SẤU DƯƠNG TÁI SINH

Chương 2



Lăng Sương quỳ giữa con đường lớn, con đường xuyên suốt từ Nam thành đến Bắc thành.

 

Nàng mặc một bộ đồ tang trắng, cài hoa trắng trên đầu, lưng thẳng tắp, quỳ ngay chính giữa đường, phía sau là thi thể của mẹ nàng.

 

"Trong trăm điều thiện, hiếu đứng đầu," vì vậy, dù quan phủ Kinh Đạo có đến cũng không làm gì được nàng.

 

Người xem bu đông nghịt, chật kín cả con phố, Hạ Lộ cố chen qua đến đỏ cả mặt mới mở được một lối đi nhỏ.

 

Tiêu Dực Cảnh đã đến trước ta.

 

Lăng Sương thấy hắn, mắt nàng lập tức đỏ hoe, hai hàng lệ trong trẻo lăn dài trên má.

 

Nàng cúi đầu chạm đất, hành lễ thật sâu trước Tiêu Dực Cảnh.

 

“Nô nguyện dùng chút nhan sắc này, chỉ cầu đổi lấy cho mẹ nô một cỗ quan tài mỏng. Mong công tử nhận lấy nô.”

 

Nghe nói, mỗi lần Tiêu Dực Cảnh đến thanh lâu nghe Lăng Sương đàn, nàng luôn trốn sau bức rèm sa, mỗi lần đàm đạo xong đều chỉ hành lễ rồi rời đi, chưa từng vượt quá giới hạn.

 

Có lần, khi hai người bàn về âm nhạc, Tiêu Dực Cảnh xúc động, bước lên nửa bước, Lăng Sương liền lập tức lạnh mặt.

 

“Nam nữ có sự phân biệt, dù nô vào thanh lâu, nhưng vẫn là cô nương trong sạch. Mong công tử tự trọng.”

 

Nói xong, nàng trả lại tiền thưởng ngày hôm đó, ôm tỳ bà rời đi.

 

Từ đó, Tiêu Dực Cảnh tin rằng nàng khác với những người khác.

 

Nhưng lúc này, người thiếu nữ chưa từng tỏ vẻ vui mừng trước mặt hắn, giờ lại quỳ rạp dưới chân, cầu xin sự thương xót của hắn.

 

Lăng Sương đã quỳ giữa đường một thời gian dài, làn da trắng ngần của nàng giờ đã ửng lên một tầng hồng mỏng.

 

Hai bên thái dương lấm tấm mồ hôi, mái tóc tơ ướt dính vào má, khiến người ta không kiềm lòng được mà muốn vươn tay gạt đi.

 

Dung nhan ấy thực sự khiến người khác thấy thương cảm.

 

Còn người đàn ông nào có thể kháng cự nổi?

 

Tiêu Dực Cảnh trong mắt tràn đầy thương xót, toàn tâm toàn ý nhìn Lăng Sương, hoàn toàn không để ý đến ta đang chen ra từ đám đông.

 

Hắn cúi người định đỡ tay Lăng Sương đứng dậy, nhưng lại bị tiếng khóc thảm thiết của ta cắt ngang.

 

“Nương ơi.”

 

“Nương bạc mệnh của con ơi.”

 

“Mấy hôm trước gặp người vẫn còn khỏe mạnh, sao lại ra đi đột ngột như vậy?”

 

“Người chưa từng được vào hầu phủ hưởng chút vinh hoa phú quý, chưa thấy muội muội xuất giá, sao có thể đành lòng rời xa?”

 

“Tuy người và cha con không thể nằm chung mộ, nhưng cũng không đến nỗi phơi xác ngoài đường thế này.”

 

Giữa đường phố, ta gào khóc bi ai.

 

Tiếng khóc của ta thực sự vang dội.

 

Tiêu Dực Cảnh kinh ngạc, không kịp nắm tay Lăng Sương nữa.

 

Gương mặt Lăng Sương lúc trắng lúc xanh, biểu cảm càng thêm đặc sắc.

 

Ta khóc lóc thảm thiết, đầy đau khổ, như thể còn bi ai hơn cả Lăng Sương - đứa con ruột của người quá cố.

 

“Muội muội, muội là tiểu thư của hầu phủ, sao có thể quỳ giữa phố bán mình như vậy?”

 

Lăng Sương đẩy ta ra, ánh mắt đầy phẫn uất, vẻ mặt tủi nhục, nước mắt dường như sắp trào ra, nhưng lại bướng bỉnh không chịu rơi xuống.

 

Gương mặt hơi ngước lên của nàng, đó là góc mặt khiến Tiêu Dực Cảnh động lòng nhất.

 

“Mẫu thân ta cả đời không muốn làm thiếp, ta cũng chẳng liên quan gì đến hầu phủ, xin tiểu thư đừng tùy tiện nhận họ hàng.”

 

Lăng di nương chưa từng nói những lời như vậy.

 

Mùa đông năm ngoái, bão tuyết hoành hành, kinh thành lạnh hơn mọi năm, giá than và củi đều tăng gấp bội.

 

Mẫu thân lo rằng hai mẹ con Lăng Sương thiếu thốn vật dụng mùa đông, nên bảo ta mang hai trăm cân than bạc tặng họ.

 

Khi gõ cửa, chính Lăng di nương ra mở, nhìn thấy giỏ tre phía sau ta, mũi bà cay cay, lén quay đầu lau nước mắt.

 

Hai mươi giỏ than chất đầy một xe, vừa dỡ xuống thì Lăng Sương từ bên ngoài trở về.

 

Người nàng đầy tuyết, mùi rượu phảng phất trên áo.

 

Bỏ ngoài tai lời can ngăn của Lăng di nương, nàng tức giận ném hết than trong sân ra ngoài.

 

“Đại trượng phu có thể chết chứ không thể chịu nhục. Sao mẫu thân lại không có cốt khí như vậy?”

 

“Cho dù có chết rét, cũng không nên nhận sự bố thí từ bên đó.”

 

Bụi than đen bay tán loạn trên nền tuyết trắng, khiến Lăng di nương không khỏi đau lòng.

 

“Thân phận tiện tịch, sinh tồn đã khó, làm thiếp thì sao? Ba bữa cơm đủ đầy, có thuốc hay khi bệnh tật, lại không phải làm việc nặng nhọc. Cuộc sống như thế có gì đáng chê? Sao lại phải giữ cái hư danh cao quý đó?”

 

Lăng Sương đáp: “Người là thiếp, cả đời này con cũng chỉ là thứ nữ.”

 

“Nếu người thật sự vì vinh hoa phú quý mà làm thiếp cho hầu phủ, đời này con sẽ không nhận người là mẹ nữa.”

 

Chính vì không muốn làm thứ nữ, nàng luôn coi ta là cái gai trong mắt.

 

Ngày ta mừng sinh nhật, nàng tự ý đến.

 

“Tỷ, trước kia là muội không hiểu chuyện, đã làm tổn thương tỷ và phu nhân. Muội muội ở đây tạ tội với tỷ.”

 

“Năm sau tỷ sẽ thành thân với Thái tử, mong sau này tỷ chiếu cố muội nhiều hơn.”

 

Ta nghĩ nàng vì cuộc sống khó khăn mà tìm đến nương tựa, nên không chút phòng bị.

 

Chén rượu nàng đưa ta có pha nhiều xuân dược.

 

Chưa đến nửa canh giờ, toàn thân ta nóng bừng, nghĩ rằng mình đã uống quá chén.

 

Khi yến tiệc lên đến cao trào, ta lén lút ra cửa sau để hít thở chút không khí, không ngờ vừa đi không xa đã bị người kéo vào gian phòng.

 

Nằm trên sàn lạnh, cơ thể ta bị đè chặt không thể cử động.

 

Kẻ đó bốc lên mùi hôi thối khó chịu, đôi tay không ngừng x/é r/ác/h y phục của ta.

 

Ta cố hết sức kêu cứu, nhưng bên ngoài không một bóng người.

 

Bóng tối và tuyệt vọng bao trùm lấy ta.

 

Không biết đã bao lâu, người trên ta cuối cùng cũng đứng dậy sau khi thỏa mãn.

 

Trong khoảnh khắc ấy, ta cảm giác như hơi thở mình ngừng lại.

 

Nén lại nỗi uất hận, ta hỏi: “Chúng ta không thù không oán, vì sao ngươi lại làm vậy với ta?”

 

Kẻ đó cười nhạt.

 

“Nếu có trách, thì trách ngươi cản đường người khác.”

 

Ban đầu ta không hiểu, cho đến khi Lăng Sương dẫn Tiêu Dực Cảnh xông vào.

 

“Tỷ lúc nào cũng tỏ ra đoan trang, nhu mì, không ngờ sau lưng lại phóng đãng như thế.”

 

Ta van xin Tiêu Dực Cảnh lắng nghe lời giải thích.

 

Nhưng vì đã bị hạ dược, gương mặt ta đỏ bừng.

 

“Khương Sấu Dương, ngươi tưởng ta ngu ngốc sao?”

 

“Uổng cho ta vì ngươi mà khiến Lăng Sương phải chịu ấm ức.”

 

Lòng ta chết lặng.

 

Sau đó, Lăng Sương đề xuất thay ta xuất giá, Tiêu Dực Cảnh lập tức đồng ý.

 

Chỉ lúc ấy ta mới hiểu ra, tất cả đều là do Lăng Sương tính toán, hòng hủy hoại ta.

 

Nhưng sau khi nàng gả cho Tiêu Dực Cảnh, nàng vẫn không cảm thấy thỏa mãn.

 

Vì còn hận chuyện ta tặng than năm trước, nàng bắt đầu hành hạ mẫu thân ta.

 

Mùa đông, nàng giam mẹ ta trong gian viện rách nát gió lùa, chỉ cho mặc một bộ đồ mỏng, bắt phải dùng nước lạnh giặt quần áo.

 

Mẫu thân ta tay bị nổi mụn nước, bệnh nặng, sốt cao không dứt, cuối cùng vì một bát cơm thiu mà đau đớn chết trong nhà chứa củi.

 

Những chuyện của kiếp trước, khiến ta căm hận đến mức muốn ngay lập tức lao đến, siết cổ nàng ta.

 

Nhưng làm vậy thật quá nhẹ nhàng cho nàng.

 

Ta phải đòi lại từng nỗi đau và sự nhục nhã mà nàng đã gieo lên mẹ con ta.

Chương trước Chương tiếp
Loading...