Hương Nang Sai Lầm

Chương 1



1

Ta run rẩy siết chặt chiếc túi thơm trong tay, trái tim khẽ rối loạn một nhịp.

Thẩm Dụ xưa nay không thích những món đồ riêng tư của nữ nhân. Ngay cả khăn tay ta dày công thêu tặng, chàng cũng chỉ khách sáo nhận lấy, chưa từng mang theo.

Oản Oản, Oản Oản...

Ta lẩm nhẩm hai chữ này, đầu óc dần trở nên tỉnh táo. Oản Oản chính là khuê danh của biểu tỷ Thẩm Dụ, Tống Oản.

Từ nhỏ chàng và Tống Oản đã là thanh mai trúc mã, hai người từng có hôn ước. Nhưng sau đó, phụ thân Thẩm Dụ bị hàm oan vào ngục, vị cô cô hám lợi của chàng liền viện đủ mọi cớ để thoái thác, chuyện hôn sự ấy cũng vì vậy mà chìm vào quên lãng.

Phụ thân ta chỉ là một vị quan ngũ phẩm nhỏ nhoi, nhưng lại là người chính trực, âm thầm giúp Thẩm gia kêu oan, thu thập được không ít chứng cứ.

Về sau, Thẩm gia được rửa sạch oan khuất, khôi phục lại thanh danh năm xưa. Để báo ân, phụ thân Thẩm Dụ đích thân tới cửa cầu thân, định ra hôn sự giữa ta và Thẩm Dụ.

Dù biết rõ ta mang bệnh, không thể sinh con, nhưng họ vẫn không hề ghét bỏ.

Sau khi gả vào Thẩm gia, ta chuyên tâm dưỡng sức, ngày ngày uống những thang thuốc đắng ngắt, chỉ mong sinh một đứa con nối dõi cho Thẩm gia.

Nhưng phụ mẫu của phu quân mệnh mỏng, rốt cuộc cũng không đợi được ngày cháu đích tôn ra đời, đã lần lượt rời xa nhân thế.

Tính đến nay, đã thành thân năm năm, ta vẫn chưa có được một mụn con. Chỉ âm thầm cảm thấy may mắn vì Thẩm Dụ là người ngay thẳng, đoan chính, yêu ta như sinh mệnh, dù ta không thể sinh nở cũng chưa từng nạp thiếp.

Nghĩ tới đây, gương mặt xinh đẹp của Tống Oản bỗng hiện lên trong đầu.

Hôm qua Tống Oản tới phủ ta làm khách, nói là đến tặng quà mừng sinh thần cho ta.

Ta tiếp đãi niềm nở, còn cố ý giữ nàng ở lại phủ hai ngày, sắp xếp cho nàng ở tại viện tốt nhất.

Có lẽ sợ ta nghi ngờ, nên ở trước mặt ta, Thẩm Dụ luôn tỏ ra lạnh nhạt, xa cách với Tống Oản.

Thế nhưng giờ đây, chiếc túi thơm này là sao đây?

Chẳng lẽ…

Không, không thể nào!

Ta lắc đầu mạnh, muốn xua đi ý nghĩ hoang đường ấy.

Thẩm Dụ không phải người như thế, chàng ôn nhã lễ độ, quang minh lỗi lạc, sao có thể làm ra chuyện như vậy?

Ta hít sâu một hơi, cố gắng trấn tĩnh lại.

Chắc chắn là hôm qua Tống Oản đến phòng ta trò chuyện, vô ý làm rơi chiếc túi thơm này, rồi không biết vì sao lại bị cuốn vào áo trong của Thẩm Dụ.

Phải rồi, nhất định là như vậy.

Ta hít sâu một hơi, cố gắng đè nén cảm xúc, ngẫm nghĩ một lát rồi lại đặt túi thơm về chỗ cũ.

“Phu nhân, ta về rồi.”

Giọng Thẩm Dụ vang lên từ ngoài cửa, vẫn ấm áp như mọi ngày.

Ta vội bước ra đón, nhận lấy thư hòm trong tay chàng, mỉm cười nói: “Hôm nay sao phu quân lại về sớm thế?”

“Hôm nay thư viện nghỉ, ta tranh thủ về sớm để bầu bạn với nàng.” Thẩm Dụ vừa nói, vừa đưa tay muốn ôm lấy eo ta, nhưng ta theo bản năng lùi tránh.

Tay chàng khựng lại giữa không trung, ánh mắt hiện lên một tia nghi hoặc: “Phu nhân, nàng làm sao vậy?”

Ta gượng cười, lắc đầu: “Không sao, chỉ là thân thể hơi khó chịu chút thôi.”

“Có phải nhiễm phong hàn rồi không? Ta bảo Trương bà bà đi mời đại phu.” Thẩm Dụ nói xong liền định quay người đi.

“Không cần đâu, ta chỉ hơi mệt, muốn nghỉ ngơi một lát.” Ta kéo tay áo chàng lại, khẽ đáp.

Thẩm Dụ nhìn ta, ánh mắt sâu thẳm, tựa như muốn nhìn thấu tâm can ta.

Ta tránh ánh mắt ấy, trong lòng bất an.

Một lúc sau, Thẩm Dụ mới khẽ thở dài, ôm ta vào lòng.

“Phu thê là một thể, nếu nàng có điều gì canh cánh trong lòng, thì cứ nói với ta, đừng giữ mãi trong lòng.”

Vòng tay của chàng vẫn ấm áp như xưa, nhưng ta chỉ thấy lạnh lẽo.

Ta rất muốn nói với chàng, trong áo lót của chàng có một chiếc túi thơm thêu tên người khác, ta cảm thấy bất an, ta sợ…

Nhưng ta không thể mở miệng nói ra.

“Phu nhân, nàng đang khóc sao?”

“Không có…” Ta vội vã phủ nhận, định giơ tay lau nước mắt, nhưng lại bị chàng nắm lấy cổ tay.

“Nói cho ta biết, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?” Giọng Thẩm Dụ trở nên nghiêm túc.

Ta không dám nhìn thẳng vào mắt chàng, chỉ có thể nghiêng đầu sang một bên, muốn gỡ khỏi vòng tay của chàng.

Ngay lúc này, bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng gõ cửa dồn dập.

“Phu nhân, lão gia, không xong rồi! Tống Oản cô nương…Tống Oản cô nương rơi xuống nước rồi!”

 

2

Thẩm Dụ đột ngột đẩy ta ra, bước nhanh đến bên cửa, mạnh tay mở toang cửa phòng.

“Đã xảy ra chuyện gì?”

Chàng hiếm khi thất thố đến vậy.

"Bẩm lão gia, Tống Oản cô nương, nàng… nàng…"

Tiểu nha hoàn dường như đã chạy rất gấp, nói năng cũng gấp gáp, thở không ra hơi.

"Tống Oản cô nương đang dạo chơi trong viện thì bất cẩn ngã xuống hồ sen! Giờ vẫn chưa cứu được!"

Sắc mặt Thẩm Dụ lập tức tái nhợt, chàng túm lấy cổ áo nha hoàn, giận dữ quát: "Sao lại rơi xuống hồ? Các ngươi hầu hạ kiểu gì vậy hả?”

Nha hoàn bị Thẩm Dụ dọa đến run cầm cập, lắp ba lắp bắp: "Tống Oản cô nương nói…nói muốn ở một mình một lát…"

"Vô dụng!"

Thẩm Dụ quát lớn, đẩy nàng ngã xuống đất, sau đó xoay người lao ra ngoài.

Ta đứng yên tại chỗ, nhìn theo bóng dáng vội vã rời đi của Thẩm Dụ, ngực ta nghẹn đến khó thở.

Chàng chưa từng vì ta mà thất thố vậy, cũng chưa từng vì ta mà lo lắng đến thế.

Chẳng lẽ… chàng vẫn còn vương vấn mối tình thiếu thời, vẫn luôn để tâm đến Tống Oản, nên mới gấp gáp như vậy?

Ta vội khoác áo choàng, nhanh chóng đuổi theo.

Lúc này đã là giữa đông, gió lạnh cứa vào da thịt.

Ta theo bóng Thẩm Dụ chạy một mạch tới hồ sen trong phủ. Lúc này, bên bờ hồ đã có rất nhiều người vây quanh, đám gia đinh đang cầm sào tre dài lội nước tìm kiếm.

Thẩm Dụ đứng bên bờ, sắc mặt xám xịt, mắt dán chặt xuống mặt nước, không nói một lời nào.

Ta bước tới, khẽ kéo tay áo chàng, nhẹ giọng hỏi: "Biểu tỷ thế nào rồi?"

Thẩm Dụ quay đầu nhìn ta một cái, ánh mắt đầy lo lắng và sốt ruột, nhưng lại không thốt ra lời nào.

Tim ta bỗng trùng xuống. Chẳng lẽ Tống Oản thật sự…

Ngay lúc ấy, bỗng vang lên tiếng hô hoán: "Tìm thấy rồi! Tìm thấy rồi!"

Ta vội vàng ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy một gã gia đinh lôi một nữ tử từ dưới nước lên.

Toàn thân nàng ướt sũng, tóc dài rối bời rũ xuống vai, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy, hoàn toàn không còn sinh khí.

Chính là Tống Oản!

Thẩm Dụ lập tức lao tới, ôm chầm lấy nàng, cuống quýt gọi: "Oản Oản! Oản Oản! Nàng mau tỉnh lại đi!"

Ta đứng im lặng tại chỗ, nhìn Thẩm Dụ ôm chặt lấy Tống Oản không buông, trong lòng ngập tràn ủy khuất.

Chàng thậm chí còn không bận tâm đến lễ nghĩa nam nữ, hoàn toàn không nhận ra thể tử là ta, đang đứng ngay cạnh bên.

Thẩm Dụ bế Tống Oản, quay người vội vã rời đi, ta lặng lẽ đi sau họ, trong lòng chua xót đến tột cùng.

 

3

Về tới phòng, Thẩm Dụ nhẹ nhàng đặt Tống Oản lên giường, sau đó xoay người phân phó hạ nhân đi mời phủ y.

Ta đứng một bên, dõi theo bóng dáng bận rộn của chàng, muốn nói điều gì đó, nhưng lại chẳng biết nên nói gì.

Chàng thậm chí…còn không hề để ý tới sự hiện diện của ta.

Ta lặng lẽ đi đến bàn, rót một ly trà nóng đưa cho Thẩm Dụ: "Phu quân, uống chút trà cho ấm thân đi."

Thẩm Dụ nhận lấy chén trà, nhưng chẳng nhìn ta lấy một lần, chỉ nhàn nhạt nói: "Đa tạ."

Sau đó liền quay người, tiếp tục ngồi bên cạnh giường Tống Oản.

Tay ta khựng lại giữa không trung, hồi lâu sau mới khẽ cất giọng: "Phu quân, nam nữ khác biệt, huống chi biểu tỷ còn chưa xuất giá, chàng làm vậy…e là không hợp lễ."

Thẩm Dụ như sực tỉnh, lúng túng đứng dậy, ánh mắt dao động, không dám nhìn ta.

"Phu nhân, ta…ta chỉ là lo cho biểu tỷ, thân thể nàng ấy từ nhỏ đã yếu…"

"Lo lắng sẽ dễ rối, nhưng cũng không thể phá bỏ quy củ."

Ta ngắt lời chàng, giọng điệu bình thản đến chính ta cũng không nhận ra nổi.

"Hơn nữa, trong phòng còn có nha hoàn, bà tử và phủ y, nào cần phu quân phải đích thân chăm sóc?"

Thẩm Dụ hé môi, như muốn phản bác điều gì, nhưng cuối cùng vẫn không nói lời nào, chỉ lặng lẽ bưng chén trà lạnh trên bàn lên, ngửa đầu uống cạn.

"Khụ khụ…"

Chàng bất ngờ ho sặc sụa, mặt đỏ bừng cả lên.

Ta giật mình, vội bước tới vỗ nhẹ lưng để chàng dịu lại: "Phu quân, chàng uống từ từ thôi, coi chừng bị sặc. Để thiếp rót cho chàng chén khác còn nóng."

"Không cần." Giọng chàng khàn khàn, nhưng vô cùng kiên quyết.

Ta ngẩn người trong chốc lát, lặng lẽ lui về phía sau.

Hồi lâu, chàng mới quay đầu nhìn ta, ánh mắt mang theo vài phần áy náy: "Vừa rồi, là ta thất lễ."

Ta khẽ lắc đầu, gượng cười: "Phu quân không cần phải như thế. Biểu tỷ ôn hòa lương thiện, chàng quan tâm nàng, cũng là chuyện thường tình."

Chàng mấp máy môi, tựa như muốn nói điều gì, nhưng cuối cùng chỉ im lặng gật đầu.

Trong phòng, lại một lần nữa chìm vào tĩnh lặng như tờ.

Ta hít sâu một hơi, nén xuống cảm xúc đang cuộn trào trong lòng, nhàn nhạt nói: "Đêm đã khuya, phu quân cũng nên nghỉ ngơi sớm một chút."

Nói xong, ta xoay người đi về phía cửa.

"Phu nhân, đợi đã."

Chàng bất chợt lên tiếng gọi ta lại.

Ta dừng chân, quay đầu nhìn chàng.

Chàng đi đến trước mặt ta, đưa tay định chạm vào má ta, nhưng cuối cùng, bàn tay ấy lại cứng đờ dừng lại giữa không trung.

Tay chàng cứ thế cứng đờ giữa không trung, tựa như đang do dự, lại như giằng xé trong lòng.

Ta ngẩng mặt lên hỏi: "Sao vậy? Phu quân không cùng thiếp về phòng nghỉ sao?"

Chàng hít sâu một hơi, như thể cuối cùng đã hạ quyết tâm, trầm giọng nói: "Đêm nay… ta muốn ngủ ở thư phòng."

Một sợi dây trong lòng ta bỗng chốc đứt đoạn, ta từ từ nhắm mắt lại.

Quả nhiên, người mà chàng để tâm… xưa nay chưa từng là ta.

Chương tiếp
Loading...