Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và
Mở Ứng Dụng Shopee để mở khóa toàn bộ chương truyện!
LÝ TINH
Chương 2
4.
Tạ Minh Tiêu – cái tên gà mờ ấy bị ta hôn đến mức đầu óc mụ mị.
Hắn che miệng, đôi mắt long lanh mở to đầy sửng sốt, lắp bắp nói:
“Ngươi… ngươi thật bẩn thỉu! Ngươi vừa ăn… ăn lưỡi của ta…”
“Câm miệng!” Ta vội đá vào chân hắn trước khi hắn kịp thốt ra chữ cuối.
Tạ Minh Tiêu lại lén liếc xuống thân dưới của ta, rồi ngượng ngùng áp sát, thì thầm đầy xấu hổ:
“Ta bị ngươi hôn đến mức người ngứa ngáy khó chịu, còn… còn phồng lên nữa. Ngươi có khó chịu không?”
Ta cạn lời. Người này sao lúc nào cũng hỏi những câu chẳng ra đâu vào đâu như vậy?
Về lại ký túc xá, hắn cứ lăn qua lăn lại trên giường, không ngủ nổi. Ta xoay người, tiện chân đá hắn lăn xuống đất.
Tạ Minh Tiêu bò lên mép giường, đôi mắt đào hoa ngấn nước, trông đầy tội nghiệp:
“Lý Tinh, ta có phải bị bệnh không? Giờ gọi quản túc đến, bảo rằng ta bị ngươi hôn đến phát bệnh, chẳng phải mất mặt lắm sao?”
Ta nhắm mắt, lòng như tro tàn, nghiến răng gầm lên:
“Qua đây!”
Ta bảo hắn trải tấm ga mới, rồi hướng dẫn hắn… cách giải quyết.
Kết quả, hắn rúc trong chăn, rên rỉ:
“Lý Tinh, Lý Tinh, ta không làm được… nhanh giúp ta!”
Ta muốn đập hắn chết ngay tại chỗ! Quý công tử đúng là chuyện gì cũng lắm điều!
Không còn cách nào khác, ta đành xoay người lại giúp hắn.
Ai ngờ, ta vừa chạm vào, hắn liền xong luôn.
Tạ Minh Tiêu đôi mắt mờ nước, ngơ ngác nhìn ta.
Ta vứt tấm khăn tay dơ bẩn đi, thở dài kiệt sức:
“Ngủ đi.”
Sớm biết hắn phiền phức thế này, ta đã không hôn hắn trong rừng trúc. Thật sự hối hận.
Vậy mà hắn vẫn không chịu ngủ, ghé sát, giọng thì thào:
“Hay để ta giúp ngươi nhé?”
Tay hắn bắt đầu không yên phận, trượt xuống chân ta.
Điều ước định thứ hai: Không được chạm vào ta nếu chưa có sự cho phép.
Tạ Minh Tiêu phạm giới, bị ta đá ra khỏi giường. Hắn đành bật đèn, cô đơn ngủ một mình cả đêm.
Sáng hôm sau, hắn bị cảm lạnh, sốt cao li bì.
Người trong hầu phủ tới đón hắn.
Tạ Minh Tiêu không chịu đi, ôm chặt cột hiên mà gào thét:
“Không ai được động vào bổn thiếu gia! Không thì ta chết ngay cho các ngươi xem!”
Đám hạ nhân dường như đã quá quen với màn kịch này.
Bốn gã gia đinh xông tới, khiêng hắn đi thẳng.
Tạ Minh Tiêu còn hét vang trời:
“Lý Tinh! Lý Tinh! Chờ ta về nhé! Nhớ ăn uống đầy đủ!”
Trong ký túc, ta nghe tiếng hắn xa dần, chỉ biết thở phào nhẹ nhõm.
Cái tên phiền phức này, cuối cùng cũng đi rồi.
5.
Nửa tháng nay, ta ngủ một giấc an lành, ngày ngày thần thanh khí sảng, học hành cũng tiến bộ vượt bậc.
Đến ngày nghỉ, bất ngờ có người chạy đến Tàng Thư Lâu tìm ta:
“Lý Tinh! Vị hôn thê của ngươi đến tìm kìa!”
Vừa nghe xong, cả thư viện sáng mắt mà dán chặt vào ta như thể ta là chuyện thị phi lớn nhất năm nay.
Ta ngẩn người. Từ đâu lại xuất hiện vị hôn thê này?
Mang đầy thắc mắc, ta rời khỏi thư viện.
Ngoài cổng thư viện, một thiếu nữ vận váy thêu trăm hoa, đôi mắt trong veo, nụ cười rực rỡ như nắng sớm. Nàng nhìn ta một lượt rồi trêu chọc:
“Ồ, nửa năm không gặp, ngươi càng thêm tuấn tú rồi đấy.”
Ta thở dài bất lực. Hóa ra là Lư Chiêu Chiêu, đại tiểu thư nhà đại phú hào xứ Thanh Châu.
Ngày trước, ta từng dạy nàng đọc sách suốt một năm. Khi đó, nàng suốt ngày gào thét đòi gả cho ta. Chẳng ngờ lâu ngày không gặp, ta lại thành vị hôn phu tự phong của nàng.
Nàng thân mật khoác tay ta, hồ hởi nói:
“Đi thôi, bổn tiểu thư dẫn ngươi vào thành tiêu dao một phen.”
Trên đường, Lư Chiêu Chiêu bảo rằng cha nàng sắp chuyển sang kinh thành làm ăn, từ nay gia đình nàng sẽ định cư ở đây.
Đúng kiểu đại tiểu thư, nàng chẳng chút khách khí, thuê luôn một phòng trong tửu lâu đắt đỏ nhất kinh thành.
Vừa ngồi xuống, nàng liền vào thẳng vấn đề:
“Lý Tinh, ta vẫn giữ nguyên ý định trước đây. Ngươi cưới ta đi.”
Ánh mắt nàng thoáng u sầu, kể lại chuyện ở Thanh Châu.
Cha nàng, Lư đại phú, chỉ có mỗi một người con gái. Gia sản nhà họ Lư liền thành miếng mồi béo bở, khiến bao kẻ như sói hổ dòm ngó. Có vô số người dùng đủ cách để cưới nàng, chỉ chờ ngày chiếm đoạt toàn bộ tài sản. Thậm chí, đến cả tri phủ Thanh Châu cũng muốn nàng làm thiếp.
Nói đến đây, nàng giận dữ nghiến răng:
“Tên già khọm đó! Tóc rụng gần hết mà còn mơ mộng viển vông! May mà cha ta thương ta, cắn răng bỏ ra nửa gia sản kết giao với quý nhân, mới dẹp được ý đồ của lão.”
Giọng nàng nghẹn lại, nước mắt bắt đầu lăn dài.
Ta đưa khăn tay, nàng nhận lấy lau nước mắt, rồi dựa đầu lên vai ta, nhẹ giọng:
“Lý Tinh, sau này ngươi làm quan, kiểu gì cũng phải lấy vợ che mắt thế gian. Chúng ta thành thân, ngươi làm quan, ta kinh doanh, mỗi người sống thoải mái. Không phải tốt lắm sao?”
Lời nàng nói quả thực có lý.
Sau này, nếu ta đỗ đạt công danh, kiểu gì cũng khó thoát khỏi cảnh bị ép hôn. Nếu có Lư Chiêu Chiêu làm "lá chắn", chắc chắn sẽ tránh được không ít phiền phức.
Ta vừa định mở miệng, thì “Rầm!” – cánh cửa bị đá văng ra.
Tạ Minh Tiêu đứng trước cửa, đôi mắt đỏ au, như phun lửa giận.
Hắn run rẩy chỉ vào ta, giọng nghẹn ngào pha lẫn oán trách:
“Lý Tinh, ngươi giỏi lắm! Ta ở nhà, cắn răng uống từng chén thuốc đắng, ngày ngày chỉ mong sớm khỏe lại để được gặp ngươi. Vậy mà ngươi hay lắm! Cùng một nữ nhân như con bướm đa tình trốn ở đây âu yếm!”
6.
Lư Chiêu Chiêu và Tạ Minh Tiêu ngay lập tức lao vào một trận khẩu chiến dữ dội.
Tạ Minh Tiêu mắng Lư Chiêu Chiêu là “con bướm hoa lá”, một nữ nhân tầm thường, tục tằn.
Lư Chiêu Chiêu không chịu thua, đáp trả rằng hắn là “tinh trĩ gà quê”, một gã vô dụng, đáng khinh.
Cả hai người đấu khẩu kịch liệt, không ai nhường ai, khiến ta đau đầu không thôi.
Ta cố gắng can ngăn, nhưng lại bị cả hai đồng loạt đẩy ra ngoài.
Cuối cùng, Lư Chiêu Chiêu tung một chiêu chí mạng.
Nàng khoác tay ta, đắc ý tuyên bố:
“Ta có thể sinh con cho Lý Tinh, ngươi thì sao?”
Tạ Minh Tiêu tức đến mức sắp bốc khói, bật thốt ra:
“Ta với hắn đã ngủ chung rồi, hắn còn chạm vào…”
Ta hoảng hốt, sợ hắn nói ra những lời không phù hợp với thiếu niên trong sáng, lập tức bịt chặt miệng hắn lại.
Nhức cả đầu, ta liếc mắt ra hiệu cho Lư Chiêu Chiêu rời đi trước.
Tạ Minh Tiêu hất tay ta ra, gào lên tức giận:
“Ngươi thiên vị con bướm hoa lá kia! Ta phải điều tra xem nàng là ai, khiến nàng ở kinh thành không sống nổi!”
Tính cách công tử bột của tiểu hầu gia đã bộc phát, mười con ngựa cũng không cản nổi.
Nhà họ Lư vừa chân ướt chân ráo đến kinh thành, còn chưa vững chân. Nếu để đồn ra ngoài rằng Lư Chiêu Chiêu đắc tội với Tạ Minh Tiêu, Lư gia e rằng không sống nổi ngày nào yên ổn.
Ta vội lấy ra một lá bùa bình an, ôn tồn dỗ dành:
“Lâu không gặp, ngươi gầy đi một chút. Đây là bùa ta xin ở chùa Vạn Phật hôm trước, đặc biệt dành cho ngươi.”
Tạ Minh Tiêu nhận lấy, cẩn thận cất vào túi hương, nhưng vẫn lẩm bẩm bất mãn:
“Tại sao lâu thế rồi ngươi không đến thăm ta?”
Ta kiên nhẫn giải thích:
“Bận học hành, thêm nữa, nếu ta tùy tiện đến hầu phủ tìm ngươi, chẳng may cha mẹ ngươi nhìn ra quan hệ giữa chúng ta, thì biết làm sao?”
Vừa nói xong, sắc mặt Tạ Minh Tiêu trở nên lúng túng.
Hắn cúi đầu, vân vê túi hương, không nói thêm lời nào.
Chưa được bao lâu, một phụ nhân quý phái bỗng xông vào phòng, tay cầm theo… một con dao!
“Được lắm! Để ta xem xem cái tên thư sinh Lý Tinh này rốt cuộc là thần thánh phương nào, dám đùa bỡn tình cảm của con ta!”
Tạ Minh Tiêu nhìn thấy người phụ nữ, mặt tái xanh, cuống quýt kêu lên:
“Mẹ! Không phải đã bảo người đừng tới sao?”
Phu nhân nghiêm giọng, đầy tức giận:
“Ngươi một lòng treo trên người ta, còn la hét đòi bắt kẻ gian! Ta nhìn bộ dạng ngươi thế này, chắc lại dễ dàng bị người ta dỗ ngon dỗ ngọt rồi chứ gì! Năm đó ta còn trẻ, từng khiến nửa kinh thành mỹ nam quỳ gối dưới chân. Thế nào lại sinh ra một đứa bất tài như ngươi chứ!”