Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và
Mở Ứng Dụng Shopee để mở khóa toàn bộ chương truyện!
Không Còn Quay Lại
Chương cuối
09
“Chúng ta cũng từng hứa sẽ cùng nhau chắt bóp tiền để đổi sang căn nhà mới. Thế nhưng tiền của anh đâu? Giang Thư Thần, anh chẳng những không đưa đồng nào về nhà, mà còn lấy hết số tiền tôi vất vả dành dụm để mua chiếc xe máy!”
“Rốt cuộc là anh thấy Thẩm Huệ An đi làm, tan ca không tiện, hay là muốn có thêm cơ hội gần gũi cô ta nhiều hơn? Bộ dạng hiện giờ của anh thật khiến người ta kinh tởm!”
Giang Thư Thần hoàn toàn hoảng loạn:
“Nhược Diệp, em nghe anh giải thích.
Trước đây đúng là anh còn vương vấn Huệ An, anh không cam tâm việc nhà họ Thẩm hủy hôn, nên mới không buông bỏ được. Nhưng trong quãng thời gian em rời đi, anh đã suy nghĩ thật kỹ, nhận ra lòng anh thuộc về ai!”
“Người anh thật sự yêu là em. Ngay từ lần đầu gặp, anh đã yêu em mất rồi. Khi ấy, em mặc bộ quần áo giản dị, thế mà còn rạng rỡ hơn cả cô dâu.
Từ giây phút ấy, anh đã nghĩ phần đời còn lại của anh nhất định phải ở bên em. Đúng là vì Huệ An xuất hiện nên anh có chút lung lay, nhưng giờ anh đã hiểu rõ trái tim mình.”
Tôi nhắm mắt, không muốn nghe thêm nữa. Cái giá để anh ta “nhận ra” lòng mình quá đắt đỏ, đắt đến mức tôi chẳng thể gánh nổi.
Tôi vòng qua người anh ta, định bỏ đi, chợt thấy một bóng dáng quen thuộc khoác tay một người đàn ông trung niên bước vào khách sạn.
Thẩm Huệ An?
Sao cô ta lại ở đây?
Tôi thắc mắc nhưng chẳng hé răng, vì đấy là chuyện của họ, đâu liên quan gì đến tôi.
Ngày hôm sau, ở đúng chỗ đó, tôi lại bắt gặp Giang Thư Thần. Thấy tôi, anh ta nói với vẻ mong chờ:
“Nhược Diệp, anh có mua cho em chiếc váy mới, em xem có thích không?”
“Không thích. Anh cầm đi chỗ khác. Đừng xuất hiện trước mặt tôi nữa, mẹ con tôi giờ đã có gia đình mới rồi.”
Vừa dứt lời, Tống Đồng An xách hai chai nước ngọt ướp lạnh chạy đến, tươi cười nói:
“Mùa hè uống nước ngọt mát lạnh là sảng khoái nhất!”
Trước cảnh ấy, Giang Thư Thần sững sờ nhìn chúng tôi. Một lúc lâu sau, anh ta lắc đầu quầy quậy:
“Tôi không tin đâu, chắc cô dàn dựng để gạt tôi, đúng không?
Nhược Diệp, em đang trừng phạt anh đấy à? Anh sẽ về ly hôn với Huệ An, chuyển ngay hộ khẩu của thằng Lân ra khỏi nhà, bắt họ dọn đi hết!”
Nghe anh ta lớn tiếng, tôi khẽ liếc về phía sau lưng anh ta. Anh ta cũng vô thức quay lại.
Thẩm Huệ An không kịp lẩn đi, đành đứng đấy. Thấy cô ta bị người đàn ông trung niên ôm chặt eo, Giang Thư Thần làm sao còn chẳng hiểu chuyện gì xảy ra.
“Cô đúng là đồ đê tiện! Cô chẳng phải bảo đi ra ngoài làm việc à?”
Anh ta phẫn nộ quát.
Thoạt đầu, Thẩm Huệ An có chút lúng túng, nhưng rất nhanh cô ta hất cằm khinh bỉ nhìn anh ta:
“Nhìn lại bộ dạng anh bây giờ kìa, tôi còn tưởng anh ghê gớm lắm. Bảo làm ở viện nghiên cứu, thế mà nuôi nổi gia đình đâu?”
Giang Thư Thần cũng nổi điên: anh ta vốn dĩ đã chán nản cô ta lắm rồi.
“Nếu không phải cô cứ đòi mua váy mới, rồi thằng nhãi con kia suốt ngày trộm tiền mua đồ chơi, thì tôi đâu ra nông nỗi này!
Cô tiêu xài hoang phí thế, tôi vất vả cả ngày về nhà còn phải giặt giũ, nấu nướng cho cô. Thẩm Huệ An, tôi ngán cô đến tận cổ!”
Ông trung niên thấy thế bèn buông tay khỏi eo cô ta, cự tuyệt một cách ghê tởm:
“Cô còn có con à?”
Nói xong, ông ta bỏ đi thẳng, chẳng buồn ngoảnh lại.
10
Tới đây, tôi cũng hiểu rõ ngọn ngành.
Trước kia, vì tôi gánh phần lớn chi phí sinh hoạt nên Giang Thư Thần mới dư dả lương để lo cho mẹ con Huệ An, thậm chí còn dâng cả thịt tôi mua qua cho cô ta.
Hiện tại, không còn tôi chu cấp, chỉ mình anh ta với đồng lương ít ỏi phải nuôi hai mẹ con cô ta. Mà cô ta lại chẳng làm gì, chỉ lo bản thân. Anh ta kiệt quệ không chịu nổi nữa.
Nói trắng ra, nếu Thẩm Huệ An mà “hiền thục, biết điều”, thì anh ta cũng chẳng hối hận. Loại đàn ông như anh ta, từ đầu đến cuối chỉ biết yêu chính mình.
Nhìn hai người bọn họ cãi vã rồi xông vào ẩu đả, tôi liền dắt Ngôn Ngôn cùng Tống Đồng An rời đi.
Đến trước cửa nhà, tôi quay sang cảm ơn anh Tống, nhưng bắt gặp ánh mắt anh nhìn tôi đầy tha thiết:
“Nếu có thể, anh chỉ mong được ‘diễn’ thế này với hai mẹ con em cả đời.”
Phải mất vài giây tôi mới hiểu ý anh, bối rối dắt Ngôn Ngôn vào nhà. Tôi uống một hơi nước để trấn tĩnh, rồi bắt đầu nghiêm túc suy nghĩ lời anh.
Ban đầu, tôi chỉ định một mình nuôi Ngôn Ngôn, chúng tôi cứ thế yên ổn sống qua ngày. Gặp được anh Tống quả là ngoài dự tính.
Dù anh ấy rất tốt, tôi vẫn không dám mở lòng, vì sợ lại đặt niềm tin lầm người. Bao “tốt đẹp” trên đời này, đâu phải không thể che đậy bằng vỏ bọc.
Sau khi nghĩ thông suốt, tôi quyết định sẽ sớm tìm dịp nói rõ với anh Tống.
Mùa thu năm ấy, vì công việc nhà máy, tôi trở về huyện cũ. Lúc đó mới hay khu chúng tôi từng ở đã bị lũ lụt nhấn chìm, còn Giang Thư Thần cũng bị nước cuốn đi mất.
Có người kể rằng trước khi bị cuốn trôi, anh ta còn hét lên rằng mình có lỗi với Ngôn Ngôn, có lỗi với tôi, cuối cùng cũng hiểu vì sao tôi lại dứt khoát rời bỏ anh ta.
Có lẽ, khoảnh khắc cận kề cái chết, anh ta mới vỡ lẽ chuyện kiếp trước.
“Cô có còn nhớ Thẩm Huệ An không?”
Người hàng xóm năm xưa kể tiếp:
“Cô ta theo gã đàn ông nào đó bỏ đi rồi. Nghe đồn cô ta chê con trai mình vướng víu nên bán quách thằng bé. Hôm qua, bị cảnh sát bắt. Người ta bảo nhà mua đứa trẻ đó ông chồng cũng chẳng ra gì, tối ngày say xỉn đánh đập, thằng bé bị đánh đến chết...”
Nghe tin, tim tôi thắt lại.
Không ngờ ở kiếp này, sự việc kết thúc theo cách tàn nhẫn như vậy. May sao, tôi kịp mang Ngôn Ngôn rời đi.
Hai năm sau, tôi bày cơm tối ở nhà, Ngôn Ngôn đi học về liền phụ tôi thu dọn bếp núc.
“Mẹ ơi, chú Tống nói, từ nay chú sẽ là người nhà của chúng ta, có thật vậy không?”
Tôi mỉm cười xoa đầu con:
“Đúng thế. Từ giờ chúng ta là một gia đình.”
Hôm đó, anh Tống về, mua cho tôi một sợi dây chuyền vàng, tặng Ngôn Ngôn một chiếc khóa vàng:
“Lúc nào anh cũng chỉ nghĩ đến hai mẹ con, không muốn mua gì cho bản thân sao?”
“Mua cho em và Ngôn Ngôn vui còn hạnh phúc hơn mua cho anh gấp bội!”
Đồng hồ điểm mười giờ đêm, bên ngoài bắt đầu vang lên tiếng pháo hoa lốp đốp.
Giữa khung cảnh huyên náo ấy, tôi mở ra một năm mới tràn đầy hy vọng...
[ TOÀN VĂN HOÀN ]