Người Cũ, Xin Đừng Làm Phiền

Chương 1



1

Giọng Lục Hoài Xuyên trong điện thoại vẫn như mọi khi—ôn hòa, cưng chiều, đầy kiên nhẫn.

“Vợ à, mấy hôm nay trời trở lạnh, áo ấm ở tầng trên cùng tủ quần áo, nhớ mặc đủ kẻo anh lo.”

“Lần trước mình đến Vân thị, em rất thích món kẹo ngọt ở tiệm đó, lúc về anh mua cho em thêm ít nhé.”

“Mấy hôm không có anh đưa đón, em tự lái xe phải cẩn thận đó, biết không?”

“…”

Anh căn dặn tỉ mỉ từng chút một.

Tôi chỉ nhẹ nhàng đáp “ừ” sau mỗi câu.

Đến cuối cùng, giọng anh trở nên ám muội hơn:

“Đợi anh về, vừa đúng kỳ rụng trứng của em…”

Chúng tôi đã cố gắng có thai hơn nửa năm.

Vào những ngày này trong tháng, anh luôn đặc biệt sốt sắng.

Hoàn toàn không giống với lời anh nói trong bài viết ẩn danh: rằng anh đã không còn hứng thú với tôi.

“Vợ ơi, anh lên máy bay đây, ngoan ngoãn ở nhà chờ anh về nhé.”

Tôi khẽ đáp lời.

Ngón tay run rẩy, phải bấm đến lần thứ hai mới ngắt được cuộc gọi.

Sau khi thoát khỏi màn hình gọi điện, nội dung tôi đang xem dở trên điện thoại hiện lên.

Đó là một bài đăng ẩn danh tôi vô tình lướt trúng lúc rảnh rỗi:

【Đã kết hôn, nhưng lại nảy sinh ham muốn sinh lý với một cô gái khác thì phải làm sao?】

Có lẽ là bản năng nhạy cảm của phụ nữ đã có chồng, tôi bấm vào xem.

Thói quen khiến tôi đọc phần mô tả trước tiên.

Và rồi, qua từng chi tiết nhỏ nhặt, tôi dần ghép lại được hình bóng của mình và Lục Hoài Xuyên:

【Kết hôn với vợ được bốn năm, chúng tôi là thanh mai trúc mã, lớn lên cùng nhau, thời gian bên nhau còn nhiều hơn ở bên bố mẹ.】

【Tối điền nguyện vọng đại học năm mười tám tuổi, tôi tỏ tình với cô ấy. Chúng tôi hôn nhau lần đầu, tôi vĩnh viễn không quên được tiếng tim đập ầm ầm lúc đó.】

【Năm hai mươi sáu tuổi, khi công ty do cả hai sáng lập lần đầu giành được đơn hàng quan trọng, tôi cầu hôn cô ấy ngay dưới toà nhà công ty. Lúc cô ấy gật đầu, tôi cảm thấy mình là người đàn ông hạnh phúc nhất thế giới.】

【Năm nay ba mươi tuổi, chúng tôi đang cố gắng có con. Cô ấy rất mong chờ vì cô ấy thích trẻ con…】

【Tôi yêu cô ấy vô cùng, chúng tôi đã trở thành một phần trong cuộc sống của nhau. Nhưng từ năm ngoái đến nay, tôi bắt đầu không kiểm soát nổi cảm xúc sinh lý dành cho một cô gái khác.】

【Cô gái đó cởi mở, táo bạo, so với vợ tôi thì thân hình gợi cảm, nóng bỏng hơn nhiều, thường xuyên gửi cho tôi những tin nhắn đầy ẩn ý.】

【Từ lúc đầu thấy phản cảm đến bây giờ bắt đầu mong chờ… Tôi không biết mình làm sao nữa. Rõ ràng tình yêu dành cho vợ không hề thay đổi, nhưng trên giường, tôi luôn nghĩ đến cô gái kia, thậm chí, đã không còn chút hứng thú nào với vợ mình nữa.】

【Tôi biết mình sai, mọi người có mắng cũng không sao, nếu có thể khiến tôi tỉnh ngộ thì càng tốt.】

“Thanh mai trúc mã kết hôn bốn năm”, “mười tám tuổi tỏ tình khi điền nguyện vọng”, “hai mươi sáu tuổi cầu hôn dưới công ty”…

Từng câu, từng chữ đều trùng khớp với quá khứ của tôi và Lục Hoài Xuyên.

Tôi theo bản năng vào trang cá nhân của anh, lướt cả phần động thái lẫn câu hỏi, đều không thấy dấu vết gì của bài viết đó.

Nhưng trực giác phụ nữ réo lên cảnh báo dồn dập.

Chốc lát sau, tôi bước vào thư phòng, bật chiếc máy tính anh thường dùng.

Máy chưa tắt, mật khẩu khóa màn hình là ngày kỷ niệm kết hôn của chúng tôi.

Phiên bản web của diễn đàn vẫn đang đăng nhập sẵn.

Tôi nhẹ tay mở ra.

Rồi, trong mục “Yêu thích riêng tư” trên trang cá nhân—

Tôi thấy anh đã lưu lại một câu trả lời không nổi bật lắm dưới bài viết đó:

【Có người cả đời cũng chưa chắc gặp được một người khiến bản thân rung động về mặt sinh lý. Huống chi theo lời kể của anh, cô gái ấy cũng có cảm tình với anh. Chỉ có thể nói: Qua làng này, chẳng còn quán đó nữa. Nói đến đây là hết, chúc may mắn.】

 

2

Tôi ngồi chế/t lặng trên ghế trong thư phòng.

Nhìn chằm chằm vào tiêu đề thư mục trong mục “Yêu thích” — hai chữ 【Cuộc đời】 thật lâu.

Cảm giác như linh hồn mình rời khỏi thân xác trong chốc lát.

Toàn thân cứng đờ như con rối bị giật dây, ngón tay run rẩy mở WeChat đã đăng nhập sẵn của Lục Hoài Xuyên trên máy tính.

Kết hôn bốn năm, đây là lần đầu tiên tôi xem phần mềm chat của anh.

Có lẽ vì đã ở bên nhau nhiều năm, nên anh mới bắt đầu mất cảnh giác.

Nghĩ đến cụm từ “hoạt bát, hướng ngoại”, “gợi cảm nóng bỏng”, tôi chần chừ một chút rồi nhấn vào một khung trò chuyện.

Lần trò chuyện gần nhất là lúc 2 giờ 30 sáng.

Hiện lên đầu tiên là một bức ảnh selfie trước gương:

Cô gái mặc váy body ôm sát màu đen và tất dài màu đỏ rực gợi cảm.

Chiếc sơ mi trắng bó sát trông như nhỏ hơn một cỡ, phần ngực căng tràn gần như muốn bật ra.

Cô ấy hơi cong lưng, làm nổi bật vòng ba đầy đặn, chân đi giày cao gót đen bóng, ôm sát đôi tất đỏ. Cả người toát ra vẻ quyến rũ và khiêu gợi.

Tôi phải thừa nhận, dù là phụ nữ, tôi cũng khó mà không nhìn thêm vài lần.

Dưới bức ảnh, là tin nhắn phản hồi sau vài phút của người lẽ ra giờ này đang nằm cạnh tôi:

【Còn chưa ngủ à?】

Cô gái dùng ảnh đại diện hình thỏ hoạt hình, đáp lại hai chữ:

【Hihi.】

 

3

Tôi cũng biết cô gái này.

Là Thẩm Mị, trợ lý hành chính mới vào công ty năm ngoái.

Gương mặt bình thường, nhưng thân hình đầy đặn, quyến rũ.

Lúc mới vào làm, những bộ váy body, tất lưới và áo cổ chữ V sâu của cô ta rất dễ gây chú ý.

Lục Hoài Xuyên từng vài lần bắt gặp và tỏ ra khó chịu, còn bảo ăn mặc như vậy ảnh hưởng đến hình ảnh công ty.

Tôi còn nhớ rõ hôm đó anh kể với tôi, mày nhíu chặt:

“Nếu không phải vì năng lực làm việc của cô ta không tệ, thì loại người như vậy anh đã đuổi việc từ lâu rồi.”

Tôi cười mắng anh là ông già cổ hủ:

“Ai mà chẳng thích đẹp? Em mà có dáng đẹp như cô ta, em cũng mặc vậy đấy.”

Lục Hoài Xuyên nhíu mày nhìn tôi:

“Không được. Mấy bộ đồ đó chỉ được mặc ở nhà, chỉ được mặc cho anh xem!”

Vừa nói, anh vừa ôm lấy tôi, những nụ hôn nóng hổi nhẹ nhàng rơi xuống sau gáy, giọng nói trở nên mơ hồ:

“Dáng người của vợ anh là đẹp nhất, chẳng ai sánh được.”

Thì ra, lời nói dối đã bắt đầu từ khi đó.

Sau lời cảnh báo của anh, Thẩm Mị đổi cách ăn mặc.

Tuy mặc đồ rộng tay dài, nhưng vẫn không giấu nổi những đường cong gợi cảm.

Chẳng bao lâu sau khi cô ta vào công ty, Lục Hoài Xuyên viện cớ điều chỉnh công việc, điều tôi sang chi nhánh cách trụ sở chính mười phút đi bộ.

Tôi lật lại toàn bộ tin nhắn giữa hai người.

Nhiều và dày đặc.

Thẩm Mị gửi cho Lục Hoài Xuyên không chỉ ảnh váy ôm và tất đen.

Còn có vô số kiểu cosplay gợi cảm khác: nữ hầu, y tá, thỏ sexy... không thiếu thứ gì.

Lúc đầu, phản ứng của Lục Hoài Xuyên còn rất đàng hoàng:

【Thu hồi đi, còn gửi thế nữa thì chuẩn bị nghỉ việc đi!】

Nhưng dần dà, lời nhắn chuyển thành:

【Còn chưa ngủ à?】

【Đừng vậy, không hợp lắm.】

Ranh giới đạo đức của anh từng chút từng chút một sụp đổ.

Bao nhiêu đêm tôi tưởng rằng chúng tôi đang ôm nhau ngủ say—

Thực ra, Lục Hoài Xuyên đang nhắn tin cho cô ta.

Trong màn đêm tĩnh mịch,

Phụ nữ gửi đi vài tấm ảnh gợi cảm.

Đàn ông đáp lại đôi ba câu mập mờ giữ chừng mực.

Sự việc đó cứ thế lặp đi lặp lại, kéo dài suốt nửa năm.

Mà tôi—

Hoàn toàn không hề hay biết.

 

4

Mười giờ rưỡi tối, Lục Hoài Xuyên gửi tin nhắn kèm định vị khách sạn.

“Lần trước mình đến Vân thị cũng ở chỗ này. Nhớ em quá!”

Đây vốn là thói quen xưa nay của anh.

Dù đi đâu, sau khi ổn định đều sẽ báo với tôi đầu tiên.

Tôi sinh hoạt điều độ, giờ này mọi hôm đều đã ngủ say.

Nhưng hôm nay tôi hoàn toàn không buồn ngủ, cứ nhìn chằm chằm vào vị trí khách sạn đó.

Một năm trước, mẹ của Lục Hoài Xuyên cứ giục sinh con mãi khiến tôi áp lực đến mức nửa đêm khóc thét trong mơ.

Anh liền đưa tôi đến Vân thị để thư giãn.

Đó là một thành phố có phong cảnh rất đẹp.

Mấy ngày ấy, anh gác lại toàn bộ công việc, ngày ngày cùng tôi ngắm núi sông, mua sắm dạo phố.

Lúc chơi xe đụng trong công viên giải trí, anh ghé sát tai tôi thì thầm:

“Anh chặn mẹ rồi, nói với bà là sau này có việc thì tìm anh, đừng làm phiền em.”

“Đường Đường, cả đời này có em là đủ rồi. Chuyện con cái, em muốn sinh thì mình sinh, em không muốn, thì dù có là trời sập cũng không ai ép được em.”

"Đường Đường" là biệt danh thuở nhỏ của tôi.

Sau khi mẹ tôi mất, chỉ còn Lục Hoài Xuyên là người duy nhất trên đời này gọi tôi như thế.

Nhưng giờ đây, những ký ức ngọt ngào ở Vân thị lại trở thành con dao đâm thẳng vào trái tim tôi.

 

5

Chuyến “công tác” lần này của Lục Hoài Xuyên kéo dài ba ngày.

Tôi mất một ngày để tổng hợp và lưu lại toàn bộ tin nhắn giữa anh và Thẩm Mị.

Sau đó liên hệ với luật sư để kiểm kê tài sản và cổ phần đứng tên tôi và Lục Hoài Xuyên.

Rồi tôi đặt chuyến bay sớm nhất vào rạng sáng hôm sau, bay thẳng đến Vân thị.

Trong lúc đó, Lục Hoài Xuyên vẫn như mọi lần đi công tác—mỗi ngày gọi video cho tôi ba lần, báo cáo hành trình, thể hiện sự quan tâm.

Anh che giấu hoàn hảo.

Thậm chí khi tôi hỏi có phải đang ở căn phòng lần trước không, anh còn thẳng thắn thừa nhận.

Như thể câu trả lời trong mục yêu thích kia và hàng nghìn dòng tin nhắn với Thẩm Mị—chỉ là ảo giác của tôi.

Thảm khách sạn dày và cách âm tốt.

Tôi đếm từng phòng một.

Khi nhấn chuông phòng 806, tôi mới nhận ra toàn thân mình đang run lẩy bẩy.

Bên trong vọng ra giọng nói mềm mỏng đầy quyến rũ:

“Ai đấy?”

Là giọng của Thẩm Mị.

Như thể phạm nhân cuối cùng cũng chờ đến viên đạn xuyên ngực dành cho mình.

Tôi đau đến mức đầu ngón tay cũng co rút lại.

Không trả lời, tôi nhấn chuông lần nữa.

Vài giây sau, cửa mở ra.

“Chúng tôi không gọi dịch vụ phòng…”

Câu nói còn dang dở thì khựng lại.

Thẩm Mị quấn một chiếc khăn tắm trắng, ngực đầy đặn phập phồng tạo nên khe sâu đáng chú ý.

Đôi chân dài, thon và gợi cảm.

Trên khuôn mặt nhạt nhòa điểm thêm chút ửng hồng, khiến cả người cô ta toát lên vẻ quyến rũ lạ thường.

Tôi nghe thấy giọng nói quen thuộc vang lên từ sau lưng cô ta:

“Là nhân viên khách sạn à?”

Ngay sau đó, Lục Hoài Xuyên bước ra khỏi phòng tắm, người còn vương hơi nước, phần dưới chỉ quấn khăn tắm.

Khoảnh khắc bốn mắt chạm nhau, đồng tử Lục Hoài Xuyên co lại.

Chương tiếp
Loading...