Thư Gửi Thê Tử
Chương 1
01.
Đại ca ta bị mai phục nơi biên ải, sống chế/t chưa tỏ.
Tin vừa truyền đến kinh đô thì thái giám Lý Phúc Mãn hầu cạnh Hoàng đế đã dẫn người bao vây phủ Tướng quân.
“Phủ họ Phí dã tâm khó lường, nhất định có ý đồ tạo phản.”
“Hôm nay phải tra cho rõ!”
Ta rút kiếm, ngăn bước bọn chúng.
“Đại ca ta chỉ vừa xảy ra chuyện, công công đã đưa người ập đến thế này, không phải quá trùng hợp sao?”
“Hôm nay gia phụng mệnh làm việc, thỉnh nhị tiểu thư nhà họ Phí nhường đường.”
“Phụng mệnh ai? Nếu là ý chỉ của Hoàng thượng, cớ gì không thấy công công mang theo thánh chỉ?”
Ngay thời điểm này mà lục soát, hiển nhiên có kẻ đã sắp đặt chứng cớ giả trong phủ Tướng quân.
Kẻ nào chịu nhường đường, ắt là kẻ ngu.
Ta cười lạnh, xoay nhẹ mũi kiếm, ánh thép lóe lên sắc lạnh.
Mũi kiếm đã kề sát cổ họng Lý Phúc Mãn.
“Không có thánh chỉ, hôm nay đừng hòng bước vào phủ Tướng quân.”
02.
Trong lúc đôi bên còn giằng co, chẳng rõ ai ra tay trước, chỉ biết ta và đám người dưới trướng Lý Phúc Mãn đã xông vào cuộc hỗn chiến dữ dội.
Dù ta có kiên cường thế nào, cũng khó đương đầu với kẻ địch đông đảo.
Càng đánh lâu, ta càng lún sâu vào vòng vây.
Một thanh kiếm từ phía sau bất ngờ đâm xuyên vào bụng ta.
Khi phát giác thì không kịp tránh.
Ta nghiến răng, cố lùi lại vài bước.
Nhưng ngay trước mắt, một bóng người lao đến.
Má/u tươi văng lên khuôn mặt ta.
Hoảng sợ ngước nhìn, ta nhận ra Tạ Chấp Niên đang chắn cho ta.
Hắn chịu trọn nhát kiếm, gương mặt tái nhợt, nói trong nghẹn ngào:
“Chạy mau, tới Mạc Bắc tìm… tìm Phí Tướng quân, nơi này không thể nán lại.”
“Ngươi…”
Ta còn đang do dự thì tiếng vó ngựa dồn dập vang lên sau lưng.
Tạ Chấp Niên liền đẩy ta lên lưng ngựa, lập tức rút kiếm bên hông để ngăn chặn đám người truy sát.
“Tuế Tuế.”
“Xin nàng, nhất định phải sống.”
03.
Đây là lần đầu tiên Tạ Chấp Niên gọi ta như vậy.
Ta bàng hoàng, hắn vốn luôn một mực cung kính gọi ta là “Nhị tiểu thư Phí gia”.
Nhưng tình hình hiểm nguy, ta chẳng có thời gian suy nghĩ nhiều.
Khi lấy lại tinh thần, ta đã thúc ngựa băng qua cổng thành, một mạch phi về phương Bắc.
Tâm trí ngổn ngang, gương mặt đẫm má/u của Tạ Chấp Niên cứ chập chờn xuất hiện.
Nỗi đau dường như giày xéo đến tận xương tủy, vậy mà ánh mắt hắn vẫn dịu dàng tựa làn nước xuân, như muốn cuốn lấy ta.
Ta cắn răng, thầm cầu mong Tạ Chấp Niên có thể toàn mạng.
Ít nhất, hãy để ta có dịp hỏi hắn cho rõ ràng:
Tại sao ngươi cứu ta?
Tại sao lại nhìn ta như thế?
Tạ Chấp Niên, rốt cuộc ngươi nghĩ gì…
Ba năm qua, ta luôn hận hắn.
Nước mắt không kìm được mà rơi lã chã, hòa với vết má/u trên mặt.
Thậm chí ta từng nghĩ, thà nhịn đói khát mà cứ thế phi thẳng đến Mạc Bắc.
Nhưng ngựa của ta e rằng không chịu nổi hành trình dài dằng dặc.
Thế nên, ta đành cải trang, dắt ngựa vào dịch trạm nghỉ ngơi.
Tin tức đầu tiên ta nghe được ở đó là cái chế/t của Tạ Chấp Niên.
“…”
Họ nói, vì để ta trốn thoát, hắn bị gán tội và lãnh hình lăng trì.
Sao có thể như vậy?
Tạ Chấp Niên…
Cớ gì ngươi phải làm đến mức ấy?
Lăng trì… chỉ nghe thôi cũng thấy kinh hoàng.
Ta gục vào khung cửa, toàn thân rã rời, đầu óc quay cuồng.
Ký ức cũ như ồ ạt ùa về.
04.
Tạ Chấp Niên là con trai của một kỹ nữ.
Xuất thân hèn kém khiến hắn bị giới quyền quý xem thường, càng không được thế gia công nhận.
Nhưng cũng chính người như hắn lại được Hoàng thượng tin dùng hơn cả.
Càng cô lập giữa triều đình, Hoàng thượng càng an tâm giữ hắn bên mình.
Ba năm trước, đại ca ta lập công lớn, đánh tan Hung Nô tại Mạc Bắc.
Ta hiểu rõ, chiến công ấy đã khiến nhà họ Phí chạm đến giới hạn trong lòng Hoàng thượng, làm Ngài lo ngại.
Hoàng thượng luôn cẩn thận quan sát nhất cử nhất động của phủ Tướng quân, chẳng để nhà họ Phí có cơ hội kết bè kết cánh.
Thậm chí việc ta ở lại kinh thành cũng đã là quân cờ để Hoàng thượng khống chế đại ca ta.
Ta không ngờ Ngài lại đi xa đến mức này.
Ngài bịa cớ, ban chỉ tứ hôn ta với Tạ Chấp Niên – con trai một kỹ nữ.
Chúng ta đâu môn đăng hộ đối.
Nếu ta thật lòng chọn Tạ Chấp Niên, ít nhất có thể xem như câu chuyện tình vượt mọi lễ nghi nhà họ Phí.
Nhưng Hoàng thượng lại đích thân hạ chỉ tứ hôn, ý nghĩa chẳng giống nhau chút nào.
Trong mắt nhà họ Phí, đó là nỗi sỉ nhục.
Dĩ nhiên, ta cho rằng Tạ Chấp Niên chỉ là tay sai của Hoàng thượng.
Ngày thành thân, ta đập cửa bỏ đi, rong ruổi ngoài thành cả ngày đêm, chẳng buồn ngó đến hỷ phục.
Một mình Tạ Chấp Niên quỳ bái trời đất, rồi lẻ loi vào động phòng.
Ta coi đó như lời khiêu khích gửi đến Hoàng thượng — nếu ta tỏ ra vui vẻ, e rằng Ngài càng nghi ngờ.
Suốt ba năm, ta chưa từng tỏ vẻ ôn hòa với Tạ Chấp Niên.
Ai cũng biết ta ghét hắn, dù nói ra hay không.
Những lời chế giễu, mỉa mai hắn, dù công khai hay kín đáo, chưa bao giờ dứt.
Nhìn gương mặt cô đơn và nhẫn nhịn ấy, ta chỉ cảm thấy giả tạo đến đáng khinh.
Ta cứ thế hận hắn đến tận xương tủy.
Vậy mà cuối cùng, hắn lại vì ta mà chết.
05.
Dắt ngựa đi trên con phố dài, trong lúc đầu óc còn ngẩn ngơ, ta lại vô tình nghe người khác nhắc đến cái tên Tạ Chấp Niên thêm một lần nữa.
Ông lão kể chuyện đứng đó, vừa phe phẩy quạt vừa nói say sưa đến mức bọt mép tung bay.
Nghe được một lúc, ta mới dần hiểu ra.
Cùng với tang vật mưu phản trong phủ Tướng quân, người ta còn phát hiện hơn một ngàn bức thư.
Không rõ bằng cách nào, những lá thư ấy đã bị truyền ra ngoài rồi được ông lão kể chuyện gom lại, biên soạn thành sách.
Trong thư không có ký tên, chỉ mở đầu bằng ba chữ:
“Thư Gửi Thê Tử.”
Tim ta khẽ run, mơ hồ linh cảm được điều gì.
Những ngón tay run rẩy lần giở tập thư dày cộp.
“Hôm nay thê tử chỉ ăn có nửa bát cơm. Thời tiết nóng bức, ăn quá ít sẽ ảnh hưởng đến sức khỏe.”
“Ta đã dặn nhà bếp nấu món thanh đạm, buổi tối nàng có thể ăn được một bát rưỡi, tạm coi là ổn.”
“Ta nhớ rất rõ Tuế Tuế thích ăn cá. Sẽ giúp nàng gỡ xương, chỉ là không thể để nàng hay biết.”
“Hôm nay lên triều, thấy Thượng thư Trung thư cùng phu nhân hắn quấn quýt, ta không khỏi ngưỡng mộ.”
“Ta hỏi bí quyết, họ nói phải luôn giữ vẻ ngoài gọn gàng, đừng để người khác trông thấy bộ dạng tồi tệ.”
“Nhưng với xuất thân như ta, nếu dựa vào nhan sắc để chiều lòng nàng, e rằng nàng lại càng chán ghét hơn...”
...
Hơn một ngàn bức thư, ghi chép suốt ba năm không sót ngày nào.
Ta còn chưa đọc xong thì nước mắt đã tràn ngập, làm mờ tầm nhìn.
Ta không biết…
Những điều này, ta chưa hề hay biết.
Tạ Chấp Niên đã dốc tâm sức vì ta đến nhường ấy, vậy mà ta vẫn vô tư đón nhận, thậm chí còn chà đạp lên tấm chân tình ấy.
Đến cuối cùng, cả mạng sống hắn cũng dâng hiến cho ta.
Ta siết chặt bức thư trong tay, gương mặt trắng bệch, nghẹn họng không nói được gì.
Lảo đảo bước mấy bước, ta đổ sụp xuống đất, khóc òa như muốn trút hết nỗi oan ức cả đời mà Tạ Chấp Niên đã gánh chịu.