Dưới Trăng Gọi Mẹ

Chương 1



1.

Bội Nhi… đã bị đánh đến chế/t.

Thâ/n th/ể be bét má/u của nàng bị đám thái giám kéo lê đi ngay trước mắt chúng ta, mấy cung nữ yếu bóng vía sợ hãi đến mức ngất xỉu.

Ta nhíu mày, dõi theo họ đến khi khuất hẳn, rồi dừng mắt nơi vệt má/u đỏ tươi loang lổ trên nền đất. Sẽ chẳng bao lâu nữa, sẽ có người đến lau sạch mọi vết tích. Đêm nay qua đi, trong cung cấm rộng lớn này sẽ không còn ai nhớ đến một cung nữ tên Bội Nhi.

Ta vẫn nhớ rõ buổi đầu mình nhập cung. Khi ấy, Bội Nhi theo sát ta, mắt lia qua từng mái ngói lưu ly tráng lệ, lộ rõ vẻ hiếu kỳ với chốn cung vàng điện ngọc.

Sau đó, chúng ta cùng ăn cùng ở, cùng học quy củ nơi hậu cung. Đêm nọ, nàng rúc vào mép giường ta, khe khẽ hỏi:

“Khi học xong quy củ, chúng ta sẽ bị phân tán khắp các cung. Tỷ không thấy sợ sao?”

Ta hỏi lại:

“Sợ điều gì chứ?”

Nàng lí nhí đáp:

“Sợ… bị điều đến Cung Thúy Vũ của Thẩm quý phi… Nghe mấy cung nữ lão luyện đồn rằng, Thẩm quý phi lòng dạ tàn nhẫn, đã có vô số người bỏ mạng dưới tay nàng…”

Ta không trả lời. Nàng lại rúc sâu vào chăn, giọng như tự trấn an:

“Hy vọng ta đừng xui xẻo đến vậy…”

Nhưng lời ấy cuối cùng lại thành sự thật.

Bội Nhi bị phân đến Cung Thúy Vũ, bảy ngày sau… chỉ còn là một th/i th/ể lạnh lẽo. Ta thu ánh mắt về, lặng lẽ đi theo mấy cung nữ khác rời khỏi.

Chúng ta vốn được phân hầu hạ lão Thái phi, nhưng lão nhân gia yêu tĩnh lặng, chẳng mấy chốc đã sai đưa chúng ta trả lại.

Ma ma gọi tất cả lại một chỗ. Ánh mắt đảo qua từng người, giọng nghiêm khắc:

“Chắc hẳn các ngươi cũng đã trông thấy, cung Thẩm quý phi giờ đang thiếu người. Phải cử thêm một cung nữ qua đó.”

Vừa dứt, mặt mấy cung nữ đều tái mét, có người bản năng lùi lại một bước. Tiểu Mãn – người trẻ nhất – bất ngờ quỳ sụp xuống, nước mắt như mưa, dập đầu không ngớt trước ma ma:

“Con không muốn vào Cung Thúy Vũ! Ma ma, xin hãy cứu con! Cha mẹ vẫn đang đợi con ở nhà, con không muốn chế/t…”

Nàng ghì chặt lấy vạt váy ma ma, khóc lóc đến đứt ruột. Sắc mặt ma ma thoáng sa sầm, bà giơ tay tát nàng một cái thật mạnh:

“Ăn nói cho cẩn thận! Ai dạy ngươi nói vào Cung Thúy Vũ là đường chế/t? Nếu để người ngoài nghe được, dù có mười cái đầu cũng chẳng đủ chém!”

Tiểu Mãn sợ hãi câm lặng, chỉ biết ôm bên má sưng đỏ.

Ma ma liếc qua chúng ta, giọng mất kiên nhẫn:

“Không ai muốn đi? Thế để ta chọn bừa vậy.”

Vừa định giơ tay chỉ, ta lập tức bước ra.

“Ma ma, xin để con đi.”

Những cung nữ khác đều ngạc nhiên trông sang. Ma ma cũng sững sờ:

“Tại sao?”

Ta trả lời khẽ:

“Bởi vì…”

 

2.

Bởi vì… ta không tin.

Ta không tin Thẩm Như Vân, tức Thẩm quý phi trong lời đồn là kẻ má/u lạnh, giế/t người không nương tay như thế.

Ta có một bí mật. Ngay giây phút ta cất tiếng khóc chào đời kiếp này, ký ức kiếp trước đã theo ta mà đến.

Ta nhớ rõ mình là ai, đã lấy ai, và chế/t như thế nào.

Thế nên, vừa nghe cung có một vị quý phi mang tên Thẩm Như Vân, ta liền tìm mọi cách để tiến vào.

Mãi đến khi ta bất ngờ thấy bức tranh họa của nàng… Ta mới khẳng định nàng chính là con gái ta kiếp trước.

Ta còn nhớ, ngày ta mất, ngoài khung cửa là mưa rơi dầm dề, gió lạnh cắt da. Tai ta không còn nghe rõ, chỉ lờ mờ đọng lại tiếng nức nở của con gái bên giường:

“Mẫu thân ơi, đừng bỏ con… Phụ thân chỉ thương di nương với đệ đệ, ông chưa bao giờ thật lòng lo cho con… Bây giờ đến mẫu thân cũng rời xa con sao…”

Ta cố nhấc tay vuốt tóc con, nhưng ngón tay hầu như chẳng còn sức. Tầm mắt mờ dần, sau đó chìm vào bóng đêm.

Âm thanh cuối cùng là tiếng con bé khóc đến khản giọng, tuyệt vọng kêu:

“Mẫu thân!”

Đêm khuya, ta lặng lẽ đến phòng ma ma, quỳ xuống cầu xin:

“Ma ma, con không muốn chế/t. Xin hãy chỉ cho con một lối thoát.”

Bà nhấp ngụm trà, hờ hững bảo:

“Ban ngày, ngươi đồng ý đi dứt khoát như thế, ta còn nghĩ gan ngươi cứng lắm.”

Ta không đối đáp, chỉ cúi đầu.

Bà uống cạn trà, rồi nhìn ta chậm rãi:

“Trước khi vào cung, Thẩm quý phi là đại tiểu thư phủ Tể tướng. Mẫu thân nàng mất sớm, Thẩm tướng gia lại nâng di nương lên làm chính thất. Về sau, Thánh thượng, khi còn là Thái tử, tình cờ gặp nàng ở hội thưởng hoa Đông Giao. Đợi đến lúc lên ngôi, bệ hạ lập tức nghênh nàng vào cung, phong nàng làm Thẩm quý phi.

Thuở đầu tiến cung, Thẩm quý phi không hề tàn ác. Cho tới lúc Thẩm tướng gia mất, nàng đang có thai, trở về phủ chịu tang, chẳng may xô xát với kế mẫu, khiến nàng ngã và sẩy mất đứa bé.

Bệ hạ nổi trận lôi đình. Kế mẫu của nàng cũng sợ liên lụy con trai mình, đêm ấy treo cổ tự tử…”

Ta lặng im nghe.

Ma ma trầm ngâm giây lát, rồi khẽ thở dài:

“Ta cũng không rõ toàn bộ chân tướng, chỉ biết sau chuyện đó, quý phi đoạn tuyệt với Thẩm gia.

Ngươi đến Cung Thúy Vũ, tuyệt đối chớ động vào chuyện Thẩm gia. Từ khi mất con, quý phi chưa hề có thai lại. Bệ hạ ghé qua Cung Thúy Vũ cũng thưa dần. Tính khí nàng càng thêm u uất, khó chiều. Ta chỉ khuyên được đến vậy. A Ân, ngươi phải tự lo lấy.”

Ta dập đầu tạ ơn bà.

Ra khỏi tiểu viện, ta ngẩng đầu ngắm vầng trăng vằng vặc.

Đêm nay trăng tròn sáng lạ.

Trong giây phút mơ màng, ta bỗng nhớ A Vân năm bảy tuổi, con bé vẫn thích gối đầu lên đùi ta, để ta vừa chải tóc vừa cùng nó ngắm trăng.

“Mẫu thân, trên đó có tiên nữ thật không?”

“Có chứ.” Ta cười, “Trên ấy có rất nhiều tiên tử xinh đẹp.”

Khi ấy, ta đã lâm bệnh nặng, cứ mỗi lần ngồi bên con dưới trăng, ta đều gắng nén đau đớn để giữ cho con một bầu không khí yên bình.

Ta biết mình không còn nhiều thời gian bên con, nên hễ nghĩ đến ngày chia ly, tim ta lại nhói đau.

“Sau này, mẫu thân cũng sẽ bay lên cung trăng…”

Nhìn đôi mắt trong veo của con, ta dịu giọng:

“Nếu một ngày mẫu thân rời đi, con đừng buồn. Ta chỉ hóa thành tiên nữ trên mặt trăng, vẫn luôn dõi theo con.”

 

3.

Đến ngày thứ ba ở Cung Thúy Vũ, ta vẫn chưa thấy mặt Thẩm quý phi.

Hôm ấy, khi ta quét dọn sân, vô tình đụng phải một cung nữ khác. Cả hai cùng ngã, nàng thì hốt hoảng tột độ, thần sắc bàng hoàng như người mất hồn.

Ta có ý nâng nàng dậy, nhưng bị nàng hất ra và vội vàng bỏ chạy.

Ta còn đang ngỡ ngàng, một cung nữ khác bên cạnh khẽ bảo:

“Đừng trách. Có lẽ… nàng ta sắp chế/t rồi.”

Ta khựng lại, hỏi:

“Ý ngươi là gì?”

“Nàng ấy làm đầu bếp tiểu trù phòng. Dạo gần đây, nương nương muốn ăn bánh hoa hoè, nàng đã làm hơn chục mẻ mà chẳng vừa ý quý phi. Càng làm, nương nương càng nổi giận. Hôm qua còn ra lệnh, nếu sáng mai vẫn không làm vừa miệng… sẽ chém.”

Ta siết chặt cán chổi. Nhìn theo bóng lưng run sợ kia, ta do dự chốc lát rồi đặt chổi xuống, lặng lẽ đi theo.

Trong phòng bếp nhỏ, nữ đầu bếp đang rửa những chùm hoa hoè vừa hái, nhưng tay thì không ngừng run. Nước mắt liên tục rơi vào chậu, như xóa nhòa tầm nhìn vốn đã rối bời.

Cuối cùng, nàng sụp xuống sàn, ôm đầu khóc nức nở.

Nếu không làm được món bánh hoa hoè khiến quý phi hài lòng, nàng ắt phải chế/t. Nhưng nàng thực sự không muốn chế/t! Càng nghĩ, nỗi lo sợ càng dồn nén, thôi thúc nàng nảy ý định: liệu có nên mạo hiểm trốn khỏi hoàng cung hay không?

Nhưng nơi này đâu đâu cũng là cấm vệ quân, nàng chạy sao thoát?

Phải làm gì đây? Còn lối nào khác?

Khi nàng sắp mất hẳn lý trí, tiếng gõ nhẹ đột ngột vang lên ngoài cửa.

Nàng quay đầu, bắt gặp một cung nữ lạ mặt, còn rất trẻ.

Cung nữ ấy lặng lẽ bước vào, ngồi xổm xuống nhìn nàng, cất giọng dịu dàng:

“Muội cần ta giúp không? Ta cũng biết làm bánh hoa hoè.”

 

4.

Nữ đầu bếp sững sờ vài giây rồi đẩy tay ta:

“Ngươi muốn hại ta sao? Ta học nấu nướng từ nhỏ, ngươi nghĩ bánh mình làm ngon hơn của ta được chắc?”

Sâu bên trong thái độ đề phòng ấy là nỗi khiếp đảm. Đây là cơ hội cuối cùng để giữ mạng, nàng sao dám tin tưởng người lạ?

Ta lặng đi chốc lát, rồi chỉ chậu hoa hoè, chậm rãi nói:

“Mẫu thân Thẩm quý phi vốn là người xứ Lâm An, ta cũng vậy. Hoa hoè là đặc sản ở Lâm An, hầu như nhà nào cũng biết làm bánh này. Muội muội, nếu không để ta giúp, muội còn cách nào khác sao?”

Nữ đầu bếp ngẩn ngơ. Đúng là nàng đã làm đủ cách thay đổi công thức, kỹ thuật… nhưng quý phi chưa lần nào hài lòng.

Nàng siết chặt tay, sau cùng ngước nhìn ta…

Và rồi, mẻ bánh hoa hoè cuối cùng cũng được đưa tới chỗ quý phi.

Tưởng đâu mọi việc êm xuôi, chiều hôm đó, mấy bà ma ma từ nội cung bước vào tiểu trù phòng. Bà đứng đầu nhìn chằm chằm nữ đầu bếp, giọng lạnh băng:

“Bánh hoa hoè là do ngươi làm?”

Nữ đầu bếp thấp thỏm, gật đầu:

“Bẩm… đúng là nô tỳ làm.”

“Người đâu, kéo đi.”

Hai bà ma ma lập tức ập đến, nắm chặt tay nàng lôi tuột ra ngoài. Nữ đầu bếp sợ hãi quỳ rạp:

“Chẳng lẽ nương nương vẫn chưa ưng ý? Ta có thể sửa lại… Xin nương nương rộng lòng tha cho…”

Hai người kia vẫn im lặng. Nàng tuyệt vọng, cả cơ thể như rơi vào vực thẳm.

Đám cung nữ xung quanh chỉ len lén nhìn, không ai dám hé răng.

Nữ đầu bếp hoảng loạn đảo mắt, chợt dừng lại nơi ta. Nàng hốt hoảng giơ tay chỉ vào ta:

“Là nàng ta! Mẻ bánh hôm nay là do nàng làm! Nếu có sai, sao lại chỉ phạt mình ta?!”

Bà ma ma chững lại, quay đầu nhìn về phía ta.

Những cung nữ khác hốt hoảng né tránh, sợ liên luỵ.

Bà ma ma nheo mắt, cười nhạt:

“Vậy thì mang cả nàng ta đi.”

Chương tiếp
Loading...