Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và
Mở Ứng Dụng Shopee để mở khóa toàn bộ chương truyện!
Thư Gửi Thê Tử
Chương 3
11.
Mãi đến khi Tạ Chấp Niên vội vã bước xuống xe, hai vành tai đỏ ửng, ta mới nhận ra…
Xe ngựa đã ngừng trước cổng phủ từ lâu.
Đám tôi tớ và nha hoàn nhà họ Phí đứng xa xa, giả vờ không thấy gì, nhưng khóe môi mỗi kẻ đều cong lên tận trời.
Chỉ e không đến hai ngày nữa, chuyện Tạ Chấp Niên y phục xộc xệch, cùng ta bước ra từ một chiếc xe ngựa, sẽ lan khắp kinh thành, truyền đến cả Mạc Bắc.
Đợi tin đến tai đại ca, ai mà biết họ sẽ thêm thắt thế nào.
Nhưng tâm trạng ta hôm nay đang tốt, tạm tha cho bọn họ.
Ta hớn hở đi về phía thư phòng, song niềm vui nhanh chóng phai nhạt.
Kiếp trước, Tạ Chấp Niên chết bất minh, đại ca ta ở biên ải thì sinh tử chưa rõ.
Từ lúc đại ca rơi vào phục kích, mọi chuyện đều rối loạn, các biến cố lớn nhỏ ập đến liên miên, chẳng cho ta lấy một chút cơ hội trở tay.
Kẻ chủ mưu sau bức màn này e rằng đã sắp xếp mọi thứ nhiều năm.
Dựa trên hiểu biết của ta, Lý Phúc Mãn không cha không mẹ, từ nhỏ đã hầu hạ Hoàng đế, chịu ơn tri ngộ nên trung thành tuyệt đối.
Xét về lý, hắn là người khó thể phản bội nhất và cũng là kẻ Hoàng thượng tin dùng nhất.
Trừ phi, có người nắm giữ bí mật liên quan đến tính mạng của hắn.
Hôm đó, Lý Phúc Mãn dẫn người đến tra phủ Phí mà không có thánh chỉ, cuối cùng là tuân theo lệnh của ai?
Nhà họ Phí đắc tội nhiều, không dễ tra xét.
Nhưng nếu nói ai đủ khả năng ẩn mình, lôi kéo được Lý Phúc Mãn, còn thò tay đến Mạc Bắc để hại đại ca, trong đầu ta chỉ hiện lên duy nhất một cái tên…
Mạnh Hàn Chu.
Ngay lúc này, hàng loạt ký ức đã bị ta bỏ quên bỗng trào về.
Ta chợt nhận ra, mỗi lần quan hệ giữa ta và Tạ Chấp Niên xấu đi, phía sau đều thấp thoáng bóng dáng Mạnh Hàn Chu.
Khi mới thành thân, ta thực ra không đến nỗi quá căm ghét Tạ Chấp Niên như vậy.
Cho đến lúc mọi việc ta làm đều bị soi mói tỉ mỉ, cuối cùng cũng lọt đến tai Hoàng thượng.
Giữa buổi yến tiệc tưng bừng ca múa trong cung, ta nghe lời ban thưởng và cảnh cáo từ miệng Hoàng đế mà như nghẹt thở.
Tiệc vừa tan, Tạ Chấp Niên đứng đợi một mình ở cổng cung, toan đưa ta về.
Bên tai vang lên giọng nói đầy trào phúng của Mạnh Hàn Chu:
“Đốc sát Tạ thật tận tâm. Ngài còn bẩm báo chuyện này với phụ hoàng nữa sao?”
Ta không chờ Tạ Chấp Niên giải thích, lập tức quay lưng theo Mạnh Hàn Chu đến Lê viên thưởng kịch.
Ánh mắt chấn động và khuôn mặt tái nhợt của Tạ Chấp Niên lúc ấy, suốt bao năm qua vẫn in sâu trong ký ức ta, đến giờ vẫn rõ ràng như thể mới hôm qua.
Nến lập lòe cháy rồi chợt tắt phụt.
Trong bóng tối, ta ôm mặt, gập người, nước mắt tuôn qua kẽ tay không ngớt.
Ta thật sự…
Quá ngu muội, chẳng còn thuốc chữa.
12.
Khi ta về phòng với đôi mắt sưng vù, Tạ Chấp Niên đã tháo mũ quan, mái tóc đen buông xõa, trên người chỉ khoác bộ bạch bào.
Dưới ánh đèn ấm áp, chàng hiện ra tựa tiên nhân thoát tục, vẻ thanh lãnh ấy khiến tim ta quặn thắt.
Thấy ta bước vào, chàng hơi sững sờ, chống tay vào bàn, vội giấu mảnh thư trong tay ra sau lưng.
“Đêm đã khuya, nhị tiểu thư Phí gia còn gì muốn nói sao?”
Nói rồi, chàng tiến lên hai bước, thoáng nhíu mày:
“Sao mắt nàng sưng thế?”
Ta nhìn gương mặt mình như trái hạch đào, nói cứng:
“Chúng ta vừa thành thân đã mỗi người một phòng, truyền ra ngoài để thiên hạ cười vào mặt chắc?”
“Trước đây nàng từng cấm ta bước nửa bước vào gian phòng của nàng.”
Tạ Chấp Niên bất đắc dĩ, nghiêng đầu khẽ nhếch môi cười lạnh.
Ta ngây ra nhìn chàng, hồi lâu mới lúng túng chống chế:
“Chuyện lúc trước là lúc trước, bây giờ thì khác rồi.”
“Người ta nói một ngày không gặp dài như ba thu… Ừm, hoặc là ‘kẻ sĩ ba ngày không gặp, phải nhìn bằng con mắt khác’ gì đó.”
Tạ Chấp Niên xoay người, dường như chẳng để tâm đến những lời ta lảm nhảm.
“Mắt nàng cần chườm nóng chút, kẻo mai lại khó chịu.”
Ta cắn môi, cảm giác như chàng đang thi triển bùa phép khiến ta khổ sở khôn nguôi.
Từ khi được sống lại đến giờ, dường như lời nào chàng thốt ra cũng chạm vào góc sâu nhất của tim ta, đau đớn đến tê dại.
Dặn hạ nhân chuẩn bị nước xong, Tạ Chấp Niên vừa bước ra ngoài, ta liền tò mò rút tờ thư chàng giấu ban nãy.
Quả nhiên, lại là một lá “Thư Gửi Thê Tử.”
“Hôm nay Tuế Tuế gọi ta là phu quân ở buổi tiệc, đây là lần đầu tiên nàng gọi như vậy. Có vẻ nàng không còn ghét ta nhiều nữa.”
“Nàng thậm chí còn chủ động hôn ta, nói rằng muốn ta, ta…”
Câu chữ dừng giữa chừng.
Ta dường như có thể trông thấy Tạ Chấp Niên đỏ mặt, cúi mình trên bàn, chậm rãi viết tiếp:
“Ta rất vui.”
Đúng là đồ khờ.
Sống cùng một mái nhà, ngày nào cũng viết thư mà chẳng bao giờ gửi.
Ẩn giấu tình cảm đến mức này, sao lại ngốc nghếch thế chứ!
13.
Bên ngoài chợt có tiếng bước chân.
Ta vội cất lá thư về chỗ cũ, ngoan ngoãn ngồi xuống giường.
Tạ Chấp Niên mang khăn ấm trở vào, nhẹ nhàng đặt lên mắt ta.
Khoảng cách quá gần, khiến ta bất giác nhớ lại nụ hôn khi trước, ánh mắt vô thức dừng trên đôi môi chàng.
Môi chàng mỏng, hơi lạnh nhưng rất êm.
Thật sự…
Dễ hôn đến không ngờ.
Ta lén véo mình một cái: “Phí Cẩm Tuế, đừng có mà hành xử như kẻ háo sắc nữa!”
Tạ Chấp Niên bỗng buông tiếng thở dài:
“Nhị tiểu thư, đừng hành hạ bản thân.”
“Sao giờ lại nói chuyện khách sáo thế?”
Ta lơ mơ hỏi, rồi chợt nhận ra gương mặt chàng khựng lại, ta mới biết mình lỡ lời.
Tiêu rồi.
Bị mấy lá thư của chàng làm cho mụ mị đầu óc, ta suýt buột miệng gọi “Tuế Tuế” như trong thư.
Phải biết rằng, từ trước đến nay, Tạ Chấp Niên luôn xưng hô ta là “Nhị tiểu thư Phí gia,” chỉ mỗi Mạnh Hàn Chu mới gọi ta “Cẩm Tuế.”
Hẳn chàng đã hiểu lầm.
Chàng vừa toan đứng lên, ta vội níu ống tay áo, liều mình kiễng lên hôn chàng một cái.
“Ý ta là, chúng ta đã thành phu thê lâu rồi.”
“Chàng cũng nên đổi cách gọi, hãy gọi ta là Tuế Tuế đi.”
“Được không?”
Gương mặt Tạ Chấp Niên tái nhợt, thoáng hiện nét chua xót:
“Tuế Tuế, phải chăng đây là cách mới để nàng trêu đùa ta?”
Hỏng bét.
Chắc lần này không cứu vãn nổi.
Ta cắn môi, thở dài trong lòng.
Được thôi, ta nhận là ta đang cưỡng ép chàng.
14.
Ta ấn Tạ Chấp Niên xuống giường, chàng chau mày, lông mi khẽ rung.
Bàn tay chàng vô thức nâng lên bảo vệ sau đầu ta.
“Phí Cẩm Tuế, nàng đừng hối hận.”
Ta cúi xuống, hôn chàng ngấu nghiến:
“Không bao giờ hối hận.”
“Tạ Chấp Niên, ta mãi mãi không hối tiếc.”
…
Từ giây phút này, vạn vật như bị xoay vần, cuốn vào trận cuồng phong.
Mọi thứ mờ dần rồi tan biến, nhưng lại được chàng cẩn thận gom nhặt, gắn kết trở lại.
Bên tai ta là tiếng “Tuế Tuế” dồn dập, nóng rực tựa sấm trời.
Ta mặc bản thân cuốn theo, rồi hết lần này đến lần khác được chàng dìu về bờ.
Giọng chàng vang lên bên tai:
“Tuế Tuế, giờ nàng hối hận cũng muộn.
Ta sẽ không buông tay nữa.
Nàng tiêu đời rồi.”
Ta hé mắt giữa những khoảng dừng ngắn ngủi, nhìn gương mặt Tạ Chấp Niên ửng ánh dục vọng, càng thêm mê hoặc.
Thế là, ta lại như thiêu thân đâm đầu.
Chàng nói gì, ta đều gật bừa.
“Được.”
“Ta xong rồi.”
“Đừng rời bỏ ta.”
Cuối cùng, giữa cơn choáng váng, ta vẫn nắm chặt tay chàng, thì thào:
“Tạ Chấp Niên, sau này xảy ra bất cứ chuyện gì, nhất định phải nói với ta.
Đừng giấu giếm, cũng đừng một mình đối diện.”
Đôi mắt sâu thẳm của chàng nhìn ta, tĩnh lặng như giếng cổ.
“Nếu ta nói, nàng sẽ tin ư?”
Dù sắp chìm vào giấc ngủ, ta vẫn gắng mở mắt, dõng dạc trả lời:
“Nếu là chàng nói, ta tin.”
15.
Khi mở mắt ra, ta phát hiện bên cạnh đã chẳng còn bóng người.
Hoảng hốt ngồi bật dậy, ta lập tức khụy xuống vì cơn đau buốt từ vùng lưng.
Đúng là mỹ sắc hại thân!
Cơn đau làm ta cắn chặt môi, nước mắt cũng theo đó mà ứa ra.
Đúng lúc ấy, bên ngoài truyền đến giọng nói rất khẽ của Tạ Chấp Niên, chàng cố ý hạ giọng
Chàng vẫn còn ở đây, chưa bỏ đi.
Ta nhẹ nhõm đôi phần.
Qua khe cửa, chàng đang dặn Tiểu Thúy:
“Tuế Tuế còn nghỉ, ngươi đến báo với Thái tử điện hạ, nói hôm khác sẽ tiếp đón.”
Thái tử?
Mạnh Hàn Chu sao?
Đang lúc ta còn băn khoăn thì Tạ Chấp Niên đã đẩy cửa bước vào.
Thấy ta tỉnh giấc, chàng thoáng khựng lại, ánh mắt chợt cụp xuống:
“Nếu nàng muốn gặp…”
“Gặp cái gì mà gặp!”
Cơn bực dọc trong lòng bộc phát, ta vung chân đá tung chăn, để lộ vô số vết hôn mờ ám khắp cơ thể.
“Thế này gặp kiểu gì? Tạ Chấp Niên, chàng cố tình phải không!”
Tạ Chấp Niên tiến tới, lặng lẽ kéo chăn đắp lại cho ta thật chu toàn.
“Xin lỗi.”
Ta đã rõ rồi.
Miệng nói xin lỗi vậy thôi, lần sau thể nào chàng cũng tiếp tục như cũ.
Đúng là đáng ghét mà.
Ta thở dài, gọi Tiểu Thúy vào:
“Ngươi báo với Thái tử điện hạ là ta đã thành thân, không tiện qua lại riêng tư. Nhắn hắn đừng đến Phí phủ tìm ta nữa.”
Ta vừa quay đầu, bắt gặp ngay ánh mắt Tạ Chấp Niên bỗng sáng lên, chàng nhìn ta không chớp.
Tim ta mềm hẳn.
Ta nắm lấy cổ áo chàng, áp môi lên môi chàng, vừa hôn vừa cắn.
Chàng lặng lẽ chịu đựng, một tay dịu dàng vuốt lưng ta.
“Còn đau không?”
“Đau.”
“Vậy thôi…”
Ta nghiến răng, giật chàng lại gần:
“Ai bảo thôi?
Còn muốn.”
…
Đến lúc mệt lử, mí mắt trĩu xuống sắp ngủ, ta sực nhớ một chuyện:
“Tạ Chấp Niên, sinh thần chàng sắp đến rồi.”
“Chàng muốn gì nào?”
Ta tươi cười, khẽ nâng cằm chàng:
“Mỹ nam, chỉ cần chàng mở miệng, ta nguyện hái trăng trên trời cho chàng.”
Chàng ôm ta khẽ siết chặt, nở nụ cười dịu dàng:
“Ta chẳng cần gì nữa. Hiện tại đã có đủ mọi thứ.”
“Tuế Tuế, ta không mong cầu gì hơn.”