi.”
Sắc mặt Trần Hoài Dự tối sầm lại rồi trừng mắt nhìn ta.
Ta điều chỉnh tư thế rồi tiếp tục nhắm mắt dưỡng thần.
Ngày hôm nay quá mỏi mệt.
Cho dù hắn có tức đến mức tự đốt cháy mình thì ta cũng chẳng muốn để tâm thêm một lời.
Trước cổng phủ, Tống Phinh Đình ngóng trông từ lâu.
Nàng ta vừa thấy Trần Hoài Dự thì ánh mắt lập tức sáng bừng, long lanh như vì sao lấp lánh giữa trời đêm.
Sắc u ám giữa mi mắt Trần Hoài Dự phút chốc tan biến sạch sẽ.
Hắn bước nhanh đến trước mặt Tống Phinh Đình, nắm chặt cả hai tay nàng ta trong lòng bàn tay mình rồi dịu dàng nói: “Chẳng phải đã bảo nàng đừng chờ sao? Khuya thế này rồi, sao không đi nghỉ?”
Tống Phinh Đình nhỏ nhẹ đáp: “Thiếp ngủ không được, chỉ muốn chờ chàng trở về.”
Ánh mắt hai người đan xen, xung quanh như phủ đầy hơi thở lưu luyến, thân mật đậm sâu.
Trông họ chẳng khác nào một đôi uyên ương thắm thiết.
Còn ta chính là mụ độc phụ chuyên phá hoại cảnh đẹp ấy.
Ta cất lời: “Tống di nương chẳng phải đang bị cấm túc sao? Sao lại ra ngoài được rồi?”
Tống Phinh Đình lập tức trốn ra sau lưng Trần Hoài Dự, đôi mắt ướt nhòe như con nai con bị dọa sợ.
Trần Hoài Dự nghiến răng trừng mắt nhìn ta: “Nàng phạt nàng ấy cấm túc nhưng người nắm giữ thực quyền trong Bắc Uy Hầu phủ là ta! Từ nay về sau, Phinh Đình không cần tuân theo quy củ của nàng. Trong phủ, các nàng không còn phân trên dưới.”
Ta bật cười thành tiếng: “Được được được, không phân lớn nhỏ gì hết, vậy trước tiên hãy đem toàn bộ đồ đạc của ta trả lại đầy đủ đi. Nếu không thì Hầu phủ nhà ta lại có thêm trò cười mới, để người ngoài chê cười Bắc Uy Hầu không chỉ chiếm đoạt tư sản của chính thê mà còn sủng thiếp diệt thê.”
Ta nói đến đây thì hơi nhướng mày, giả vờ nghi hoặc: “Phải rồi, sủng thiếp diệt thê... Có khi nào bị Ngự sử buộc tội không nhỉ?”
Muốn sủng thiếp diệt thê?
Còn phải xem hắn có bản lĩnh đó hay không.
9
Trở về chính viện, việc đầu tiên ta làm là đến xem hai hài tử.
Chúng đang ngủ say.
Nha hoàn khẽ bẩm báo “Phu nhân, thiếu gia và tiểu thư một mực đòi đợi người trở về rồi mới chịu ngủ, đợi mãi rồi lăn ra ngủ lúc nào không hay.”
Ta khẽ gật đầu rồi nhẹ tay nhẹ chân lui ra.
Cuối cùng khi rửa mặt xong xuôi nằm lên giường, ta lại chẳng còn buồn ngủ.
Cảnh tượng trước cổng phủ đêm qua, tuy không đến mức làm mắt ta đau nhức nhưng lại khiến lòng ta chấn động không nhẹ.
Tình cảm Trần Hoài Dự dành cho Tống Phinh Đình, sâu đậm hơn ta tưởng.
Lại thêm trong cung còn có một vị Nghi tần.
Quả không thể lơ là cảnh giác.
Suy nghĩ miên man chẳng biết từ khi nào ta đã mơ màng thiếp đi.
Đến lúc tỉnh dậy thì trời đã sáng rõ.
Ta chỉnh trang một chút rồi dâng thẻ bài vào cung.
Trước hết đến Thọ An cung vấn an Thái hậu, sau đó mới đến xin tội trước Hoàng hậu nương nương.
Làm mất đi vật Hoàng hậu ban thưởng, chính là tội lớn.
Ta quỳ trước mặt Hoàng hậu mà cầu xin người khoan thứ.
Ánh mắt Hoàng hậu nhẹ nhàng lướt qua ta, hồi lâu sau mới khẽ bật cười: “Trần phu nhân đứng dậy đi.”
“Tạ ơn nương nương.”
Ta chống một tay xuống đất, gượng đứng dậy, thân thể hơi lảo đảo, may nhờ có thái giám bên người Hoàng hậu đỡ một tay.
“Ban tọa cho Trần phu nhân.”
Ta lại cảm tạ lần nữa.
Hoàng hậu cất giọng hờ hững như trò chuyện thường ngày: “Trần phu nhân, món đồ ấy mất như thế nào?”
Ta đáp: “Hồi bẩm nương nương, thần phụ trước khi rời kinh đã khóa kỹ mọi vật quý giá trong kho riêng. Nào ngờ hôm qua vừa trở về phủ kiểm kê, lại phát hiện thiếu mất cây bộ dao san hô đỏ hình hoa sen nạm chỉ vàng ấy. Thần phụ có tội, làm mất đi vật nương nương ban thưởng nhưng không dám làm lớn chuyện, chỉ nghĩ có lẽ bị cất nhầm chỗ mà thần phụ nhớ nhầm nên cho hạ nhân tiếp tục tìm kỹ. Không ngờ…”
Ta nói tới đây thì ngừng lại, cúi gằm đầu, không nói nữa.
Hoàng hậu mở lời: “Cứ nói hết, bản cung miễn tội cho ngươi.”
Ta lấy hết dũng khí, lại quỳ phịch xuống đất.
“Tối qua tại yến tiệc, thần phụ từ xa trông thấy một vị nương nương trên đầu cài bộ dao hoa sen, hình dáng rất giống cây mà nương nương đã từng ban cho thần phụ. Nhưng vì ở xa nên rất có thể là thần phụ nhìn nhầm.”
“Ồ? Trần phu nhân còn nhớ đó là vị nương nương nào không?”
“Xin nương nương thứ tội, thần phụ… Không nhận ra nàng ấy.”
Hoàng hậu khẽ bật cười nhưng ánh mắt thì thâm trầm khó lường. Người quay sang nói với thái giám bên cạnh: “Xem xem Trần phu nhân của chúng ta là người thân cận bên cạnh Thái hậu, thế mà trong hậu cung lại có người nàng không nhận ra.”
Ta nghe đến đây thì thật sự bị dọa đến tim đập thình thịch.
Hoàng hậu không chỉ mượn tay ta để khiển trách Nghi tần mà còn đang gõ cảnh tỉnh ta.
Vì để leo lên được vị trí người tín cẩn bên cạnh Thái hậu, ta kết giao rộng rãi, hai bên đều lấy lòng, không ít chủ tử trong cung từng nhận được đồ tốt từ tay ta.
Hoàng hậu từng ban thưởng cho ta mà Quý phi và vài vị phi tần khác cũng từng nói lời tốt đẹp vì ta.
“Thần phụ run sợ, kính xin nương nương thứ tội.”
“Được rồi, đứng dậy đi. Bản cung xem ngươi là người nhà, chẳng lẽ chỉ vì một món vật chết mà truy cứu trách phạt ngươi chứ?”
“Tạ ơn nương nương.”
Ta đứng lên rồi nhân đó khẽ lau giọt mồ hôi lấm tấm trên trán.
Lần này, ta đã đặt cược đúng.
10
Hoàng hậu cho người đi tuyên Nghi tần.
Khi Nghi tần đến, trên đầu vẫn cài bộ diêu hoa sen nạm san hô đỏ ấy.
Ta lại gần xem kỹ, quả thực chính là cây của ta.
Hoàng hậu thong thả nói: “Nghi tần, Trần phu nhân làm mất một bộ diêu san hô đỏ, chính là thứ mà bản cung từng ban thưởng.”
Nghi tần tròn xoe mắt, gương mặt đầy vẻ kinh ngạc như thể không hề hay biết chuyện gì.
Hoàng hậu dịu dàng nói: “Ngươi đừng vội, cứ để Trần phu nhân nhìn thử một chút, xem có phải là cây đó không.”
“Dạ.”
Nghi tần vâng lời rồi tháo bộ diêu từ đầu xuống đưa cho ta.
Ta kính cẩn nhận lấy bằng hai tay, cẩn thận quan sát một hồi rồi thưa: “Khởi bẩm Hoàng hậu nương nương, Nghi tần nương nương, thần phụ thấy rất giống nhưng không dám khẳng định. Nếu như thợ thủ công từng làm ra nhiều cây tương tự thì e là lỡ sinh ra hiểu lầm.”
“Trần phu nhân cho rằng bản cung ban thưởng cho ngoại mệnh phụ lại là vật thường gặp sao? Mỗi món đều là độc nhất vô nhị.”
Tuy lời Hoàng hậu là khiển trách nhưng giọng điệu lại không hề mang theo tức giận.
“Là thần phụ nông cạn thiển cận, xin Hoàng hậu nương nương tha tội.”
“Thôi được. Nếu ngươi không nhận ra, vậy thì mời người làm ra cây bộ diêu này đến nhận.”
Người của Ty Châu Bảo đến rất nhanh.
Tất cả bọn họ đều xác nhận, đây chính là bộ dao từng dâng lên Hoàng hậu nương nương.
Nghi tần chậm rãi quỳ xuống, vành mắt hoe đỏ, uất ức nói: “Hoàng hậu nương nương, thần thiếp bị oan. Cây bộ diêu này nằm trong đống lễ vật chúc mừng khi thần thiếp được phong Nghi tần, được gửi đến từ các cung và các phủ mệnh phụ. Thần thiếp thật không biết đây là vật do nương nương ban thưởng.”
Hoàng hậu dịu dàng an ủi: “Nghi tần đừng lo, bản cung tin ngươi. Chuyện này ắt hẳn có vấn đề ở Bắc Uy Hầu phủ.”
Nghi tần dùng khăn chấm nước mắt rồi được cung nữ đỡ đứng dậy.
Hoàng hậu quay sang nói với ta: “Trần phu nhân, có phải là người trong phủ thay ngươi mang lễ vào cung, lại vô tình cầm nhầm bộ diêu này không?”
Ta lập tức chuyển ý nghĩ trong đầu rồi đáp: “Hồi bẩm Hoàng hậu nương nương, e là đúng vậy. Là thần phụ nóng vội, nhất thời rối loạn.”
Hoàng hậu khẽ gật đầu: “Miễn là đã tìm được đồ, vậy các ngươi lui xuống đi.”
Ra khỏi tẩm điện của Hoàng hậu, Nghi tần đi đến trước mặt ta, nhếch môi mỉm cười, duyên dáng yêu kiều: “Trần phu nhân, Tống Phinh Đình là biểu tỷ của bản cung. Từ nhỏ bản cung đã mồ côi phụ mẫu, đều nhờ cậy cô mẫu và biểu tỷ chăm sóc. Nay biểu tỷ ở quý phủ, phải dựa vào Trần hầu gia và Trần phu nhân mà sống, mong Trần phu nhân chiếu cố nhiều hơn.”
“Tống di nương hiền lành đôn hậu, dịu dàng lễ phép, thần phụ rất quý mến. Sau này nhất định sẽ xem như tỷ muội ruột thịt.”
“Nghe được lời này từ Trần phu nhân, bản cung yên tâm rồi.”
Nghi tần dứt lời thì ánh mắt lại dừng lại trên bộ diêu ta đang cầm trong tay, khẽ nói: “Cây bộ diêu này…”
“Bắc Uy Hầu phủ thiếu một phần lễ vật dâng nương nương, tất nhiên phải lập tức bổ sung.”
Nghi tần cười khẽ rồi hài lòng rời đi.
Ta hơi cúi mắt, che đi ý cười mỉa mai trong đáy mắt.
Nghi tần vốn xuất thân bần hàn, chỉ là cung nữ mới vào cung chưa bao lâu, vậy mà đã được yết kiến Thiên nhan, giành được sủng ái, làm sao có thể không nhờ vào việc dâng tặng?
Nhưng xuất thân như nàng ta thì lấy đâu ra bạc để mua chuộc trong cung?
Chỉ cần nhìn bộ diêu trong tay nàng, ai cũng đoán được Tống Phinh Đình dùng bạc của ta để giúp Nghi tần leo lên hậu vị.
Hoàng hậu và các vị nương nương trong cung chán ghét Nghi tần bao nhiêu thì ắt hẳn cũng oán hận Trần Hoài Dự và Tống Phinh Đình bấy nhiêu.