Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và
Mở Ứng Dụng Shopee để mở khóa toàn bộ chương truyện!
Kiếp Này Không Đội Trời Chung
Chương 3
Không nói lời nào, ông ta liền tát Diệp Phối Chi một cái như trời giáng:
“Đồ mất mặt!”
Kiếp trước, đêm động phòng của ta, Diệp Phối Chi ngang nhiên cướp phu quân ta, mà phụ thân còn chẳng giận dữ đến vậy.
Chắc là bởi lần này trong phủ đang đãi tiệc đón khách.
Diệp Phối Chi vừa mới sẩy thai, thân thể suy nhược, lại bị cha tát một cái kèm mắng chửi, liền hôn mê bất tỉnh ngay tại chỗ.
Triệu di nương lại bắt đầu khóc la, náo loạn cả sân.
Mẫu thân ta định bước đến khuyên nhủ, nhưng bị ta ngăn lại.
Còn Ôn Hoài Tự, cũng vờ như thương tiếc, lên tiếng bênh vực Diệp Phối Chi:
“Nhạc phụ đại nhân, là lỗi của con rể, xin đừng trách tội lên đầu nàng ấy…”
Phụ thân ta hất tay áo, hừ lạnh một tiếng, giận dữ bỏ đi.
9
Chuyện Diệp Phối Chi mang thai trước khi thành thân chẳng mấy chốc đã lan truyền khắp nơi.
Liên tiếp mấy ngày, chuyện nàng ta trở thành đề tài bàn tán nơi trà quán tửu lầu, thậm chí bọn trẻ con còn bịa ra bài đồng dao để hát.
Phụ thân ta ở nhà nổi trận lôi đình, mắng chửi vị đại phu không giữ chữ tín — rõ ràng đã hứa sẽ giữ kín, vậy mà giờ tin tức truyền khắp kinh thành, khiến ông ta mất sạch thể diện.
Trong cơn tức giận, ông còn dẫn tiểu đồng tới đập phá y quán của vị đại phu kia.
Ta thấy vậy không đành lòng, liền âm thầm sai người đưa cho vị đại phu ấy một túi bạc trắng, lại lấy một cửa hàng trong phần hồi môn của mẫu thân — ở tận Nam Châu — nhượng lại cho ông mở y quán mới.
Dù sao, kẻ thật sự tung tin ra ngoài… là ta.
Còn Ôn Hoài Tự thì mới là người chịu khổ nhất.
Có người dâng sớ tố hắn trước triều đình, nói hắn không chỉ thiếu phẩm hạnh, mà còn dung túng nhạc phụ ỷ thế hiếp người.
Chức Biên tu Hàn Lâm viện phẩm cấp chính lục vừa nhận mấy hôm, lập tức bị giáng xuống làm Giáo thư lang cửu phẩm.
Không chỉ lương bổng bị cắt nửa, mà hai dãy nhà bảy gian vốn được triều đình phân cho cũng bị thu hồi, đổi thành một tiểu viện tồi tàn cũ kỹ.
Ngày hắn cùng Diệp Phối Chi chuyển ra khỏi phủ, Triệu di nương khóc đến không ra hơi. Sợ con gái chịu khổ, bà ta sai người chuẩn bị một rương chăn gấm, một rương lương thực, lại chọn hai đầu bếp và tám gia nhân đi theo hầu hạ.
Ta chỉ nhàn nhạt nói:
“Bày vẽ thế này còn oai hơn cả quan bát phẩm, cái tiểu viện đó chứa nổi sao?”
Phụ thân ta lập tức hiểu ý, chỉ cho hai nha hoàn theo, còn lại đều giữ lại.
Triệu di nương không cam tâm, kêu gào ầm ĩ:
“Lão gia, con gái thiếp chưa từng chịu khổ bao giờ! Là thiếp vô năng, thà chết cho xong——”
Lần này, phụ thân ta không còn lời ngon tiếng ngọt như trước, quát lớn:
“Muốn chết thì đi, chẳng ai ngăn cản!”
Triệu di nương đang gào khóc, nghe vậy thì khựng lại, thực sự giả bộ muốn đập đầu vào chum nước.
Nào ngờ cả viện không ai buồn can, chỉ có Diệp Phối Chi vội vã chạy tới ôm chặt lấy bà ta.
Hai mẹ con ôm nhau bên chum nước, vừa khóc vừa gào.
Ta “tốt bụng” nhắc nhở:
“Di nương à, mau nín đi thôi, người ngoài nghe thấy lại tưởng nhà ta ngược đãi tân nương của thám hoa lang thì mất thể diện lắm!”
Một lời này của ta khiến phụ thân giận càng thêm giận.
“Còn khóc nữa thì ta bán hết các ngươi đi cho rảnh!”
Triệu di nương lập tức im bặt, Diệp Phối Chi sợ đến tái mặt, vội quỳ xuống níu áo phụ thân xin tha. Ôn Hoài Tự cũng chen vào nói đỡ:
“Nhạc phụ đại nhân, tự ý bán thiếp thất là trái luật.”
Phụ thân ta xưa nay mềm không ăn, cứng càng không chịu. Huống hồ từ khi Ôn Hoài Tự bị giáng chức, ông chẳng còn xem hắn ra gì.
Trước kia đường đường là chính lục phẩm, phụ thân ta còn mong được vinh dự nương nhờ.
Nay chỉ là một tiểu cửu phẩm, ai còn thèm nịnh bợ?
Phụ thân ta cười lạnh:
“Thám hoa lang khí thế thật lớn. Thế khi trước ngươi tư thông với ái nữ của ta trước hôn lễ, là theo luật gì?”
Ôn Hoài Tự bị đâm trúng chỗ đau, mặt mày đen kịt, giận dữ phất tay áo bỏ đi.
Lúc hắn đi ngang qua ta, liền hạ giọng cảnh cáo:
“Ngươi hại chết con ta, món nợ này sớm muộn cũng sẽ tính!”
Ta nhếch môi cười nhẹ:
“Là con ngươi thật sao? Ngươi dám chắc à?”
“Hàm ý gì đây?” – hắn trừng mắt.
Ta không trả lời, bởi so với việc nói thẳng, để hắn tự đoán mới càng thú vị.
10
Vài ngày sau, Triệu Cát tìm đến ta.
Nghe tin Diệp Phối Chi mất con, hắn tức giận túm lấy cổ ta, siết mạnh:
“Tại sao hại chết con ta?!”
Ta bình tĩnh lặp lại những lời đã từng nói với Ôn Hoài Tự:
“Ngươi làm sao chắc chắn đó là con ngươi?”
Triệu Cát ngẩn người, tay dần buông lỏng, đôi mắt đỏ hoe.
“Nhưng đứa trẻ… vô tội…”
Ta nhìn hắn một cách kỳ dị — không ngờ một người thô kệch như hắn, nội tâm lại mềm đến thế.
Nhưng nếu con của Diệp Phối Chi vô tội, vậy con ta thì sao?
Huống hồ, Diệp Phối Chi khi đó chỉ mới có thai, còn con ta… đã thành hình, đã là một sinh mệnh.
Ta rót cho hắn một chén trà, khẽ cười:
“Dù đứa bé có chào đời, nếu biết mẫu thân của mình là hạng đàn bà thế kia, liệu nó có sống một đời thanh thản được không?”
Triệu Cát cúi đầu, uống cạn chén trà.
Đặt chén xuống, ánh mắt hắn đã chẳng còn chút tiếc nuối nào.
Hắn lấy từ trong ngực ra một phong thư, trao cho ta:
“Đây là bức thư năm đó Diệp Phối Chi viết cho ta.”
Ta mở ra, xác nhận đúng là nét chữ của Diệp Phối Chi.
Trong thư, nàng ta viết: ta và Ôn Hoài Tự đã thề non hẹn biển, nhưng vì Ôn Hoài Tự chỉ là kẻ dệt vải hèn mọn, phụ thân ta không đồng ý cho ta lấy hắn…
Nàng ta lấy danh nghĩa tỷ tỷ mà ra vẻ vị tha, nói là giúp Ôn Hoài Tự đoạt lấy công danh, để ta có thể thuận lợi gả cho hắn.
Diễn cả một màn “tỷ muội tình thâm”, thật khiến người ta buồn nôn!
Ta cẩn thận cất bức thư vào hộp gấm, Triệu Cát đứng bên có phần bất an:
“Gian lận khoa cử là trọng tội, có thể bị tru di cửu tộc đấy.”
Ta cười nhạt:
“Sợ gì chứ? Ta chẳng phải cũng thuộc về cửu tộc đó sao? Ta đã dám làm, thì cũng dám đảm bảo không liên lụy đến kẻ không đáng liên lụy.”
Chỉ là… ai đáng, ai không đáng… là do ta định đoạt.
Đêm ấy, ta cải nam trang, một mình đến Vọng Tiên Lâu.
Trong nhã gian, nam tử đang ngồi đợi, đầu cài ngọc quan, y phục hoa lệ, giữa mày mang theo nét phong lưu buông tuồng.
Thấy ta đến, hắn liền cho lui đám kỹ nữ đang vây quanh, đứng dậy định ôm lấy eo ta:
“Yên Yên, nàng tới rồi.”
Ta nghiêng người tránh khỏi tay hắn, lạnh nhạt nói:
“Tứ hoàng tử, xin hãy tự trọng.”
11
Ai ai cũng nói Tứ hoàng tử Nguyên Ất là kẻ chỉ có dung mạo, còn bản lĩnh chẳng bằng ai, là thứ bùn nhão không đắp nổi tường.
Nhưng “bùn nhão” ấy lại chẳng bao giờ để bụng lời đàm tiếu, vẫn ngày ngày vui vẻ chơi bời nơi thanh lâu kỹ viện.
Chỉ là, ta biết — hắn bề ngoài buông tuồng vô tâm, thực chất lại là kẻ ẩn nhẫn, giấu tài, thu liễm dã tâm chờ thời cơ.
Bởi ngay lần đầu ta gặp hắn kiếp này, suýt nữa đã bị coi là gián điệp nghe lén và bị hắn cắt cổ.
Thực ra, đời trước ta và hắn chưa từng giao hảo.
Cuộc gặp gỡ đời này, là do ta cố tình sắp đặt — một bước trong con đường mới ta tự tay vạch ra cho chính mình.
Ta tự nhiên ngồi xuống, rót lấy một chén trà.
Nguyên Ất lại ngả người nằm lên ghế, nheo mắt nhìn ta:
“Yên Yên từ trước đến nay không có chuyện thì không lên điện Tam Bảo, đêm nay tìm ta… là đã nghĩ thông suốt rồi?”
Hắn đang nói đến chuyện ta từng cân nhắc làm thiếp của hắn.
Bởi ta biết bí mật của hắn, nên hắn cho rằng giữ ta bên người mới là an toàn nhất.
Ta mỉm cười, chậm rãi nói:
“So với làm thiếp… ta muốn làm vài việc to gan lớn mật hơn cơ.”
Nguyên Ất bật cười:
“‘To gan lớn mật’ của tiểu mỹ nhân đây là… trêu mèo hay chọc chó?”
Ta nâng mắt, thản nhiên đáp:
“Là giúp điện hạ… ngồi lên ngôi thái tử.”
Nguyên Ất không còn cười nữa.
Hắn lập tức ngồi thẳng dậy, phẩy phẳng nếp nhăn trên vạt áo.
Chỉ trong khoảnh khắc, ánh nhìn dành cho ta đã đổi thành sắc lạnh thấu xương.
“Vậy thì nói ta nghe xem.”
12
Khoa cử lần này do chính Thái tử chủ trì, trong số các khảo quan có hai người là môn sinh thân cận của hắn.
Kẻ mà Triệu Cát đút lót để tuồn đề thi — vừa hay lại chính là một trong hai người ấy.
Tên đó vốn tham tiền, từng nhiều lần bị Thái tử trách phạt, nhưng vẫn không cưỡng lại được cám dỗ, cuối cùng sa chân vào vũng bùn tội lỗi — gây ra một đại án khoa cử chấn động thiên hạ.
Ta đưa thư cho Nguyên Ất, hắn xem xong liền cười khẩy:
“Một phong thư thì chứng minh được điều gì? Huống hồ trong thư còn viết rõ là do ngươi xúi giục, nay lại quay ra đại nghĩa diệt thân, ngươi không sợ liên lụy chính mình sao?”
Ta ngẩng đầu, ánh mắt đối diện với ánh mắt hắn, không còn che giấu niềm hưng phấn sinh ra từ lửa hận báo thù:
“Đài đã dựng, còn hát thế nào, chỉ đợi điện hạ chỉ giáo.”
Nguyên Ất hỏi ta muốn cho Ôn Hoài Tự một kết cục ra sao. Ta đáp:
“Vấp ngã nơi đất bằng thì có gì đau? Chỉ khi đứng thật cao mà rơi xuống mới đủ tan xương nát thịt.”
Nguyên Ất khẽ cười:
“Yên Yên, quả nhiên nàng là một kẻ độc tâm.”