Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và
Mở Ứng Dụng Shopee để mở khóa toàn bộ chương truyện!
Nhất Niệm Phù Hoa
Chương 4
10.
Cha mẹ Khương Lê đều đã mất, ở kinh thành, người có liên hệ với nàng cũng chỉ có Lục Mộc Yên.
Hắn suýt nữa đã quên mất.
Thẩm Vô Độ dần đoán được đôi chút, lòng đầy tự tin.
Hắn không tin chuyện của hắn và Hà Trân Nương bị Khương Lê phát hiện.
Chắc nàng chỉ đến tìm Lục Mộc Yên, hai người hàn huyên quên thời gian, nhất định là vậy.
Vả chăng, nàng rời hắn thì đi đâu, nàng không còn ai thân thích, vào nhà hào môn nào rồi cũng đâu được yên ấm như với hắn.
Nàng vốn là nữ tử khiến biết bao người kinh thành ngưỡng mộ.
Song trong lòng hắn vẫn nặng trĩu,
Tim cứ đập dồn dập, làm hắn bối rối không yên.
Hắn quất roi, muốn phi ngựa thật nhanh ra ngoài thành.
Tiểu tư đã chuẩn bị sẵn xe ngựa, nhưng hắn cứ khăng khăng cưỡi ngựa,
Mong sớm gặp được người mình ngày đêm mong nhớ.
May mắn trước khi cổng thành đóng, hắn đã ra khỏi thành và đến được sân nhỏ của Lục Mộc Yên.
Nhưng trước mắt chỉ là gian nhà tối đen khiến hắn hoảng loạn.
Tay run rẩy đẩy cửa bước vào,
Bên trong chẳng có ánh đèn.
Tiểu tư phía sau thắp nến, cuối cùng hắn cũng nhìn rõ cách bày biện trong nhà,
Mọi thứ đều ngăn nắp, nhưng chẳng một bóng người.
Cơn hoảng sợ lớn dần vây lấy hắn. Đang thất thần thì bên ngoài có tiếng một phụ nhân la lên:
“Các người là ai, đây là nhà của Lục y nữ!”
Thẩm Vô Độ loạng choạng lao đến trước mặt bà:
“Đại thẩm, xin hỏi bà có thấy Lục y nữ đi đâu không?”
Bà giơ cao ngọn nến trong tay, soi lên mặt Thẩm Vô Độ:
“Ôi chao, Lục y nữ á? Sáng nay nàng ấy đi khỏi kinh thành cùng một cô nương đẹp như tiên giáng trần rồi.”
“Đi đâu?”
Giọng Thẩm Vô Độ lập tức cao hẳn,
Bà nhìn hắn đầy cảnh giác:
“Mà ngươi là ai? Hỏi han Lục y nữ làm chi?”
Thẩm Vô Độ hít sâu, đè nén cơn sốt ruột:
“Ta là phu quân của cô nương đẹp như tiên ấy. Ta không tìm thấy thê tử mình, mong bà nếu biết thì cho ta hay.”
Bà xoay xoay đôi mắt:
“Ra là vậy. Còn đi đâu thì ta không rõ. Chỉ biết Lục y nữ muốn đi hành y khắp nơi, cô nương kia… chắc là đi cùng.
Trời đất mênh mông, e khó mà tìm được.”
Những lời sau đó, Thẩm Vô Độ không nghe nổi nữa.
Hắn cũng chẳng thể nghe lọt bất cứ điều gì, chỉ vang vang bên tai giọng Khương Lê, cho đến lúc tựa như ảo giác, nàng đang nói với hắn:
“Thẩm Vô Độ, cáo biệt nhé!”
Hắn tựa hồ đã đánh mất thê tử của mình.
11.
Hắn lảo đảo quay về phủ, không làm kinh động đến mẫu thân mình.
Chỉ một mình ngồi trong căn phòng của hai người bọn họ.
Nha hoàn nghe thấy tiếng động bên trong, gõ cửa.
Thẩm Vô Độ lập tức đứng bật dậy đi mở cửa, biết đâu lại là A Lê của hắn!
Mở cửa ra, hóa ra là nha hoàn trong viện của nàng.
“Bẩm công tử, phu nhân dặn rằng trong hộp trang điểm có câu trả lời mà ngài cần.”
Ánh mắt Thẩm Vô Độ thoáng ngân ngấn, hắn vội chạy đến bàn trang điểm, kéo ngăn kéo ra.
Dựa vào ánh trăng lạnh lẽo ngoài cửa sổ hắt vào cùng chút ánh nến chập chờn trong phòng, hắn trông thấy một bức thư.
Đè bên trên bức thư chính là chiếc trâm hoa hải đường và miếng bội bình an hắn đã tặng nàng.
Hắn như nhận ra điều gì, nhưng vẫn không cam lòng, cứ lặp đi lặp lại việc vuốt ve cây trâm hoa hải đường lấp lánh ấy.
Rất lâu sau, rốt cuộc hắn mở lá thư ra.
Hôm nay là ngày mười sáu, trăng rất sáng. Nhờ ánh trăng trong veo, cuối cùng hắn đọc rõ nội dung trên giấy.
Hòa ly thư.
Chia tay nhẹ nhàng, ai nấy an vui.
Một tờ giấy mỏng manh nhưng nặng tựa nghìn cân, khiến hắn gần như không thể cầm lên nổi.
Bên dưới còn một phong thư nữa. Hắn mở ra, một nút thắt uyên ương rơi xuống.
Chớp mắt, hơi thở hắn rối loạn. Nút thắt này là thứ Hà Trân Nương tặng hắn, vốn dĩ tìm mãi không thấy, hóa ra đã bị nàng phát hiện.
Nàng đã biết hết thảy.
Cho nên đêm ấy nàng tới chỗ Hà Trân Nương, nhất định là nắm rõ mọi chuyện rồi.
Hắn chợt cảm thấy tóc gáy dựng đứng, thế nhưng vẫn cẩn thận thu lại từng món, rồi cất bước ra khỏi phủ dưới ánh trăng.
Hắn lập tức đi đến chỗ ở của Hà Trân Nương.
Giữa đêm khuya, Hà Trân Nương còn chưa ngủ, trang điểm lộng lẫy như đang chờ ai.
Hắn không nói lời nào, mặc kệ ả nhào vào lòng mình, liền xô ả xuống giường, xé tan bộ y phục mỏng như cánh ve, đè ả dưới thân.
Hà Trân Nương lại vui sướng vô cùng, đưa tay ôm lấy cổ hắn, khẽ quấn hai chân quanh eo hắn.
Nhưng ngay giây sau, ả bị Thẩm Vô Độ bóp chặt cổ. Ả giãy giụa kịch liệt, hắn càng lúc càng ra tay tàn nhẫn, cho đến khi có tiếng trẻ con non nớt vọng ra sau cánh cửa, hắn mới buông tay.
“Tuế Tuế, Vô Ưu, không sao đâu, là cha. Các con mau về ngủ đi.”
Hai đứa trẻ biết là cha mình thì không còn sợ nữa, bèn quay về phòng, để lại Hà Trân Nương kinh hoàng nhìn Thẩm Vô Độ.
“Vì sao… gia?”
Thẩm Vô Độ lại sấn lên, tung cước đạp ả ngã nhào lên giường:
“Trong lòng ngươi tự rõ.”
Hà Trân Nương ôm lấy chỗ vừa bị hắn đá, rơi lệ như mưa:
“Gia, thiếp thật không biết đã xảy ra chuyện gì, sao gia lại ra tay tàn nhẫn như thế?”
Thẩm Vô Độ vẫn thờ ơ, chỉ tay vào tấm áo mỏng rơi trên đất, cười khẩy:
“Chẳng phải ngươi đã tính toán sẵn hôm nay ta sẽ đến, nên mới muốn quyến rũ ta hay sao?”
Hà Trân Nương lại đưa tay vuốt bụng, sắc mặt dịu hẳn:
“Gia, thiếp chỉ có tin vui muốn báo cho gia. Thiếp… có mang rồi.”
Thẩm Vô Độ chẳng có chút gì mừng rỡ, lạnh giọng:
“Bỏ đi.”
“Những đứa trẻ không nên ra đời thì đã có hai đứa rồi, hà tất thêm một đứa nữa?”
Sắc mặt Hà Trân Nương trắng bệch, tay ả che bụng, run rẩy bò đến, bấu lấy vạt áo hắn:
“Gia, đây là cốt nhục của chàng mà, chàng sờ thử đi…”
“Gia, xin để thiếp sinh con ra, thiếp… nguyện ôm giao cho phu nhân nuôi.”
Vừa nhắc tới Khương Lê, Thẩm Vô Độ lại bóp chặt cổ Hà Trân Nương, hai tay gân guốc bấu siết, ả điên cuồng đập vào hông hắn.
“Sao ngươi dám?”
“Sao ngươi dám tới trước mặt A Lê huênh hoang!”
“Ngươi còn chẳng xứng xách giày cho A Lê!”
“Còn tính ôm con mình cho A Lê nuôi, tính toán giỏi quá đấy!”
“Một thứ đàn bà lẳng lơ leo lên giường nam nhân, ngươi còn dám mơ mộng gì?”
Hà Trân Nương dường như giờ mới thực sự chứng kiến sự đáng sợ của nam nhân trước mặt. Ả dập đầu lia lịa dưới đất.
“Gia, thiếp sai rồi, không dám nữa. Nhưng mà, đại phu nói nếu cái thai này không sinh ra, thiếp sẽ không thể có con…
Xin gia cho thiếp sinh nó…”
Mắt Thẩm Vô Độ tối lại, hắn khom người cười nhạt:
“Được thôi.”
Hà Trân Nương ngỡ như vớ được cọc, nhưng ngay lập tức hắn liền tung cước đạp thẳng vào bụng ả.
Khoảnh khắc ấy, cơn đau xé toạc, ả không thốt nên lời, chỉ còn biết co ro dưới đất.
“Vậy là chẳng còn gì vướng bận nữa.”
Thẩm Vô Độ chẳng buồn liếc vết máu đỏ dần rỉ ra trên sàn.
“Ngươi còn không biết đủ à?
Ta cho ngươi tiền bạc, cho ngươi nơi ở, phủ Thẩm cũng tùy ngươi ra vào, sao không an phận làm một ngoại thất lén lút?”
Hà Trân Nương như vừa nhìn rõ bộ mặt thật của nam nhân này. Đã dám giấu giếm phu nhân để tư thông cùng ả, thì còn tử tế gì đâu?
Ả vốn có lỗi, phu quân ả là kẻ thương nhân trọng danh lợi, chẳng bao giờ đối xử tốt với ả, trên giường cũng bạo hành đủ kiểu.
Ả trốn đi, nương nhờ di mẫu.
Hôm đó, ả nhìn thấy Thẩm Vô Độ – tân lang chưa lâu của biểu tẩu – vừa liếc đã động lòng. Lý do? Đơn giản vì hắn đối xử với thê tử của mình quá đỗi tốt.
Ả thầm nghĩ, nhất định phải chiếm lấy nam nhân như thế.
Tối ấy, ả mang trà có thuốc đến thư phòng.
Sáng hôm sau, suýt thì hắn giết ả.
Nhưng ả đánh cược và đã thắng, nam nhân nào lại chẳng dính vào trăng hoa.
Chỉ cần hắn ngủ với ả, ả liền tha hồ vòi vĩnh.
Về sau, hắn cũng ngầm chấp nhận để ả sinh con cho hắn.
Song, hắn vẫn hết mực yêu thương phu nhân.
May là hắn cũng đam mê nhục thể của ả,
Cả lão phu nhân – di mẫu của ả – cũng thương ả và bọn trẻ hết mực.
Thế là ả sinh ra lòng tham không nên có.
Giờ đây thành tự chuốc họa vào thân.
Bụng đau quá, nhưng đó là báo ứng ả đáng nhận.
Ả còn hai đứa bé, ả phải sống.
“Gia, xin cứu thiếp, Tuế Tuế và Vô Ưu không thể mất mẹ…”
Ánh mắt Thẩm Vô Độ hơi dịu lại, cuối cùng phất tay, tiểu tư ngoài cửa lập tức chạy vào.
“Chưa chết được là được.”
Rồi hắn rảo bước đi luôn, chẳng hề thương xót.
A Lê của hắn vẫn chưa thấy tăm hơi.
Nhưng dường như hắn đã chìm vào băng giá,
Khiến lòng hắn lạnh tê tái.
Hắn chỉ siết chặt miếng bội bình an mà nàng không nhận, chất ngọc ấm trơn, vậy mà tựa hồ cào xé tim gan hắn.
Mọi thứ bỗng trở nên rõ ràng hơn.
Đêm đó ở chỗ Hà Trân Nương, nàng rõ ràng có thể bước lại phía sau bình phong để xác nhận người kia là hắn, nhưng nàng không làm, còn chúc hắn và Hà Trân Nương “bách niên giai lão”.
Chẳng lẽ, nàng thật sự không cần hắn nữa ư?
Thẩm Vô Độ không dám nghĩ tiếp.
12.
Ta và Mộc Yên đánh xe ngựa thẳng một đường về phía Nam.
Dọc đường đi, dân phong thuần phác, còn tốt gấp mấy lần cảnh tù túng trong hậu viện ngày xưa.
Lúc đầu, Mộc Yên sợ ta chìm đắm trong đau khổ nên luôn tìm cách chọc cho ta cười.
Nhưng từ ngày rời kinh, ta sớm đã gột sạch nỗi lòng.
Quả hỏng thì phải vứt, ăn vào chỉ chuốc bệnh, người cũng vậy thôi.
Hành trình đầy thú vị, đâu đâu cũng chan hòa chất phác. Nàng khám bệnh bắt mạch, ta làm trợ thủ.
Hai chúng ta phối hợp rất ăn ý, giống như ngày trước, dù phiêu bạt long đong nhưng vẫn tự tại an nhiên.
Chỉ có một vết gợn duy nhất: Thẩm Vô Độ.
Hắn biết ta bỏ đi, liền phái người đuổi theo suốt đến chốn ta và Mộc Yên dừng chân.
Trên phố, thường có kẻ cầm bức họa, gặp cô nương trẻ nào cũng phải tra hỏi tỉ mỉ.
Mộc Yên tức giận mắng:
“Hắn đúng là thứ chẳng ra gì!
Giờ lại giở trò gì nữa? Hối hận chắc?
Biết thế sao còn làm chuyện kia, thật bẩn thỉu!”
Mộc Yên nổi xung, mặt đỏ bừng.
Ta chìa cho nàng miếng bánh quế hoa do một thím bệnh nhân tự tay làm:
“Này, ăn trước đi. Ngươi thích nhất bánh quế hoa mà.”
Mộc Yên đón lấy, thở dài bảo:
“A Lê, rốt cuộc ngươi muốn thế nào?
Dù gì thì ngươi và hắn cũng nên dứt khoát một lần.”
Ta ngẩng đầu, bắt gặp ánh mắt lo lắng của Mộc Yên, bèn vỗ nhẹ tay nàng:
“Ngốc ạ, ta đương nhiên sẽ quay về dứt khoát với hắn.
Chuyến này ta đi chỉ là để nếm thử hương vị tự do thanh thản trước.
Giấy hòa ly ta còn phải cầm về nữa chứ.”
“Nhưng nếu Thẩm Vô Độ không chịu, lỡ hắn nổi điên thì phiền lắm?”
Ta cắn một miếng bánh quế hoa ngòn ngọt, thấm vào lòng:
“Hắn không chịu, vậy còn mẫu thân hắn? Bà ta chẳng lẽ cứ để con trai phát rồ mãi sao?
Vả lại, nếu thiên hạ biết hắn có đôi nhi tử, nhà nào dám gả tiểu thư vào chỗ lửa bỏng này? Mẫu thân hắn chắc chắn nhìn rõ cục diện.”
Mộc Yên gật gù.
Nháy mắt, nước mắt nàng lại rơi, ôm chầm lấy ta:
“Tốt quá, ngươi vẫn là Khương Lê mà ta quen!”
Được Mộc Yên ôm vào lòng, những tủi hờn, đớn đau suốt bấy lâu dường như tan biến.
Mũi ta cay cay, liền đẩy nàng:
“Thôi nào! Bánh quế hoa dính hết vào áo ta rồi!”
Ta vẫn còn có Mộc Yên, tương lai sáng lạn lắm.
Sau khi Mộc Yên khám xong cho bệnh nhân cuối, chợt có một người trông như thị vệ bước vào.
Vừa nhìn ta nhận ra ngay, đó là kẻ Thẩm Vô Độ phái đến.
Gã quỳ xuống hành lễ:
“Phu nhân, cuối cùng cũng tìm được người. Công tử sắp lật tung kinh thành rồi!”
Ta lạnh lùng đáp:
“Ta sẽ tự về, nếu tiếp tục quấy rầy, ta quyết sẽ không về nữa.”
Gã thoáng phân vân, cuối cùng đành gật đầu:
“Vâng, thưa phu nhân.”