MỆNH LÝ TIÊN TRI

Chương 5



13.

Không rõ Từ Ảnh có nghe được lời ta hay không. Tay nàng vẫn nắm lấy chiếc chén rượu tinh xảo, đôi mắt khẽ nhắm hờ, ánh nhìn ngập tràn hơi men mê đắm.

Ta đứng dậy, định ra ngoài giải quyết nhu cầu cá nhân.
Giữa đường, bất chợt nghe thấy tiếng động khe khẽ, ta theo bản năng nép vào sau một gốc cây cổ thụ rậm rạp.

Một hàng cung nữ cầm đèn lồng rực sáng, chậm rãi bước về phía trước.
Trong đám người ấy, ta nhận ra Trưởng công chúa, bên cạnh là Lâm Phong Tước đang được một thái giám chăm sóc.

Trên người hắn đầy những vết roi, nhưng nhìn qua thương tích, cũng không quá nghiêm trọng.
Ta biết hắn đã được Trưởng công chúa đi ngang qua cứu thoát kịp thời khỏi tay Tiểu công chúa.

Ta không lên tiếng, lặng lẽ quan sát đến khi bọn họ dần đi xa.
Không biết có phải do ảo giác hay không, Lâm Phong Tước dường như đã quay đầu nhìn về phía ta một cái.

Sau đó, ta tiếp tục đi, giải quyết xong rồi vừa bước ra được vài bước, đột nhiên có mấy thái giám chạy tới, sức lực mạnh mẽ, bịt chặt miệng mũi ta, kéo tuột vào một góc khuất tối tăm.

Ta im lặng, cho đến khi nhìn thấy gương mặt ngạo mạn của Tiểu công chúa.
Nàng ngạo nghễ nhìn xuống ta, lạnh lùng hỏi:
"Ngươi chính là Hoa Điệp?"

Không đợi ta trả lời, nàng đã giáng xuống một cái tát.
Nhưng không trúng, chỉ sượt qua khóe miệng.

Tiểu công chúa càng thêm tức giận, lớn tiếng:
"Từ tỷ tỷ nói ngươi gian xảo, quả nhiên là vậy! Ngươi còn dám né tránh!"

Nàng lại giơ tay định đánh tiếp, ta lên tiếng ngăn nàng lại:
"Tiểu công chúa."

Có lẽ giọng điệu của ta không giống như nàng tưởng tượng, không hề mang chút hoảng loạn hay lo sợ, khiến nàng khựng lại, bàn tay giơ lên giữa không trung.

"Ngươi nói gì cũng vô ích, ta sẽ không tha cho ngươi!" Nàng hậm hực nói.

Ta hỏi:
"Công chúa thật sự tin lời Từ Ảnh nói sao?"

Tiểu công chúa hừ lạnh, cười nhạt:
"Từ tỷ tỷ đối xử với ta tốt nhất, những kẻ khác đều không muốn đến gần ta. Chỉ có Từ tỷ tỷ, lần đầu gặp mặt đã mang đồ ngon cho ta, lại còn chịu chơi cùng ta."

"Ta không tin nàng, chẳng lẽ lại tin ngươi?"

Ta hỏi:
"Chẳng lẽ nàng ta chưa từng lừa dối công chúa sao?"

Tiểu công chúa lập tức nổi giận:
"Nàng ấy không bao giờ lừa ta! Ngươi đừng có ăn nói bậy bạ! Ngươi muốn hại Từ tỷ tỷ! Xem ta không xé nát miệng ngươi ra!"

"Vậy còn về chiếc trâm ngọc bích khảm vàng mà vốn chưa hề bị mất thì sao?"

Bàn tay đang hung hăng vươn tới của tiểu công chúa khựng lại giữa không trung. Nàng sững người, im lặng hồi lâu, rồi mới ngập ngừng hỏi:
"Cái gì? Sao ngươi biết… Nhưng Từ tỷ tỷ nói rằng nàng không cẩn thận làm mất nó mà."

"Chiếc trâm mà công chúa yêu thích ấy, hiện đang được nàng ta đeo trên cổ."

Ta đã nhìn thấy, từ vài tháng trước, tiểu công chúa chỉ vào chiếc trâm ngọc bích khảm vàng mà Từ Ảnh từng đeo, nói rằng mình rất thích nó.
Chiếc trâm ấy ta đã gặp qua, Từ Ảnh đã đeo suốt hai năm, rất mực yêu quý.
Vì vậy, khi tiểu công chúa muốn nó, Từ Ảnh đã nói dối.

"Ta không tin!
"Ngươi nói dối!"

Tiểu công chúa hét lên, nhưng bàn tay đang giơ lên của nàng đã mất hết sức lực, buông thõng xuống.

Nàng bồn chồn đi qua đi lại, lẩm bẩm như tự nói với mình:
"Không thể nào, Từ tỷ tỷ đã nói rằng, ta thích thứ gì, nàng ấy cũng sẵn lòng cho ta.
"Nàng ấy không thể lừa ta, nàng ấy làm sao dám lừa ta!"

 

14.

Khi Từ Ảnh bị Tiểu công chúa sai người đưa đến, dường như nàng vẫn chưa hoàn toàn tỉnh táo.
Nhìn thấy Tiểu công chúa, nàng cố nở một nụ cười như thường lệ:
"Tiểu công chúa hôm nay thật xinh đẹp."

Tiểu công chúa ẩn mình trong bóng đêm, khẽ đáp:
"Vậy Từ tỷ tỷ hôm nay cũng đẹp lắm, nhưng sao tỷ không mặc bộ váy tím hôm trước nữa? Ta thấy tỷ mặc bộ đó trông đẹp hơn nhiều."

Từ Ảnh lẩm bẩm:
"Bộ đó là từ mấy tháng trước rồi, Tiểu công chúa mà còn nhớ sao?"

"Đúng vậy, tất nhiên là ta nhớ. Hôm đó tỷ còn đeo một chiếc trâm ngọc rất đẹp…"

"Phải rồi, hôm ấy ta có đeo…" Lời nói của Từ Ảnh chợt ngắt quãng, đôi mắt mở to, giọng trở nên lắp bắp:
"Tiểu công chúa chắc là nhớ nhầm rồi, ta không đeo gì cả, thật sự không có."

Tiểu công chúa bước đến gần nàng, đột ngột đưa tay giật mạnh chiếc trâm đang giấu dưới cổ áo của Từ Ảnh.

Chiếc trâm rơi xuống, phát ra tiếng vang trong trẻo, nằm gọn trong tay Tiểu công chúa.

Sắc mặt Từ Ảnh tái nhợt.

Tiểu công chúa siết chặt chiếc trâm, đôi mắt đỏ hoe, gào lên:
"Ta tin tưởng tỷ đến vậy, mà tỷ dám lừa ta!"

Nàng đột ngột rút từ bên cạnh một cây roi dài, "chát" một tiếng, quất mạnh lên người Từ Ảnh.
Ta nhìn cây roi ấy, chợt nghĩ, có lẽ vừa rồi nó cũng đã quất lên người Lâm Phong Tước.

"Chát!"

Những nhát roi liên tiếp giáng xuống thân Từ Ảnh.
Nàng hét lên thảm thiết, không biết vì đau đớn hay vì sợ hãi, nước mắt rơi như mưa.

Tiểu công chúa cũng khóc, những giọt nước mắt lăn dài không kém phần thảm thiết, miệng không ngừng lẩm bẩm:
"Ta biết mà, chẳng ai thích ta cả.
"Đứa nào cũng giả vờ thích ta, nhưng thực chất đều tránh xa ta."

"Ta tưởng tỷ không giống họ, hóa ra tỷ cũng chẳng khác gì! Ta ghét tỷ! Ta ghét tỷ đến chết!"

Ta đứng yên nhìn cảnh tượng này, không cảm thấy gì ngoài sự kỳ quái không thể diễn tả. Kẻ đánh người và kẻ bị đánh đều đang khóc, nhưng mỗi giọt nước mắt lại mang một ý nghĩa riêng.

Tiếng bước chân vang lên từ phía sau, hòa lẫn với tiếng nức nở đau đớn của Từ Ảnh.

Ta quay đầu lại.

Hầu gia, phu nhân, và Trưởng công chúa hẳn đã phát hiện ra sự bất thường, vội vã chạy đến.

Trưởng công chúa lớn tiếng quát:
"A Thiền, đừng làm loạn nữa!"

Nàng ra lệnh cho đám người hầu giữ lấy Tiểu công chúa.

Tiểu công chúa ném cây roi xuống đất, quay lưng lại với mọi người, đôi tay run rẩy không ngừng lau đi những giọt nước mắt đang rơi như mưa.

Hầu gia và phu nhân vội vàng bước tới, đỡ lấy Từ Ảnh, người đầy những vết roi ngang dọc.
Thật ra, Tiểu công chúa không ra tay quá nặng, mỗi nhát roi giáng xuống người nàng đều đã giảm bớt vài phần lực.

Ta lặng lẽ quay lưng, bước đi.

Đến một góc rẽ, bất ngờ có một cánh tay đưa ra chắn ngang đường ta.
Ta ngoảnh lại, nhìn thấy Lâm Phong Tước đang dựa vào bức tường, nhìn ta chằm chằm.

Một lát sau, hắn khẽ cười:
"A Điệp, nàng có phải nhìn thấy được gì không?"

"Nhìn thấy gì cơ?"

"Hửm, chẳng hạn như, quá khứ hay tương lai của người khác."

Ta im lặng một lúc, rồi hỏi:
"Chàng đứng đây từ nãy giờ, nhìn thấy hết?"

Hắn giơ ngón cái, nhẹ chạm vào khóe miệng hơi sưng của ta:
"Đúng vậy, đứng yên nhìn nàng bị đánh."

"Chàng nói dối." Ta đáp. "Khi chàng đến, chỉ kịp nghe tiếng bàn tay chạm vào mặt thôi."

Ánh mắt hắn dưới ánh trăng trong suốt và rõ ràng. Hắn nhìn ta hồi lâu, rồi nhíu mày, khẽ hừ một tiếng, giọng đầy bất mãn:
"Vậy nàng rõ ràng biết ta bị đánh, chẳng lẽ không lo lắng xem ta có mất mạng hay không?"

"Ta biết chàng sẽ không sao."

Lâm Phong Tước thở dài một hơi, vẻ mặt như vừa tức giận vừa bất lực:
"A Điệp, đôi lúc nàng thực sự vô tình quá mức."

Hắn kéo ta lại gần, tựa nhẹ lên vai ta, khẽ thì thầm:
"Nếu nàng đoán sai, ta thực sự chết thì sao? Để ta đoán thử… Nàng vô tâm đến vậy, liệu có nhảy múa chúc mừng trước mộ ta không?"

Khi hắn nhắc đến chữ "chết", ta khẽ nhíu mày.
Rõ ràng ta biết mình không đoán sai, nhưng vẫn có chút khó chịu không thể diễn tả.

"Ta sẽ không nhảy múa trước mộ chàng đâu."

"Hả?"

"Ta sẽ dẫn một con lừa đến đó."

"…"

"Chẳng phải chàng thấy tiếng lừa kêu rất thú vị sao?"

Lâm Phong Tước bật cười, cười đến mức gập cả người lại.

 

15.

Trên đường trở về, Từ Ảnh không ngừng khóc lóc kể lể trước Hầu gia và phu nhân về lỗi lầm của ta.

Phu nhân giận dữ, liên tục trách móc:
"Ngay từ năm đó, khi nàng và mẹ nàng vào phủ, ta đã cảm thấy họ không phải hạng tốt đẹp gì. Thế mà phu quân lại cứ thương xót mẹ con họ, cho vào phủ làm hạ nhân.
"Bây giờ thì hay chưa? Nuôi lớn một con sói trắng mắt! Thấy Tiểu công chúa đánh tiểu thư mà nàng hầu hạ, lại không hề mở miệng cầu xin, chỉ đứng đó lạnh lùng nhìn. Thiên hạ còn có kẻ vô ơn bội nghĩa như vậy sao?
"Tính khí của Tiểu công chúa, ai mà không biết? Nếu không phải chúng ta kịp thời chạy đến, chỉ e rằng Ảnh nhi… không biết có còn sống nổi hay không…"

Nói đến đây, giọng phu nhân dần trầm xuống, nghẹn ngào không thành lời.

Hầu gia thở dài, khẽ nói:
"Đừng nhắc nữa, chuyện Ảnh nhi rốt cuộc đã làm gì, nàng cũng chẳng chịu nói ra."

Dọc đường, dù Hầu gia đôi lần cất tiếng bênh vực ta, nhưng suốt quãng đường, ông không một lần quay lại nhìn ta.

Ta biết, ông hẳn đã thất vọng rồi.

Hầu gia là người luôn mong muốn sự hòa thuận. Dù giữa ta và Từ Ảnh có những hiềm khích gì mà ông chưa hay biết, ông vẫn mong cả hai có thể giải quyết theo cách êm đẹp hơn, thay vì để lại những vết thương không thể lành lặn như thế này.

Chương trước Chương tiếp
Loading...