Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và
Mở Ứng Dụng Shopee để mở khóa toàn bộ chương truyện!
Thư Gửi Thê Tử
Chương 2
06.
Khi ta mở mắt ra lần nữa, những bức thư đã biến mất, ông lão kể chuyện cũng chẳng còn thấy đâu.
Trước mắt chỉ toàn cảnh hoa nở rộ, sắc xuân tưng bừng.
Ta chớp mắt, lặng lẽ quan sát khung cảnh cùng những người đang ngồi quanh bàn đá.
Càng nhìn, lòng ta càng hoảng hốt — rõ ràng ta đã trở lại ba năm trước, khi vừa thành thân với Tạ Chấp Niên mới hai tháng.
Thái tử Mạnh Hàn Chu mở tiệc Bách Hoa, mời các gia tộc quyền thế tới dự, cùng nhau ngâm thơ, đối ẩm.
Trong ký ức, lần đó Tạ Chấp Niên cũng được mời.
Khi ấy, ta viện cớ không hứng thú, bỏ về sớm, để hắn một mình chịu bao lời xỏ xiên.
Nghĩ đến cảnh tượng đó, tim ta thắt lại, ta tức tốc tìm bóng dáng Tạ Chấp Niên giữa đám đông.
Đúng lúc này, Mạnh Hàn Chu vỗ tay cười lớn:
“Xem trí nhớ của ta kìa, suýt quên Cẩm Tuế và Tạ Đốc sát đã thành hôn, lại xếp Tạ Đốc sát ở tít phía xa.”
Ta sửng sốt, nhìn theo hướng tay hắn chỉ, liền thấy Tạ Chấp Niên đang ngồi đơn độc cuối bàn, lặng lẽ cúi đầu.
Nỗi chua xót dâng lên trong lòng.
Trước đây, Tạ Chấp Niên không hề trầm lặng như thế.
Chàng vẫn luôn biết cách đối phó với những lời ác ý mà không vượt quá giới hạn, khiến kẻ khác tắc họng nhưng chẳng thể trách cứ.
Càng về sau, chàng lại dần lặng im, mặc người đời buông những lời cay nghiệt.
Kiếp trước, ta không mảy may để tâm đến sự thay đổi ấy.
Giờ đây, xâu chuỗi mọi chuyện giữa kiếp trước và kiếp này của Tạ Chấp Niên, ta mới hiểu rõ.
Chính vì lần nào ta cũng đứng về phía đối lập, cùng người ngoài chê bai, nên chàng chẳng còn sức phản kháng.
07.
“Chỉ tiếc rằng…”
Mạnh Hàn Chu kéo dài giọng, chậm rãi cất lời:
“Con của một kỹ nữ, có lẽ chỉ xứng ngồi ở góc đó thôi.”
Vừa dứt câu, cả bàn tiệc vang lên tràng cười hả hê.
“Cẩm Tuế, ngươi thấy ta nói có đúng không?”
Hắn vừa cười vừa bước tới gần, định đưa tay vén lọn tóc bên thái dương ta.
Kiếp trước, Mạnh Hàn Chu là vài ba người bạn hiếm hoi của ta ở kinh thành, từng theo ta ra ngoại thành cưỡi ngựa, cũng từng hứa sẽ giúp ta về Mạc Bắc.
Nhưng giờ nhìn hắn cười, ta chỉ cảm thấy ghê tởm khôn tả.
Chát—
Một âm thanh giòn tan vang lên.
Ta lạnh lùng hất tay Mạnh Hàn Chu.
Mọi người lập tức nín lặng, ánh mắt đổ dồn về phía ta với vẻ kinh ngạc.
Ta khẽ nhếch môi, đứng lên nói:
“Không ngờ Thái tử điện hạ danh giá như vậy mà vẫn chưa học được cách trân trọng hiền tài.
Điều này hẳn sẽ khiến vô số sĩ tử nghèo nản lòng thất vọng.”
Câu nói của ta tựa như tròng ngay lên đầu Mạnh Hàn Chu một trọng tội.
Hắn tái mặt, bối rối thốt lên:
“Cẩm Tuế… ngươi cũng biết ta không có ý đó. Rốt cuộc ngươi sao thế?”
Ta chẳng buồn quan tâm.
Ta bước thẳng tới cuối bàn tiệc, chìa tay về phía Tạ Chấp Niên:
“Phu quân, có vẻ nơi đây không còn chỗ cho chúng ta.”
“Đi thôi?”
Hàng mi Tạ Chấp Niên khẽ run, đôi mắt phượng đẹp đẽ thoáng nét kinh ngạc.
“Nàng… vừa gọi ta là gì?”
“Phu quân.”
Ta mỉm cười, thầm cười khinh trong lòng.
Bách Hoa Yến ư, chẳng đáng giá một nửa ánh mắt của Tạ Chấp Niên.
“Chư vị cứ thong thả thưởng hoa, bọn ta xin phép không ở lại.”
Dứt lời, ta nắm tay Tạ Chấp Niên, kéo chàng – người vẫn còn đờ đẫn – cùng rời đi.
08.
Dọc đường, Tạ Chấp Niên luôn cúi đầu, chẳng nói năng gì.
Ra khỏi tầm mắt mọi người, bàn tay chàng cũng nhẹ buông khỏi tay ta.
Ta khẽ xoa mấy đầu ngón tay, vừa bước đi vừa nghĩ cách để tạ lỗi với chàng.
Khi bước lên xe ngựa của Tạ Chấp Niên, ta chợt nhận ra…
Chúng ta vốn dĩ không đến đây chung một xe.
Trông vẻ mặt chàng như muốn nói gì lại thôi, ta đành chủ động mở lời:
“Sao nào, không ngồi nổi à?”
“Hay là bên ngoài chàng còn giấu thê tử khác nên ngại chăng?”
Hiếm khi Tạ Chấp Niên để lộ vẻ sững sờ:
“Không có, ta chỉ có một mình nàng.”
Chiếc xe khẽ lắc lư, chầm chậm lăn bánh.
Bên trong, không gian lập tức rơi vào yên tĩnh.
Ta hít sâu, nhắm mắt tựa như sẵn sàng đón nhận mọi hậu quả:
“Tạ Chấp Niên, ta biết trước đây ta đã gây ra nhiều chuyện quá đáng với chàng.”
“Những gì đã qua đều là sai lầm của ta, ta hành động hồ đồ, đáng tội muôn chết, ta…”
Ta còn chưa nói dứt câu, Tạ Chấp Niên đã chau mày, ngắt lời:
“Nàng đừng tự rủa chính mình… cũng không cần phải xin lỗi.”
Nói xong, hắn thở hắt ra một hơi, rồi quay đầu nhìn ra khung cửa sổ.
Ta chờ hồi lâu nhưng chẳng thấy Tạ Chấp Niên nói gì, trong lòng dần dần trĩu nặng.
Chàng không tin ta.
Cũng dễ hiểu thôi, ta đã phạm quá nhiều lỗi lầm, sao có thể đòi hỏi chàng dễ dàng bỏ qua?
Nhưng ta nhất định sẽ nói đi nói lại, sẽ tiếp tục hành động, đến khi chàng chịu lắng nghe và nhìn thẳng vào ta.
Ta đang định lên tiếng giải thích thêm thì Tạ Chấp Niên bỗng quay sang nhìn, gương mặt trắng bệch không còn giọt máu, khóe mắt lại hoe đỏ.
“Những lời nàng vừa nói… ý nàng là muốn hòa ly với ta sao?”
Ta sững sờ.
“Không phải, ta không…”
“Nếu nàng muốn hòa ly, ta đồng ý. Chuyện với Hoàng thượng ta sẽ nghĩ cách giải quyết, nàng không cần lo cho ta.”
Ta không chịu nổi nữa.
“Tạ Chấp Niên! Đừng để ta nghe hai chữ ‘hòa ly’ thêm lần nào nữa.”
Ta ghé sát lại, cố tình giữ chặt cằm chàng:
“Muốn rời khỏi ta? Không dễ đâu!”
“Nghe rõ chưa? Nghe rõ thì gật đầu.”
Tạ Chấp Niên ngây người, hồi lâu sau mới khẽ gật đầu.
“Ta hiểu rồi.”
Ta vừa thở phào thì bỗng xe ngựa chao đảo dữ dội.
Ta loạng choạng, ngã thẳng vào lòng Tạ Chấp Niên.
09.
Phía sau, Tạ Chấp Niên căng cứng cả người.
Tay chàng lơ lửng, chẳng biết nên đặt chỗ nào, hơi thở như ngừng lại.
Ta toan ngồi thẳng dậy, nhưng vừa cựa mình đã lại dựa vào vị trí cũ.
Nếu chàng không chịu tin lời nói, ta sẽ dùng hành động để minh chứng.
Ta nhắm mắt, trâng tráo nói:
“Ta choáng quá, cho ta dựa một chút.”
Thật khó chịu.
Từ khi lên năm, ta đã theo cha học võ, đám trẻ ở kinh đô chẳng đứa nào địch nổi ta.
Đây là lần đầu ta vờ yếu đuối, quả thực không quen chút nào.
Sau lưng, giọng Tạ Chấp Niên trầm thấp vang lên:
“Được.”
Chỉ một chữ thôi, nhưng tựa hồ làm không khí rung lên, khiến mặt ta nóng bừng.
Không biết qua bao lâu, cánh tay lơ lửng của Tạ Chấp Niên rốt cuộc nhẹ nhàng đặt lên eo ta.
Chàng ôm như thể đang bảo vệ một thứ vô cùng mong manh, chở che ta khỏi xóc nảy của xe ngựa.
Cũng chính vì sự nâng niu ấy mà ta càng cảm nhận rõ hơn — nơi chàng chạm vào như bốc cháy, hơi nóng lan đến tận tai, khiến toàn thân ta bừng bừng.
Ráng chịu thêm một lúc, cuối cùng ta cũng đỏ bừng mặt, lảo đảo bật dậy:
“Ta… ta ra ngoài hít thở chút không khí.”
Thấy bộ dạng chàng thoáng sửng sốt, cùng ánh nhìn dường như ẩn chứa nỗi đau, rồi chàng lại cúi đầu, khẽ nói:
“Xin lỗi.”
“Sao cơ?” Ta ngạc nhiên hỏi.
“Ta không nên tùy tiện đụng vào nàng. Thật lòng xin lỗi.”
10.
Trí nhớ chợt dội về ào ạt.
Ngày đầu thành thân, ta vì tâm trạng bực bội nên uống say mèm.
Tạ Chấp Niên định đỡ ta vào phòng nhưng bị ta hất ra.
Khi ấy, bởi căm hận ý chỉ của Hoàng thượng, ta dồn hết nỗi phẫn uất lên đầu Tạ Chấp Niên.
Ta vừa say vừa quát tháo chàng, tức giận trách sao chàng lại xen vào cuộc đời ta, cướp đi tự do của ta.
Thực ra, chúng ta vốn chẳng ai nợ ai, chỉ là thánh chỉ bắt buộc.
Nhưng chàng vẫn im lặng, đứng trong đêm tối hứng chịu mọi hằn học vốn dĩ không thuộc về chàng.
Đợi ta khóc gào đến khản cả giọng, chỉ kịp để lại một câu trước lúc bỏ đi:
“Tạ Chấp Niên, ngươi không biết tự lượng sức sao? Ta thật sự rất ghét ngươi.”
“Ta xin ngươi, hãy tránh xa ta.”
Khi ấy, giọng chàng run rẩy, thật khẽ:
“Được.”
Hiện tại, những lời nông nổi ác nghiệt ấy như mũi gai tẩm độc, đâm sâu vào tim gan ta.
Nỗi đau này chẳng thể nói nên lời.
Ta đứng lặng, nước mắt cứ lặng lẽ tuôn rơi.
Tạ Chấp Niên luống cuống, không dám chạm vào ta, chỉ thấp giọng hỏi:
“Nàng khó chịu ở đâu ư? Hay ta cho dừng xe, tìm y quán…”
“Không cần y quán.”
Ta khẽ nói, đôi tay đã vòng ra sau cổ chàng từ lúc nào.
Trong giọng nói còn vương chút nghẹn ngào:
“Tạ Chấp Niên, hôn ta.”
“Được không?”
Chẳng đợi chàng đáp, ta đã nghiêng người hôn xuống.
Nụ hôn chẳng có vị ngọt, chỉ toàn đắng chát.
Ban đầu, Tạ Chấp Niên gần như thụ động, rất lâu sau chàng mới vụng về đáp lại.
Động tác của chàng nhẹ nhàng, tựa như thành kính.
Khoảng cách giữa chúng ta chỉ còn lại tiếng tim đập và hơi thở quyện vào nhau.
Ta khẽ tách môi ra, nhìn sâu vào đôi mắt đen lay láy ẩn chứa nỗi khao khát của chàng, rồi chậm rãi thốt:
“Tạ Chấp Niên, ta muốn chàng.”