ĐÔNG VỀ ĐẸP TỰA XUÂN SANG

Chương 4



10.

Ta không hiểu vì sao sư phụ lại xuất hiện trong phủ Ngụy, càng không hiểu vì sao người lại chết thảm như vậy.

Chỉ biết rằng, khoảnh khắc nhìn thấy thi thể sư phụ, lòng ta như vỡ tan. Tất cả những hy vọng, những nỗi mong nhớ bấy lâu, phút chốc đều đứt đoạn.

Sư phụ nuôi dưỡng ta suốt mười ba năm, tình như phụ thân.

Ta chen qua đám đông, quỳ sụp bên thi thể người mà gào khóc đến lạc giọng. Cuối cùng, bị người trong phủ "mời" vào trong.

Cửa lớn vừa khép lại, đám đông bên ngoài cũng dần tản đi.

Ta và thi thể sư phụ bị dẫn tới hậu viện. Trong đó, lão gia, hai vị phu nhân, cùng hai vị thiếu gia đều đã đứng chờ.

Đại thiếu gia vừa trông thấy ta, đã vội vàng chạy tới, lo lắng hỏi:
"Đông nhi? Ai bắt nạt muội vậy?"

Ta càng khóc dữ hơn, lời lẽ nghẹn ngào không thốt ra nổi.
"Người… người đó… là sư phụ của ta…"

Ta từng kể với đại thiếu gia về sư phụ, nên khi nghe vậy, hắn thoáng bàng hoàng, khó tin.

"Tại sao… lại giết… giết sư phụ ta?"

Đại thiếu gia bối rối, lúng túng đáp:
"Người đó chính là kẻ giả mạo phủ y, đeo mặt nạ da người…"

Sư phụ giả mạo phủ y ư?

Lẽ nào, hai năm nay người vẫn luôn ở trong phủ Ngụy?

Nhưng vì sao người không tìm ta, cũng chẳng nhận ta? Lại còn vì cớ gì mà ám sát đại thiếu gia?

Ta cúi nhìn thân thể sư phụ bị tra tấn đến mức không còn hình dạng, lòng quặn đau, không thể tưởng tượng nổi người đã phải chịu bao nhiêu đòn roi, hành hạ.

Chắc hẳn lão gia và phu nhân căm hận người đến thấu xương.

Nhưng rốt cuộc, người làm tất cả những việc này để đạt được điều gì?

Giờ người đã chết, còn biết đi đâu để tìm câu trả lời?

Ta vẫn nức nở, nước mắt chưa kịp khô thì đại phu nhân tay cầm một cây roi mây, bước thẳng tới trước mặt.

"Ngươi và hắn là một phe đúng không? Nói mau, rốt cuộc các ngươi đang mưu tính điều gì? Ngươi hại con ta để đạt được mục đích gì? Sau lưng các ngươi liệu có kẻ nào khác nữa không?"

Cây roi vừa vung lên thì đã bị đại thiếu gia giữ chặt lại.

"Mẫu thân, chuyện này để con điều tra. Con sẽ làm rõ mọi chuyện."

Đại phu nhân tức giận, giọng đầy hận ý:
"Ngọc nhi, con không thấy rõ sao? Nó muốn hại con đấy!"

Đại thiếu gia không chút do dự đáp lại, giọng đầy quyết đoán:
"Nếu nàng muốn hại con, thì đã không liều mình đào mộ cứu con!"

Lão gia tiến đến, tát đại thiếu gia một cái, giọng lạnh lùng quát:
"Ngụy Ngọc, con đã chết đi sống lại một lần, nên tỉnh táo chút đi!"

Đại thiếu gia khẽ đưa tay chạm vào gò má vừa bị tát, rồi bình thản đáp lại:
"Con rất tỉnh táo, thưa phụ thân. Giống như ngày trước, khi phụ thân thấy con chết làm xui xẻo nên vội vàng đem chôn, con vẫn tỉnh táo nhìn thấu. Con biết mình đang làm gì, và nhất định sẽ tìm ra kẻ đứng sau mọi chuyện, trả lại sự bình yên cho phủ Ngụy."

Sắc mặt lão gia tối sầm, bàn tay khẽ run, nhưng cuối cùng cũng không nói thêm lời nào.

Ánh mắt ta bất giác lướt qua nhị phu nhân, lại phát hiện sắc mặt bà tái nhợt bất thường, ánh mắt lảng tránh, lấp lửng, như đang che giấu điều gì.

Nhị thiếu gia thì ngược lại, ánh mắt chỉ đầy lo lắng, luôn dõi theo đại ca của mình.

Sau khi mọi người rời đi, đại thiếu gia cúi xuống, nhẹ nhàng lau nước mắt cho ta.

"Hắn không nói gì, chỉ một mực muốn chết, như thể đang bảo vệ ai đó.
Đông nhi, nếu có trách thì cứ trách ta, ta không ngờ mọi chuyện lại thành ra như vậy."

Ta khóc đã cạn, lòng dần lắng xuống, tâm trí trở nên tỉnh táo.

Nếu đại thiếu gia chết đi, người hưởng lợi nhất không ai khác chính là nhị phòng.

Nhớ lại thần sắc vừa rồi của nhị phu nhân, trong chuyện này bà ta tuyệt không vô can.

Đại thiếu gia gặp chuyện, chẳng phải trùng hợp xảy ra ngay sau khi lão gia đề nghị giao quyền quản lý mỏ khoáng của Ngụy gia cho huynh ấy sao?

Trước nay, không ai nghi ngờ nhị phu nhân, bởi bà luôn tỏ ra không màng tranh đoạt, một vẻ thanh thản như nước chảy hoa trôi.

Nhưng ta không tin.

Trong đầu bất giác hiện lên ký ức về mối giao hảo giữa sư phụ và Yêu lão gia ở huyện Quy Đức.

Yêu lão gia yêu thích hội họa, từng xây riêng một phủ đệ chỉ để trưng bày tranh vẽ. Ông là người quý tài, không màng danh vọng của họa sĩ, chỉ chú trọng giá trị nghệ thuật của tác phẩm.

Sư phụ từng bán cho ông nhiều bức tranh, trong đó, hình ảnh các thiếu nữ hiện lên với nụ cười dịu dàng, ánh mắt long lanh tựa làn nước, đẹp đẽ và sống động như thật.

"Thiếu gia, ta muốn tới huyện Quy Đức."

Hắn không hỏi nguyên do, chỉ thúc ngựa phi nhanh, dẫn ta hướng về nơi ấy.

Đến nơi, ta may mắn được chiêm ngưỡng những bức tranh đó. Chúng được đóng khung cẩn thận, treo ngay ngắn trên tường, như những báu vật quý giá.

Nhân vật trong tranh, quả nhiên là nhị phu nhân.

Dưới lông mày bên trái có một nốt ruồi đỏ, và dái tai bên phải cũng có một nốt ruồi tương tự — chính là những đặc điểm mà ta đã quan sát và ghi nhớ được khi nhìn kỹ bà ta.

Ta nhớ lại, sư phụ từng uống say mà nói rằng, người đã từng thề nguyền sống trọn đời bên một nữ nhân, nhưng tiếc thay duyên mỏng phận ngắn, cuối cùng không thể thành đôi.

Nghĩ lại, nữ nhân ấy chắc hẳn chính là nhị phu nhân.

Nhưng… ta không có bằng chứng.

Dù có bằng chứng đi chăng nữa, thì liệu có ích gì? Sư phụ đã không còn.

Nếu ta vạch trần mọi chuyện, chứng minh rằng người làm tất cả chỉ vì nhị phu nhân, điều ấy với người còn ý nghĩa gì chăng?

Sư phụ chắc chắn không muốn liên lụy đến bà ấy.

Còn nhị phu nhân, liệu bà ta có thực sự là kẻ chủ mưu? Điều đó dường như cũng không còn quan trọng đến thế.

Ta bỗng cảm thấy mơ hồ và lạc lối.

Trên lưng ngựa, bị cơn xóc nảy làm cho lay động, ta lại cảm nhận được vòng tay của thiếu gia giữ chặt lấy ta, ấm áp vô cùng.

 

11.

Trở về phủ, ta quyết định một mình đến tìm nhị phu nhân. Trong lòng ta vẫn khao khát một câu trả lời.

Nhị phu nhân ngồi bên khung cửa sổ, trên người chỉ khoác một bộ trung y mỏng manh, để mặc gió lạnh lùa vào.

Ta bước đến gần, nhẹ giọng hỏi:
"Đó là ý của bà, đúng không?"

Nhị phu nhân không biểu lộ cảm xúc gì, cũng chẳng buồn đáp lời.

"Sư phụ đã mượn danh người khác để ở lại phủ Ngụy, chỉ để ở bên bà suốt hai năm qua. Ông ấy không phải kẻ ngu ngốc đến mức làm ra chuyện liều lĩnh như vậy. Với ông ấy, được bên bà là đủ rồi.

"Còn bà thì sao? Bà thà đánh cược cả tính mạng của ông ấy, chỉ để tranh đoạt một tương lai cho con trai mình.

"Đối với bà, ông ấy chưa từng có chút ý nghĩa nào, đúng không?"

Nhị phu nhân bỗng quay phắt lại, ánh mắt sắc lạnh, giận dữ nhìn ta trừng trừng.

"Ngươi thì biết gì? Là ông ta tình nguyện! Ta nào cần ép buộc? Ông ta nợ ta, tất cả đều là cái nợ mà ông ta phải trả!"

Giọng nói lạnh lùng, nhưng dường như chất chứa một nỗi niềm không thể nói ra, khiến lòng ta càng thêm rối bời.

Nhị phu nhân đứng bật dậy, từng bước tiến sát về phía ta, ánh mắt đầy cuồng loạn:

"Ông ta chưa bao giờ kể với ngươi sao? Ta làm sao mà đến được nơi này? Chính tay ông ta bán ta vào kỹ viện, lấy số bạc bán ta để trả nợ cờ bạc!

"Lão gia cũng chẳng phải kẻ tử tế gì! Thấy ta hợp ý thì chuộc về, nhưng lại sợ làm bẩn thanh danh của mình, bèn dựng lên cái vỏ bọc ta là tiểu thư khuê các của một gia tộc sa sút. Vậy mà suốt đời này, hắn khinh rẻ ta, khinh rẻ cả con trai ta. Nếu vậy, sao lúc đầu không để ta yên?

"Đàn ông toàn là lũ lừa đảo! Tất cả các người đều đáng chết!"

Không biết nhị phu nhân lấy từ đâu ra một cây kéo, lao tới định đâm thẳng vào mặt ta.

Trong giây phút nguy cấp, người cứu ta lại chính là nhị thiếu gia.

Hắn nhảy qua cửa sổ vào phòng, ra sức giằng lấy cây kéo khỏi tay mẹ mình.

Đúng lúc ấy, đại thiếu gia cũng đẩy cửa bước vào, chắn trước ta, bảo vệ ta trong vòng tay của hắn.

Nhị phu nhân như phát điên, tay cầm cây kéo đâm loạn xạ. Ta thấy nhị thiếu gia bị thương, cánh tay đã rỉ máu.

Khi mọi thứ lắng lại, cây kéo đã nằm gọn trong ngực nhị phu nhân.

Bà cuối cùng cũng tỉnh táo, đưa tay vuốt má nhị thiếu gia, giọng nghẹn ngào nói:
"Xin lỗi… Là mẹ bất lực, đã hại cả đời con."

Nhị thiếu gia hoảng hốt ôm lấy bà, vừa khóc vừa gọi lớn:
"Người đâu! Gọi phủ y! Mau gọi người đến!"

Nhưng nhị phu nhân chỉ lắc đầu, bàn tay đầy máu đặt lên miệng hắn, nhẹ nhàng bảo:
"Để mẹ đi thôi. Mẹ mệt mỏi quá rồi… đời này, chỉ khổ con… Sóc nhi, con hãy thay mẹ mà sống thật tốt…"

Nhị phu nhân trút hơi thở cuối cùng trong vòng tay của nhị thiếu gia. Khuôn mặt bà, dẫu nhợt nhạt, lại phảng phất một nét bình yên, như vừa được giải thoát.

Đại thiếu gia tiến đến, nhẹ vỗ vai nhị thiếu gia. Nhị thiếu gia ôm lấy chân huynh mình, khóc đến toàn thân run rẩy.

Chuyện này kết thúc tại đây. Phủ Ngụy dần trở lại với vẻ yên bình vốn có.

Nhưng trong sự yên bình ấy, ai biết được bao nhiêu sóng ngầm vẫn còn âm ỉ?

Lão gia và đại phu nhân đối xử với nhau ngày càng xa cách, chỉ giữ lễ nghi mà thôi, chẳng còn thân thiết như trước.

Nhị thiếu gia sau đó nhập ngũ, đi đến biên cương xa xôi phía Bắc.

Đại thiếu gia tiếp quản toàn bộ sản nghiệp của Ngụy gia, bắt đầu bận rộn khắp nơi.

Còn ta, chỉ lặng lẽ chăm lo cho cửa tiệm thêu của mình.

Phủ Ngụy sẽ không bao giờ đồng ý để thiếu gia cưới ta. Còn ta, giờ đây, cũng không thể hạ mình làm thiếp.

Vậy nên, duyên phận giữa ta và thiếu gia, chỉ đến đây là tận.

Chương trước Chương tiếp
Loading...