Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và
Mở Ứng Dụng Shopee để mở khóa toàn bộ chương truyện!
Trò Chơi Do Tôi Đặt Luật
Chương 2
8.
Từng trang từng trang lật qua dưới ngón tay lạnh buốt, nhưng trái tim tôi lại tĩnh lặng như vực sâu.
Năm năm qua, tôi đã thấy chồng rút ống thở của vợ bệnh nặng, thấy con cái tranh giành di sản đến mức rải tro cốt cha mẹ ra ngoài.
Tôi tưởng mình đã nhìn đủ mọi sự tàn nhẫn của lòng người.
Không ngờ, cái độc ác nhất… lại được gói ghém khéo léo thành vẻ “đàng hoàng” và “vì tôi tốt”.
Thấy tôi im lặng khá lâu, Trần Khải nắm lấy bàn tay lạnh ngắt của tôi, bắt đầu màn diễn sở trường:
“Nhiên Nhiên, đừng nghĩ nhiều, chỉ là hình thức thôi, để mẹ anh yên tâm.”
Giọng anh ta hạ thấp, mang theo sự dụ hoặc chết người:
“Tình cảm của chúng ta… chẳng lẽ lại thua mấy tờ giấy này? Em yêu anh như thế, chẳng lẽ ngay cả chút tin tưởng này cũng không cho anh sao?”
Mẹ anh ta lập tức phụ họa:
“Đúng rồi Nhiên à, chỉ là thủ tục thôi, người một nhà ai lại thật sự so đo mấy chuyện này.”
Người một nhà?
Tôi đọc đến trang cuối cùng.
Rồi, dưới ánh mắt mong đợi, dò xét, pha chút đắc ý của bọn họ… tôi mỉm cười.
Không phải nụ cười ngoan ngoãn ngày thường, mà là một nụ cười lạnh lùng, xen chút thương hại, nhìn thấu tất cả.
9
Tôi không vội nói.
Chỉ thong thả cầm chiếc khăn ẩm trên bàn, từng ngón từng ngón chậm rãi lau tay, như thể vừa chạm vào thứ gì đó bẩn thỉu.
Động tác ấy khiến bầu không khí ấm cúng trong phòng lập tức đóng băng.
Nụ cười của Trần Khải cứng lại trên mặt.
“Xong chưa?” – cuối cùng tôi cất tiếng, giọng không lớn nhưng như mũi băng xuyên thẳng vào tai từng người.
Trần Khải và mẹ anh ta đều sững lại.
Không đợi họ trả lời, tôi lấy từ túi ra máy ghi âm.
Dưới ánh mắt kinh ngạc của họ, “tách” một tiếng, tôi bấm nút tạm dừng.
Âm thanh giòn tan vang lên trong căn phòng tĩnh lặng, như một tiếng sét xé ngang.
“Anh Khải, dì… và cả em họ.”
Tôi đảo mắt nhìn từng người, ánh mắt dừng lại một giây trên mỗi gương mặt.
“Từ lúc các người đưa ra bản thỏa thuận này, từng câu vừa rồi… tôi đều ghi âm lại.”
Sắc mặt Trần Khải lập tức biến đổi:
“Tô Nhiên, ý em là gì?!”
“Không có ý gì cả.” – tôi nhấc tập thỏa thuận lên, ngón tay khẽ gõ nhịp trên hai chữ “quà tặng”.
“Cốc… cốc… cốc…”
“Chỉ là muốn phổ cập pháp luật tại chỗ thôi.”
“Những gì các người vừa làm, trong luật gọi là gì? Nhất là câu ‘chỉ để mẹ anh yên tâm’, kết hợp với bản thỏa thuận mất cân bằng nghiêm trọng này, đủ yếu tố cấu thành hành vi ‘dùng thủ đoạn lừa dối hoặc cưỡng ép khiến đối phương ký hợp đồng trái với ý chí thực sự’.”
Ánh mắt tôi chuyển sang cô em họ vừa qua kỳ thi luật, nụ cười càng lạnh hơn:
“Em họ, thầy em không dạy Điều 8 Bộ luật Dân sự sao? Hoạt động dân sự không được trái với trật tự công cộng và thuần phong mỹ tục.”
“Bản thỏa thuận này chỉ ghi nghĩa vụ của tôi, không có quyền lợi của tôi, vi phạm nghiêm trọng nguyên tắc công bằng. Tước đoạt quyền sở hữu tài sản chung sau hôn nhân, can thiệp quyền nuôi con hợp pháp – những điều khoản này… ngay từ đầu đã vô hiệu.”
“Em gọi đây là ‘kế hoạch tài chính’? Bằng luật của em mua ở đâu vậy?”
Mặt cô ta “soạt” một cái, đỏ bầm như gan lợn.
Tôi không thèm nhìn nữa, đưa ánh mắt trở lại hai gương mặt tái mét của Trần Khải và mẹ anh ta, rồi lật đến trang cuối cùng của bản thỏa thuận.
Ngón tay tôi chỉ vào logo mạ vàng ở góc phải dưới:
“‘Hãng luật Thịnh Đức’ – top đầu ngành, phí luật sư tính theo giờ, một giờ từ năm con số trở lên. Để tính toán với một người ‘kiếm ít’ như tôi, các người cũng chịu bỏ ra số tiền này… thật hết sức.”
Khóe môi tôi nhếch lên, cong thêm một độ.
10.
“Tiếc là… bản thỏa thuận này đầy rẫy sơ hở, nhồi nhét những điều khoản phi pháp theo kiểu tưởng sao viết vậy, trình độ cao nhất cũng chỉ ngang thực tập sinh.”
“Phí tiền của các người thật.”
Tôi ngừng lại, nhìn họ với vẻ mặt hoảng hốt như gặp ma, rồi ném ra quả bom cuối cùng:
“À đúng rồi, quên giới thiệu.”
“Luật sư Chu Minh Sơn – đối tác sáng lập của Hãng luật Thịnh Đức – chính là thầy hướng dẫn cao học của tôi.”
“Tuần trước, khi thầy trò tôi ăn cơm, ông ấy còn muốn trả lương cao để mời tôi sang giúp lập phòng Luật Hôn nhân – Gia đình.”
Chưa dứt lời, tôi lấy điện thoại ra, ngay trước mặt tất cả, tìm số thầy Chu và bấm gọi.
Tôi bật loa ngoài.
“Tu… tu…”
Không khí trong phòng như bị rút sạch.
Điện thoại kết nối, giọng nam trầm ổn, uy nghiêm vang lên rõ ràng:
“Alo, Tô Nhiên? Muộn thế còn gọi cho thầy, có chuyện gì à?”
Sắc mặt Trần Khải và mẹ anh ta từ trắng bệch, sang xám ngoét, rồi hóa tro tàn.
Nhìn thẳng vào ánh mắt đang sụp đổ của họ, tôi giữ giọng khiêm nhường, rõ ràng từng chữ:
“Thưa thầy, tối nay làm phiền thầy rồi.”
“Chuyện là… em vừa thấy một bản thỏa thuận tiền hôn nhân do văn phòng của thầy soạn, thấy khá ‘đặc biệt’, nên muốn hỏi ý kiến chuyên gia…”
Tôi dừng lại, rồi hỏi chậm rãi:
“Nếu một bản thỏa thuận được lập ra bằng cách lừa dối, nội dung cực kỳ mất cân bằng, có điều khoản vi phạm pháp luật…”
“… thì có phải đó là dịch vụ mới mà văn phòng thầy đang triển khai không ạ?”
Bên kia, giọng thầy Chu lập tức trầm xuống, mang theo cơn giận như sấm:
“Tô Nhiên?! Em đang ở đâu?!”
“Gửi ngay lập tức bản thỏa thuận đó cho thầy, giữ nguyên hiện trạng!”
Điện thoại ngắt, nhưng dư âm giận dữ vẫn còn vang trong phòng.
Cả thế giới như chìm vào sự im lặng đáng sợ.
Sắc mặt Trần Khải và mẹ anh ta giờ đã không còn từ nào diễn tả nổi – đó là sự chết lặng khi niềm tin sụp đổ hoàn toàn.
Tôi gấp lại bản “Thỏa thuận tiền hôn nhân” mà cả nhà họ đã dốc hết “trí tuệ” để soạn, bỏ vào lại bìa giấy nâu.
Sau đó đứng dậy, xách túi:
“Bữa này… chia đôi nhé.”
Tôi rút 500 tệ, kẹp dưới đĩa, không nhìn họ lần nào nữa, quay người bước đi.
Sau lưng, tiếng bát đĩa rơi vỡ chát chúa, kèm theo tiếng gào thét thảm thiết của mẹ Trần Khải.
Tôi không quay đầu.
Bởi tôi biết, cuộc chiến… mới chỉ bắt đầu.
11.
Tôi đã đánh giá thấp sự trơ trẽn của Trần Khải.
Hay đúng hơn… tôi đã quá đề cao giới hạn đạo đức của một kẻ làm trong ngành tài chính.
Sáng hôm sau, tôi bị chuông điện thoại của bạn đánh thức:
“Nhiên! Mau lên mạng xem hot search! #TraiSiTìnhBịBạnGáiThạcSĩLuậtPUA#”
Tôi mở link.
Một video ngắn được dựng công phu đang lan truyền như cháy rừng.
Nhân vật chính – Trần Khải.
Anh ta ngồi trong căn nhà mới mua còn nguyên xi măng, lưng cúi gập, mắt hoe đỏ.
Ống kính lia chậm từ gương mặt hốc hác sang mấy lon bia vương vãi trên sàn.
Nhạc nền là một bài tình ca emo sướt mướt.
Phần chữ đi kèm đúng là đỉnh cao “biên kịch”:
“Tôi tưởng rằng tình yêu có thể chiến thắng tất cả.
Tôi làm việc cật lực, góp được 400 nghìn, cô ấy bỏ ra 600 nghìn từ gia đình, chúng tôi cùng mua nhà.
Vì muốn tiết kiệm vài trăm tệ tiền lãi vay, sổ đỏ ghi tên tôi, và cô ấy đã đồng ý.
Nhưng tôi không ngờ… điều đó lại trở thành ‘bằng chứng’ trong miệng cô ấy rằng tôi tính toán, mưu mô.
Mẹ tôi chỉ muốn chúng tôi ký một thỏa thuận để cả hai yên tâm, vậy mà cô ấy lén ghi âm, nói chúng tôi lừa đảo, còn gọi cho thầy hướng dẫn – một luật sư nổi tiếng – để đe dọa cả nhà tôi.
Tôi chỉ là một người bình thường, không rành luật, nhưng tôi hiểu tình yêu.
Bây giờ… tôi không biết nên tin luật pháp, hay tin tình yêu nữa.”
Cuối video, anh ta còn đính kèm ảnh chụp màn hình chuyển khoản 400 nghìn cho tôi, cùng vài tấm ảnh đôi lúc còn mặn nồng.
Bình luận bên dưới bùng nổ:
• “Vãi chưởng, con này thâm quá! Thạc sĩ luật thì ghê gớm lắm à? Lấy kiến thức chuyên môn để bắt nạt bạn trai?”
• “Ghi âm? Đây là kiểu con gái gì vậy? Yêu đương mà còn thủ sẵn máy ghi âm?”
• “Tội anh trai, nhìn là biết người thật thà, bị con gái có học thức cao nắm thóp.”
• “Ai dám cưới loại này? Cưới về khác gì ra tòa suốt ngày, kinh dị!”
Hội “fan ruột” của Trần Khải, dưới sự chỉ đạo của anh ta, lập tức lao vào bình luận để “xác thực” những “tội ác” của tôi.
Cô em họ vừa qua kỳ thi luật cũng nhảy vào, xưng danh “người làm nghề luật” để chỉ trích tôi “lạm dụng kiến thức pháp luật, không còn đạo đức”.
Chỉ sau một đêm, tôi biến thành “nữ đào mỏ mưu mô” bị cả mạng ném đá.
Chiêu này của Trần Khải gọi là “chiến tranh dư luận” – dùng nước miếng của thiên hạ để nhấn chìm tôi trước khi sự thật kịp sáng tỏ.
Tôi không đáp lại họ ở bất cứ nền tảng nào.
Bởi… khẩu chiến là trò ấu trĩ nhất.
12.
Tôi mất một tiếng đồng hồ để sắp xếp toàn bộ chứng cứ vào một thư mục, đặt tên:
“Quà tặng hay khoản vay? – Một hồ sơ phổ biến pháp luật từ một thỏa thuận tài sản tiền hôn nhân”.
• Chứng cứ 1: Giấy bồi thường bảo hiểm của mẹ tôi và sao kê tài khoản lương suốt 5 năm qua – chứng minh rõ ràng nguồn gốc hợp pháp của 600 nghìn tệ.
• Chứng cứ 2: Toàn bộ ảnh chụp màn hình trò chuyện với Trần Khải, bao gồm việc anh ta thừa nhận đã nhận 600 nghìn để mua nhà, cùng tất cả những lời anh ta hạ thấp nghề nghiệp của tôi và thao túng cảm xúc (PUA).
• Chứng cứ 3: Bản scan đầy đủ của “Thỏa thuận tiền hôn nhân” với hàng loạt sơ hở. Tôi dùng bút đỏ đánh dấu từng điều khoản vi phạm pháp luật hoặc trái thuần phong mỹ tục, kèm theo điều khoản liên quan trong Bộ luật Dân sự và Luật Bảo vệ quyền và lợi ích hợp pháp của phụ nữ.
• Chứng cứ 4: Đoạn ghi âm tại bữa tiệc “Hồng Môn yến”. Tôi không đăng toàn bộ, chỉ cắt phần Trần Khải và mẹ anh ta tự miệng nói “Chỉ để mẹ anh yên tâm” và “Đây là quà tặng”.
Cuối cùng, tôi mở webcam và ghi lại một đoạn video 5 phút.
Trong video, tôi để mặt mộc, nói chuyện mạch lạc, giọng điệu bình tĩnh:
“Xin chào mọi người, tôi là Tô Nhiên – nhân vật ‘thạc sĩ luật mưu mô’ đang được nhắc đến trên hot search.”
“Tôi không có ý chiếm dụng tài nguyên công cộng, nhưng là một người làm trong ngành luật, tôi có nghĩa vụ và trách nhiệm dùng chính trải nghiệm của mình để dạy mọi người một bài học pháp luật về tài sản trước hôn nhân.”
Tôi không khóc lóc, không chửi bới.
Tôi chỉ lần lượt đưa ra từng chứng cứ, phân tích pháp lý từng điểm.
“Anh Trần Khải nói, việc sổ đỏ chỉ ghi tên anh ấy là để tiết kiệm tiền lãi vay. Nhưng về pháp lý, đây gọi là mua nhà đứng tên hộ – rủi ro cực cao. Anh ấy chưa bao giờ nói với tôi về những rủi ro này, điều đó cấu thành hành vi che giấu sự thật quan trọng.”
“Anh ấy nói, 600 nghìn tôi bỏ ra là quà tặng. Nhưng bản thỏa thuận này được đặt trước mặt tôi trong một buổi ‘ăn cơm gia đình’ mà tôi hoàn toàn không hề biết trước, dùng tình thân để ép ký – đây gọi là hợp đồng rõ ràng bất công, tôi có quyền yêu cầu hủy bỏ.”
“Còn về việc ghi âm – đó là để bảo vệ bản thân. Khi cả gia đình vị hôn phu đặt trước mặt bạn một bản thỏa thuận nhằm đẩy bạn ra đi tay trắng, tin tôi đi, ghi âm là lựa chọn tỉnh táo nhất.”
Cuối video, tôi nhìn thẳng vào ống kính:
“Mẹ tôi dạy, hãy tin vào hợp đồng trắng đen rõ ràng. Hôm nay, tôi dùng chính những bằng chứng trắng đen rõ ràng để nói cho tất cả mọi người sự thật.”
“600 nghìn của tôi, không phải quà tặng, mà là khoản vay. Tôi sẽ lập tức khởi kiện để đòi lại tài sản hợp pháp của mình.”
Tôi đăng đồng thời video và một bài viết dài kèm ảnh minh họa lên trang cá nhân và diễn đàn lớn nhất trong thành phố.
Tiêu đề chính là tên thư mục đó.
Sau đó, tôi tag Trần Khải và cả cô em họ lắm lời kia.
Cuộc chiến… phải được đặt lên bàn công khai.