Kiếp Này Không Đội Trời Chung

Chương 2



5

Đêm rằm Trung Thu, trước bữa tối, Ôn Hoài Tự tới cửa, nói đã đặt một nhã gian, muốn cùng ta thưởng nguyệt.

Ta cố đè nén hưng phấn trong lòng, tỏ vẻ vui vẻ đồng ý.

Tối nay, ta muốn giúp toàn thành có thêm một màn náo nhiệt dưới trăng!

Rượu qua ba tuần, Ôn Hoài Tự bắt đầu lơ mơ say, còn ta vẫn hoàn toàn tỉnh táo.

May mà ta đã uống thuốc giải rượu từ trước.

Lúc hắn đứng dậy đi giải, ta liền lén trút thuốc bột vào chén rượu của hắn, lại khẽ trao cho nha hoàn một ánh mắt.

Nha hoàn lĩnh ý lui xuống, còn Ôn Hoài Tự lảo đảo trở về.

Ta mỉm cười rót thêm một chén, tự tay dâng tới, chăm chú nhìn hắn uống cạn.

“Hợ—!”

Tiếng nấc nặng nề kia, khiến lòng ta hả hê không kể xiết.

Cùng lúc đó, Diệp Phối Chi cũng đang được nha hoàn dẫn tới tửu lâu, bởi nha hoàn đã “lỡ miệng” nói ta và Ôn Hoài Tự đang cãi nhau to ở đây.

Lúc ấy, thuốc bắt đầu phát tác, Ôn Hoài Tự liên tục kéo cổ áo, hơi thở dồn dập, hai mắt mơ màng.

Ta canh chuẩn thời gian, sai tiểu nhị dìu hắn xuống lầu.

Đúng lúc ấy, xe ngựa của Diệp Phối Chi vừa dừng trước cửa.

Ta cùng nha hoàn trao đổi ánh mắt, nàng bước lên đỡ Diệp Phối Chi xuống xe, còn ta thì thuận tay — đẩy mạnh Ôn Hoài Tự một cái!

Hắn loạng choạng nhào tới, đè thẳng Diệp Phối Chi vào thành xe.

Mùi hương trên người Diệp Phối Chi như mồi lửa châm ngòi, Ôn Hoài Tự lập tức phát cuồng, ôm chặt lấy nàng, giữa thanh thiên bạch nhật mà điên cuồng hôn lên miệng nàng.

Diệp Phối Chi hét toáng lên, còn ta và nha hoàn thì giả vờ hoảng hốt, đứng yên tại chỗ, hô lớn một cách đầy nghệ thuật:

“Thám hoa lang! Người kia là đại tiểu thư nhà họ Diệp – Diệp Phối Chi đó! Mau buông tay ra!”

“Xoạt—!”

Chiếc áo khoác ngoài của Diệp Phối Chi bị Ôn Hoài Tự xé rách, lộ ra trung y mỏng manh bên trong.

Ôn Hoài Tự vừa hôn vừa mê man lẩm bẩm:

“Thơm quá… thơm quá…”

Diệp Phối Chi sợ hãi đến mức hôn mê bất tỉnh.

Dân chúng vây quanh người thì che mắt trẻ nhỏ, người thì cười trộm, còn có kẻ thích náo nhiệt thì cười lớn hô lên:

“Thám hoa lang, nhanh chút đi!”

Ta thấy màn kịch diễn cũng vừa tầm, liền sai nha hoàn cầm gậy gỗ đánh hắn ngất tại chỗ.

 

6

Diệp Phối Chi ở nhà khóc sống khóc chết, khiến cả phủ không ngày nào yên ổn.

Ta thừa cơ, chủ động mở lời với phụ thân:

“Yên Yên và thám hoa lang xem ra có duyên mà không phận, nay chuyện đã lan truyền khắp nơi, vì danh dự của đại tỷ, chi bằng sớm tác thành cho họ thành hôn thì hơn.”

Thế là, Diệp Phối Chi đành phải gật đầu ưng thuận hôn sự này.

Chẳng mấy chốc, ngày thành thân của Diệp Phối Chi và Ôn Hoài Tự cũng đến.

Ta ngồi trong tiệc cưới, nhìn hai người bái đường thành thân, trong lòng không khỏi cảm thán.

Kiếp trước lúc ta bái đường, là lòng ta vui sướng biết bao nhiêu.

Thế nhưng đến một ngày trọn vẹn bên nhau cũng không có.

Ta cúi đầu, muốn che đi hận ý đang cuộn trào nơi đáy mắt.

Bỗng cảm giác có ánh mắt sắc bén nào đó đang âm thầm dõi theo.

Ta đưa mắt nhìn quanh, nhưng không thấy gì.

Đúng lúc ấy, một nha hoàn vô ý làm đổ rượu lên váy ta, ta lấy cớ rời tiệc về phòng thay y phục.

Vừa mới bước vào phòng, liền bị một cánh tay từ phía sau bịt miệng kéo lại.

“Đừng lên tiếng!”

Một luồng khí lạnh tức khắc chạy dọc sống lưng, rợn cả da gà.

Ta cố giữ bình tĩnh, nghiến răng hỏi:

“Ngươi là ai? Muốn làm gì?”

Một giọng nam nhân trầm thấp, lạnh lẽo như vọng ra từ địa ngục:

“Hừ! Ta là Triệu Cát – biểu ca của Diệp Phối Chi!”

Thì ra là người nhà mẹ đẻ của Triệu di nương. Ta hơi thả lỏng một chút.

“Đêm nay là đại hỷ của tỷ tỷ, khách khứa tề tựu, có gì không hài lòng, ngươi cứ nói với ta, ta nhất định sẽ làm chủ cho.”

Bàn tay trên cổ ta bỗng siết chặt, khiến ta khó thở.

Giọng Triệu Cát như quỷ dữ, lạnh lẽo khôn cùng:

“Ban đầu ta vốn muốn lấy mạng Diệp Phối Chi, ai ngờ ngươi lại xông vào. Vậy thì… đành chịu thôi!”

Hắn nhắm đến là Diệp Phối Chi?!

Ta vội cố sức cạy ngón tay hắn, tranh thủ hé miệng nói từng chữ:

“Ta… có thể… giúp ngươi…”

“Giúp ta? Đừng hòng gạt ta! Hai người là tỷ muội ruột!”

“Thật đấy… ta… hận nàng ta…”

Không khí ngày một loãng, tầm mắt ta bắt đầu mờ đi.

Ngay khi tưởng mình sẽ chết dưới tay hắn, Triệu Cát đột ngột buông tay.

“Tin ngươi một lần! Dám lừa ta, ta giết không tha!”

Ta ngã lăn xuống đất, ho khan dữ dội. Ngoài cửa, nha hoàn lo lắng hỏi:

“Tiểu thư, người không sao chứ? Có cần nô tỳ vào hầu không?”

Triệu Cát trợn mắt nhìn ta như hung thần, ta vội đáp:

“Không sao… ta bị sặc nước… muốn nghỉ một chút… đừng vào.”

Thấy ta không tố giác, hắn nửa tin nửa ngờ ngồi xuống.

“Các ngươi chẳng phải tỷ muội sao? Cớ gì lại giúp ta?”

Nghĩ đến kiếp trước đầy tủi nhục, ta nắm chặt khăn tay, nghiến răng:

“Nàng suýt nữa hại chết ta! Ta hận không thể băm thây nàng ta ra vạn đoạn!”

Triệu Cát có vẻ bất ngờ, rồi khẽ cười khinh bỉ:

“Tiểu thư nhà giàu thì cũng chỉ đến thế mà thôi.”

Ta không chấp nhặt hắn vô lễ, bởi còn chuyện quan trọng hơn.

“Ngươi vì sao muốn lấy mạng nàng ta? Chẳng phải là biểu ca ruột sao?”

Mắt Triệu Cát nheo lại, oán độc tràn ngập:

“Nàng ta mang thai cốt nhục của ta, lại còn ve vãn thám hoa lang. Ta tuyệt đối không để con mình gọi người khác là cha!”

 

7

Thì ra Diệp Phối Chi lại dây dưa giữa hai nam nhân, còn hoài thai với biểu ca mình.

Ôn Hoài Tự cứ tưởng cùng nàng ta tình sâu nghĩa nặng, nào hay đang nuôi con người khác.

Ta khéo léo trấn an Triệu Cát. Thấy ta thành khẩn, hắn lại tiết lộ một bí mật kinh thiên động địa:

Chức thám hoa của Ôn Hoài Tự là gian lận mà có!

“Khi ấy, Diệp Phối Chi tìm ta, đưa một gói vàng lớn, bảo ta mua chuộc giám khảo để tuồn đề thi cho Ôn Hoài Tự.”

Ta nghi hoặc:

“Ngươi cam tâm giúp tình địch của mình sao?”

Triệu Cát liếc nhìn ta, nghiến răng:

“Con tiện nhân đó gạt ta, nói là ý của ngươi. Nàng bảo vì ngươi đã đính ước với Ôn Hoài Tự.”

“Lúc ấy ta còn chưa từng gặp mặt hắn.” Ta lạnh giọng đáp.

“Hừm.” Triệu Cát gật đầu. “Giờ ta cũng biết, đều là do ả lừa gạt.”

Một ý nghĩ lóe lên trong đầu, ta hỏi:

“Ngươi còn giữ chứng cứ Ôn Hoài Tự gian lận thi cử không?”

Hắn đáp:

“Diệp Phối Chi lúc đó có viết thư cho ta, dặn sau khi đọc xong phải đốt ngay. Nhưng ta còn chưa kịp…”

Hắn hạ thấp giọng, ta liền thấu hiểu ngay.

Chẳng qua cũng chỉ là kẻ tám lạng người nửa cân, chó cắn chó mà thôi.

Ta tiễn Triệu Cát ra cửa sau, dặn hắn mấy ngày nữa hãy mang bức thư kia đến cho ta.

Ta không lo hắn lật lọng, bởi vì nếu muốn diệt trừ cả Ôn Hoài Tự lẫn Diệp Phối Chi mà không để liên lụy đến bản thân, trên đời này chỉ có ta làm được.

Sau đó ta đến nhà bếp, dặn người mang canh đến cho Diệp Phối Chi:

“Đại tiểu thư cả ngày chưa ăn gì, chỉ e đã đói lả rồi.”

Gia nhân hỏi:

“Hôm nay chuẩn bị ba món canh cho yến tiệc, nhị tiểu thư muốn mang loại nào đến?”

Ta tiện tay chỉ đại:

“Cái này đi.”

Gà hầm nhân sâm hoa hồng.

“Giúp tỷ ấy… điều khí dưỡng huyết.”

 

8

Lúc nha hoàn của Diệp Phối Chi – Thúy Liễu – vội vã chạy ra khỏi phòng tân hôn, ta cố tình làm như vô tình đi ngang qua.

“Thúy Liễu, có chuyện gì mà vội vàng hoảng hốt thế?”

Thúy Liễu bị ta hù một cái, ánh mắt láo liên, miệng lắp bắp:

“Nhị tiểu thư, ta… ta ăn nhầm đồ, đau bụng quá…”

Vừa nói, nàng ta vừa ôm bụng rên rỉ.

Diễn xuất đúng là tệ hết chỗ nói.

Ta không cho nàng rời đi, cố ý tỏ ra lo lắng:

“Ngươi còn nhớ đã ăn món gì không? Hôm nay khách đến đông, nếu có gì bất trắc e là không ổn đâu.”

Đúng lúc này, trong phòng vang lên một tiếng rên đau đớn , Thúy Liễu như muốn khóc, lập tức níu lấy váy ta, quỳ sụp xuống:

“Nhị tiểu thư, cầu xin người cứu lấy đại tiểu thư!”

Ta che miệng, vờ kinh hãi, lập tức đẩy cửa bước vào phòng tân hôn.

Diệp Phối Chi nằm co quắp trên giường, mồ hôi lạnh ướt đẫm toàn thân, sắc mặt trắng bệch.

Với mục đích khiến chuyện này càng ầm ĩ càng tốt, ta vội vàng vén váy chạy một mạch ra chính sảnh, trước mặt bao nhiêu khách khứa lớn tiếng hô lên:

“Cha! Cha mau đến xem đại tỷ! Tỷ ấy đau bụng dữ dội, hạ thân còn đang chảy máu rất nhiều!”

Sắc mặt phụ thân lập tức đại biến, khách mời bắt đầu xì xào bàn tán.

Dẫu sao thì “đau bụng” và “hạ thân ra máu” – cũng đủ để mọi người suy diễn rồi.

Sau khi đại phu xem bệnh, chỉ thở dài lắc đầu:

“Đứa bé… không giữ được rồi.”

Phụ thân ta sững sờ, lặng lẽ liếc nhìn Ôn Hoài Tự, thấy hắn chỉ biểu lộ bi thương mà không hề có kinh ngạc hay nghi ngờ, liền dần nhận ra điều bất ổn.

Chương trước Chương tiếp
Loading...