Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và
Mở Ứng Dụng Shopee để mở khóa toàn bộ chương truyện!
ĐÔNG VỀ ĐẸP TỰA XUÂN SANG
Chương 5
12.
Ba năm sau, tiệm thêu của ta đã phát triển thành năm cửa hàng, và những thợ thêu mà ta đào tạo ít nhất cũng phải hai, ba trăm người.
Không ít người đến cầu thân, nhưng ta đều khéo léo từ chối. So với chuyện tình cảm yêu đương, kiếm tiền vẫn quan trọng hơn.
Đến Tết Trung Thu, nghe tin thiếu gia nhà họ Ngụy sắp thành hôn, cưới con gái của Thái thừa.
Ta chưa từng gặp vị tiểu thư cao quý như vậy, lòng thật sự có chút tò mò. Vậy nên, vào ngày phủ Ngụy làm lễ cưới, ta lén lút đến xem.
Ta thực sự chỉ là hiếu kỳ, muốn ngắm nhìn cô dâu xinh đẹp, không hề có ý gì khác.
Tiếng trống chiêng rộn rã, sắc đỏ trải dài cả mười dặm phố.
Tân lang cưỡi trên con ngựa cao lớn, thần thái ngời ngời. Hắn khẽ vén rèm kiệu, giữa những tiếng reo hò chúc phúc, nhẹ nhàng bế cô dâu xuống, bước qua tấm lụa đỏ vào cửa lớn…
Ta khịt khịt mũi, lòng thầm nghĩ, thật tốt quá, thiếu gia có vẻ rất yêu thương cô ấy.
"Bên này." Một người đưa cho ta chiếc khăn tay. Ta đón lấy, lau mũi, nghĩ bụng khăn này chẳng thể trả lại được nữa, bèn xoay người định nói lời cảm ơn.
Nhưng vừa quay đầu, ta sững người.
"Thiếu gia?"
"Vậy người đang làm lễ cưới là ai?"
Thiếu gia thưởng cho ta một cái cốc đầu.
"Là Tiểu Sóc, thắng trận khải hoàn, được phong tướng quân, Hoàng thượng ban hôn đấy. Ngưỡng mộ không?"
Ta lại khịt mũi: "Không ngưỡng mộ."
"Ta thấy thiếu gia ngươi mới là kẻ ghen tị đến phát cuồng, còn dám chảy nước miếng nữa kia."
Thiếu gia cười, khẽ vuốt mũi ta, ánh mắt dõi về phía phủ Ngụy, giọng nhẹ nhàng:
"Đúng vậy, ta thật sự ghen tị."
13.
Lại thêm hai mùa đông lạnh giá trôi qua. Vào đêm giao thừa cuối năm, ta đang cùng một nhóm thợ thêu không nơi nương tựa quây quần bên nhau gói bánh sủi cảo, thì bỗng có tiếng gõ cửa vang lên.
Cô bé nhỏ tuổi nhất trong nhóm, Ngữ nhi, tung tăng chạy ra mở cửa. Vừa mở ra, theo gió tuyết ùa vào là một giọng nói the thé, vang vọng:
"Ngụy Đông Nhi ở đâu?"
Ta vội giơ tay lên, lớn tiếng đáp:
"Ở đây, là ta đây!"
Bước vào là một vị công công, ngay sau đó là thiếu gia, nụ cười trên mặt hắn như xuân phong ấm áp, rạng rỡ lạ thường.
Công công cất giọng uy nghiêm:
"Tiếp chỉ!"
Cả nhóm chúng ta ai nấy đều ngơ ngác, không hiểu chuyện gì, nhưng thiếu gia liền ra hiệu bằng tay, bảo chúng ta quỳ xuống.
Trong cơn mơ hồ, chúng ta đồng loạt quỳ gối, còn vị công công thì mở thánh chỉ trong tay ra, cất giọng tuyên đọc:
"Phụng thiên thừa vận, Hoàng đế chiếu viết..."
Đọc xong, thiếu gia tiễn công công ra xe ngựa.
Ta quay sang hỏi Ngữ nhi:
"Ngươi nghe hiểu không?"
Ngữ nhi tròn mắt đáp:
"Hình như là bảo Đông tỷ tỷ gả cho một người tên Ngụy Ngọc. Đông tỷ tỷ, Ngụy Ngọc là ai? Là vị công tử đẹp trai vừa rồi phải không?"
Lúc ấy, thiếu gia đẩy cửa bước vào, cởi bỏ áo hồ cừu, rồi tự nhiên ngồi xuống bên cạnh ta, không quên đáp lại lời Ngữ nhi:
"Đúng vậy, là ta.
"Đến lúc đó, các cô nhất định phải đến uống rượu mừng nhé!"
Dưới những tiếng cười trêu ghẹo của các cô gái, khuôn mặt thiếu gia dần dần đỏ lên, tựa như ánh hồng của ráng chiều, càng khiến hắn thêm phần tuấn tú.
14.
Về sau, ta hỏi thiếu gia làm thế nào mà có thể khiến Hoàng thượng ban hôn. Hắn chỉ nhàn nhã đáp:
"Bản thiếu gia lấy hai mỏ khoáng đổi lấy đấy."
Ta nghe xong mà hít một hơi lạnh, suýt chút nữa ngất tại chỗ.
Vào mùa xuân, tháng ba ấm áp, cỏ non xanh mướt, chim oanh líu lo khắp nơi, chúng ta thành thân.
Sau khi cưới, ta không chuyển vào phủ Ngụy. Vì đây là hôn sự được Hoàng thượng ban, lão gia và đại phu nhân cũng không dám nói nửa lời dị nghị.
Thiếu gia, à không, bây giờ phải gọi là phu quân của ta, vẫn giữ được cái vòng eo mạnh mẽ như ngày nào. Một năm sau, ta hạ sinh một cặp long phượng đáng yêu vô cùng.
Từ đó về sau, gia đình bốn người chúng ta, năm năm tháng tháng, tràn đầy niềm vui và hạnh phúc, mãi mãi an yên.
[ HẾT]