Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và
Mở Ứng Dụng Shopee để mở khóa toàn bộ chương truyện!
TRỜI SINH KIẾP NHA HOÀN
Chương 2
5.
Ba tháng sau khi ta và tỷ tỷ vào phủ Tướng, chúng ta mới có tư cách chính thức ra mắt chủ nhân của phủ.
Thân phận mà chúng ta mạo danh, vốn là của một vị tiểu thư trong phủ, con gái của nguyên phối phu nhân - chính thê của đương kim Thừa tướng.
Thừa tướng khi còn trẻ thi đỗ Trạng nguyên, sau đó để tiến thân, đã nạp con gái của một gia đình quyền quý làm bình thê.
Nguyên phối phu nhân không thể chịu đựng được cảnh này, nhưng cũng bất lực, ngày ngày u sầu buồn bã. Đến khi con gái bà mới tròn ba tuổi, bà đã vì bệnh mà qua đời.
Từ đó, phủ Tướng chỉ còn lại một vị nữ chủ nhân là bình thê kia.
Vị tiểu thư này cũng chẳng ở lại phủ Tướng được bao lâu, bị vị phu nhân hiện tại lấy cớ "dưỡng bệnh," đẩy về quê sống.
Một lần đi là mười một năm.
Nếu không phải năm nay quê nhà gặp hạn hán nghiêm trọng, nạn đói tràn lan, và đúng dịp lão phu nhân phủ Tướng vì tín Phật mà động lòng từ thiện, có lẽ phủ Tướng cũng chẳng buồn tìm lại vị tiểu thư bị bỏ rơi ấy.
Tiếc rằng số mệnh của vị tiểu thư kia bạc bẽo, chưa chờ được người của phủ đến đón thì đã qua đời.
Ta ngồi trên bậc thềm trước gian phòng nhỏ, chống cằm, hồi tưởng về những chuyện xảy ra ở kiếp trước.
Lão phu nhân là một người rất tốt, nhưng tỷ tỷ từng dặn ta không được quá thân thiết với bà, càng không được vượt lễ nghi.
Ta nghe lời tỷ, dù lão phu nhân đối xử rất tử tế, ta cũng không dám quá gần gũi. Kết quả là chẳng bao lâu sau, bà đối với ta cũng chỉ còn lại sự hờ hững.
Ta lại nghĩ đến những lần phải ngồi cùng bàn với nhóm chủ nhân trong phủ, cảm giác bị đè nén và lúng túng đến mức toàn thân ta đều không thoải mái.
Vẫn làm nha hoàn là tốt nhất! Để những trò đấu đá ngấm ngầm đó lại cho họ, còn ta hưởng cuộc sống đơn giản và an nhàn.
Huống hồ, ta chỉ là một nha hoàn cận thân, những buổi tiệc lớn chẳng bao giờ có cơ hội bước chân vào.
Ta lấy từ trong túi vải bên hông ra một nắm hạt thông, vừa nhấm nháp vừa thấy lòng thư thái vô cùng.
Có lẽ ta ăn quá ngon lành, chẳng mấy chốc đã thu hút được mấy tiểu nha hoàn lại bắt chuyện.
Ta hào phóng chia cho mỗi người một nắm, vừa ăn vừa làm quen, lại nghe được không ít chuyện thú vị từ các viện khác.
6.
Khi tiểu tư từ tiền viện tới báo rằng các chủ nhân đã dùng cơm xong, chúng ta mới lưu luyến chia tay.
Vừa bước chân vào viện, tỷ tỷ đã lập tức hỏi ta gặp những ai và họ đã nói những gì.
Ta kể lại toàn bộ, từng chi tiết một, khiến nha hoàn thân cận của tỷ là Hạnh Nhi cũng phải kinh ngạc, thốt lên:
“Tiểu Bính, ta đâu biết trí nhớ của ngươi lại tốt như vậy!”
Ta cũng sững người.
Trí nhớ ta vốn chẳng tốt chút nào, hễ nhìn thấy mấy câu văn vẻ kiểu “chi hồ giả dã” là đầu đã đau nhức, chỉ muốn ngủ. Nếu nói về nhanh trí và thông minh, đó vẫn luôn là ưu điểm của tỷ.
Tỷ cầm lấy chiếc đĩa đựng hạt thông, nhẹ nhàng đổ đầy túi vải nhỏ của ta, rồi nói:
“Nó ấy à, chỉ nhớ những chuyện tám nhảm là giỏi.”
Ta bĩu môi, định phản bác, nhưng khi tay chạm vào túi vải phồng căng, ta quyết định im lặng. Tỷ tỷ giờ là người nuôi ta ăn mặc, đắc tội nàng là không thể!
Tỷ vừa đẹp hơn ta, lại vừa thông minh hơn ta. Kiếp trước, ta mất đến nửa năm trời mới khiến Thừa tướng thay đổi cách nhìn, trong khi tỷ chỉ cần gặp ông ta hai, ba lần, đã được chuyển đến một viện lớn hơn để ở.
Không chỉ vậy, tỷ còn được chia thêm vài nha hoàn và tiểu tư để sai khiến.
Người trong đại viện giỏi nhìn sắc mặt mà hành sự, thấy Thừa tướng coi trọng tỷ, họ thi nhau tới viện của chúng ta bợ đỡ.
Các tiểu thư, di nương trong phủ cũng bắt đầu qua lại thân thiết với tỷ.
Ngay cả mấy vị công tử của phủ Tướng cũng thỉnh thoảng ghé thăm, mang theo những món đồ lạ tặng tỷ, miệng thì nói rằng các tiểu thư khác có, tỷ cũng không thể thiếu phần.
Thời gian sau, mỗi khi tỷ trò chuyện với họ, ta đều bị tỷ cho lui xuống trước.
Ta dựa vào nét mặt của tỷ để đoán xem cuộc trò chuyện có vui vẻ hay không.
Nếu là với các di nương và tiểu thư trong phủ, tỷ có vẻ thoải mái hơn.
Còn khi trò chuyện với các công tử, sắc mặt tỷ chỉ bình thường, không mấy hứng thú.
Nhưng nếu đối diện với Thừa tướng hoặc phu nhân, tỷ gần như luôn tỏ ra không vui.
Tóm lại, tỷ tỷ làm tiểu thư tốt hơn ta rất nhiều.
Ta vẫn nhớ kiếp trước, tiểu viện của ta chẳng mấy ai đến, chứ đừng nói là được chuyển vào một nơi rộng rãi, sáng sủa như bây giờ...
7.
Có lẽ vì tỷ tỷ mọi mặt đều thể hiện xuất sắc, viện của chúng ta không ít lần nhận được thiếp mời từ các phủ khác.
Ta tò mò cầm lên chiếc thiếp mạ vàng, trong lòng thầm tự hỏi kiếp trước tại sao mình chẳng từng có được thứ này.
Tỷ chẳng lấy làm lạ, chỉ chỉnh trang một chút rồi dẫn ta và Hạnh Nhi cùng ra ngoài đáp lễ.
Đến nơi, tỷ dẫn theo Hạnh Nhi, khéo léo ứng đối với các quý nhân quyền quý. Còn ta, vui vẻ chuồn sang viện của đám hạ nhân, vừa ăn uống vừa tán gẫu.
Cũng may trong tay ta có rất nhiều hạt thông, nhờ đó mà bọn họ nhiệt tình chia sẻ với ta đủ loại chuyện thị phi trong phủ của mình.
Cuối cùng, chủ đề lại xoay sang ta. Ai nấy đều nhìn chiếc túi vải nhỏ của ta với ánh mắt đầy ngưỡng mộ:
“Quả nhiên là người có giao tình sinh tử với tiểu thư phủ Tướng. Hạt thông này, nghe nói mấy chục lượng một cân, mà ngươi có bao nhiêu ăn bấy nhiêu.”
Lúc ấy, đột nhiên ta cảm thấy hạt thông trong tay chẳng còn ngon miệng nữa.
Tỷ lại khiến ta trở thành tâm điểm! Nếu vì vậy mà khiến ta lạc lõng giữa họ, bị họ cùng nhau bắt nạt thì phải làm sao?
Ta đem chuyện hạt thông kể lại với tỷ, tỷ chỉ ném cho ta một vấn đề còn khó xử hơn:
“Ba tháng nữa ta sẽ nhập cung làm phi, ngươi muốn làm nhất đẳng cung nữ hay nhị đẳng cung nữ?”
Theo lời tỷ, nhất đẳng cung nữ chỉ cần pha trà, dâng nước, vô lo vô nghĩ, còn nhị đẳng cung nữ thì thường xuyên ra vào nhà bếp, có thể ăn được nhiều món ngon.
Một bên là nhàn hạ, một bên là đồ ăn phong phú.
Ta nhất thời phân vân, chẳng biết nên chọn thế nào…
Khoan đã, hình như có gì đó không đúng lắm?
“Tiểu thư… ta có thể…”
“Không thể.”
Tỷ không đợi ta nói hết câu đã dứt khoát từ chối.
Nếu để ta ở lại ngoài cung một mình, nàng e rằng vừa phải lo đối phó cung đấu, vừa bận tâm ta ở ngoài ăn uống, sinh hoạt thế nào.
Với cái đầu đơn giản như ta, nhỡ gặp phải một tên đàn ông dẻo miệng, lừa vài câu liền bị hắn dụ dỗ, lúc ấy nàng còn biết làm sao?
8.
Ta mang vẻ mặt khổ sở, trong khi đôi tay trắng nõn, mềm mại của tỷ tỷ đã nhanh chóng bóc cho ta một đĩa nhỏ đầy hạt thông.
“Tẩm cung ngự thiện trong hoàng cung, đó chính là nơi tập hợp mọi mỹ vị trên đời. Ngươi không muốn thử một lần sao?”
Hạnh Nhi đứng bên cũng lên tiếng góp lời:
“Tiểu thư nhà ta vừa nhập cung đã là một trong Tứ Phi, hưởng hết vinh hoa phú quý. Tiểu thư còn không sợ, ngươi sợ gì chứ?”
Nhìn tỷ tỷ với dáng vẻ tự tin, điềm tĩnh, ta ngẫm lại thấy Hạnh Nhi nói rất đúng.
Hoàng cung đúng là nơi đầy rẫy hiểm nguy, nhưng tỷ tỷ khác ta. Nếu ta là kẻ bị người khác xâu xé, thì tỷ tỷ chắc chắn là người nắm quyền cầm cán.
Tỷ nhìn ta bị vài câu đã thuyết phục, chỉ khẽ thở dài, vươn tay xoa đầu ta.
Ta cảm nhận được tỷ như muốn nói điều gì, nhưng cuối cùng lại chỉ im lặng.
Thời gian trôi nhanh, chẳng mấy chốc đã đến ngày nhập cung.
Mọi thứ trong hoàng cung, từ ăn mặc đến đồ dùng, đều đầy đủ xa hoa. Ta cùng tỷ ngồi chung một cỗ xe ngựa, không lâu sau đã bước qua cổng cung thành.
Tẩm cung của tỷ được chuẩn bị từ trước, vừa đến nơi, các ma ma và cung nữ đã dẫn tỷ đi tắm rửa, thay y phục.
Khoảnh khắc tỷ khoác lên mình bộ cung trang, ta cảm thấy tỷ chính là người đẹp nhất trên thế gian này.
Ta không kiềm được thốt lên:
“Hoàng đế chắc chắn sẽ si mê tỷ đến chết!”
Tỷ nghe vậy thì cười khẽ, đưa tay chọc vào trán ta:
“Trong hoàng cung, ai bàn chuyện này với ngươi?”
Ta ôm trán, ngơ ngác một hồi lâu mới hiểu ra.
À đúng rồi, nơi này không nói chuyện tình cảm, chỉ bàn chuyện tiền tài và lợi ích.
Sắc đẹp, đức hạnh, sự dịu dàng có lẽ đều không quan trọng, chỉ cần gia thế vững chắc, địa vị tự nhiên cũng có.
Tỷ tỷ, dựa vào phủ Tướng cùng sự thông minh sắc sảo của mình, chắc chắn sẽ tiến xa. Ta thậm chí đã bắt đầu nghĩ, một khi tỷ lên ngôi Hoàng hậu, ta sẽ xin làm cung nữ cấp bậc nào cho phù hợp đây.